Hương bạc hà nhàn nhạt đột ngột tản ra trong không khí, Quý Tiêu cảm thấy lòng bàn tay mình bị thấm ướt, cảm giác ẩm ướt ấy nhanh chóng lan tràn ra khắp người, cô đưa mắt nhìn mấy tia sáng lắt léo từ những mảnh vỡ thủy tinh, ngầm hiểu được tình cảnh thất bại hiện tại.
Ống tiêm thuốc ức chế cuối cùng kia đã vỡ tan vì va chạm bất ngờ của Ngụy Khinh Ngữ.
Quý Tiêu thoáng tuyệt vọng, cô vốn muốn giúp đỡ nàng, nhưng lại quên mất Ngụy Khinh Ngữ vô cùng căm ghét nguyên chủ.
Hóa ra là công cốc, lãng phí ống thuốc cuối cùng.
Biết vậy đã để cô người hầu kia ở lại.
Chỉ là Quý Tiêu phiền não chưa được bao lâu thì cô lại cảm thấy trên cổ truyền đến một cơn đau nhói, như thể có thứ gì bị lột ra vậy.
Thần kinh Quý Tiêu ngay lập tức trở nên căng thẳng, cô biết Ngụy Khinh Ngữ đang cố gắng cắn gỡ miếng dán ức chế của mình xuống.
Có điều, hiện tại hai người đang dán chặt vào nhau, trong tầm mắt cô chỉ có nhìn thấy làn tóc mềm mại của Ngụy Khinh Ngữ, hoàn toàn không quan sát được nàng ấy đang làm gì mình.
Trong tình huống thế này, những xúc cảm đặc biệt của Quý Tiêu vô tình trở nên thật nhạy cảm, cô cảm thấy có thứ gì đó vừa mềm vừa ẩm bao phủ lên tuyển thể của mình.
Giống như là đầu lưỡi.
Omega khi vào kỳ phát nhiệt sẽ tìm đến pheromone của Alpha để giảm đi cảm giác khó chịu của họ.
Thông thường thì sẽ là Alpha tiêm pheromone vào tuyến thể của Omega, tại sao bây giờ lại thành như vậy...
Làn tóc dài của Ngụy Khinh Ngữ từ đầu vai chảy xuống làm tuyến thể của nàng lộ ra trước mắt Quý Tiêu, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Một lớp chất lỏng sóng sánh như mật hoa trên tuyến thể, tỏa ra một mùi hương bạc hà mát lạnh, mát mẻ đến mức khó nhịn cám dỗ Quý Tiêu không thôi, khiến một tấm chiếu Alpha mới như cô không khống chế được mà cũng tiết pheromone của mình ra ngoài.
Quý Tiêu mới xuyên đến, lại không biết cách kiểm soát pheromone nên cũng không quá ngạc nhiên khi bên trong phòng ngoài mùi hương bạc hà thì còn có một chút mùi Brandy quyện lẫn vào.
Mà hương Brandy này lại có chút mùi thơm thoang thoảng của trái đào.
Giống như một quả đào chín mọng, căng tròn núng nính đang tỏa hương ngào ngạt khiến người khác không cưỡng lại được mà phải tiến đến nếm thử.
Ngụy Khinh Ngữ đang trong kỳ phát nhiệt mơ hồ cảm thấy như vậy.
Đầu lưỡi nàng vươn ra, tham lam nếm lấy vị ngọt nơi tuyến thể kia đang tiết ra.
Một hành động mà đối với Alpha chính là đòn chí mạng.
Hương bạc hà thơm ngát trong phòng lôi cuốn Quý Tiêu, cô cảm thấy rằng bản thân như đang đắm chìm vào biển hồ sâu thẳm của mùi hương này vậy.
Cảm giác rung động của một Alpha khiến trái tim Quý Tiêu đập liên hồi, như thể có một con dã thú trong đáy lòng cô đang vùng vẫy muốn thoát ra ngoài, cô thật sự muốn xoay người áp cô nàng Omega đang trêu chọc mình xuống đất.
Thế nhưng, Quý Tiêu bóp chặt lòng bàn tay mình lại, cố gắng hết sức để giữ lấy sự tỉnh táo.
Trước mặt cô là nữ chính Omega bị nguyên chủ hãm hại đến mất kiểm soát! Còn muốn đánh dấu nàng ấy, hẳn là chán sống lắm rồi!
Không biết là pheromone của mình có khiến Nguỵ Khinh Ngữ cảm thấy dễ chịu hơn hay không, nhưng đầu lưỡi của nàng đã rời khỏi nơi tuyến thể kia, cái mũi nhỏ còn nhẹ nhàng cọ cọ vào cổ cô như tìm kiếm thứ gì.
Quý Tiêu chưa kịp đoán ra thì một cơn đau nhói ở ngay sau gáy đã truyền đến.
Ngụy Khinh Ngữ dùng hành động của mình cho Quý Tiêu một câu trả lời: Nàng đang tìm kiếm mạch máu vận chuyển pheromone trên cổ cô, theo hành động bản năng của một Omega, nàng dùng răng nanh cắn vào nó một cách không thương tiếc.
Nàng thu lại đầu lưỡi của mình không phải vì đã hài lòng, mà là chưa được thỏa mãn.
Đôi môi tái nhợt của nàng hôn lên làn da mỏng manh của Quý Tiêu, chậm rãi nuốt dòng pheromone hoà lẫn với máu vào trong cổ họng.
Thanh hương bạc hà cùng mùi Brandy đào hòa lẫn vào nhau trong căn phòng tối tĩnh mịch, bao trùm lên mọi ngóc ngách trong căn phòng nhỏ này.
Cảm giác như trong cơn giông tố lạnh lẽo lại được một cái hôn dịu dàng an ủi, hơi thở ôn hòa ấm áp ngập tràn trong khoang miệng, hóa thành bạc hà cùng với Brandy như tạo nên một loại chất kích thích thần kinh con người, tuy rằng cảm thấy đau đớn, nhưng lại tình nguyện trầm mê đắm mình trong đó.
Bản năng Alpha nơi Quý Tiêu khiến cô từ từ xoay cổ tay lại, sau đó tìm đến ngón tay của Omega trước mặt rồi đan chặt lấy nhau, như thể đang tìm kiếm sự an ủi.
Rốt cuộc, cơn giông tố cũng đã đến hồi kết thúc, mưa rền gió dữ từ từ qua đi.
Bên trong phòng, mùi hương bạc hà như đang mất khống chế kia cũng dần dần dịu xuống, nương theo mùi hương Brandy đào rồi lặng lẽ để nó bao bọc vào bên trong.
Quý Tiêu cảm nhận được áp lực đè nặng trên vai và cơn đau nhói ở sau gáy rốt cuộc cũng giảm bớt, Ngụy Khinh Ngữ lúc này mới từ từ ngẩng đầu lên.
Màn sương mờ mịt cùng với cảm xúc mông lung trong đôi mắt của nàng dường như đã tan biến hết, đôi mắt một màu xanh biếc tựa ngọc như lấy lại ánh sáng, dần dần khôi phục lại vẻ cao ngạo xa cách ban đầu.
Quý Tiêu thở phào nhẹ nhõm, cô biết Ngụy Khinh Ngữ đã vượt qua kỳ phát nhiệt.
"Ngụy Khinh Ngữ, cô không..."
Lời nói còn chưa dứt, Ngụy Khinh Ngữ đã buông tay Quý Tiêu ra.
Sau đó nàng liền ngã vào trong lòng của Quý Tiêu như một con bướm bị đứt cánh.
Thân thể nàng rất mỏng manh, nên dù có ngã thẳng vào lòng Quý Tiêu, cô vẫn không cảm nhận được gì.
Thật không nghĩ tới, lúc nàng kích động lại có thể trói chặt được Alpha như Quý Tiêu một cách mạnh mẽ như vậy.
Quý Tiêu nhìn cô gái đang xụi lơ nằm trong lòng mình, gò má tái nhợt của nàng chợt hiện lên một mảng phiếm hồng khác lạ, vết máu còn đọng lại trên cánh môi khô nứt còn chưa kịp lau đi làm người khác đau lòng không thôi.
Cô muốn giúp Ngụy Khinh Ngữ chỉnh lại mái tóc rối bù của nàng, nhưng khi mu bàn tay vô tình chạm vào gương mặt mảnh khảnh của nàng thì cảm giác nóng ran lại khiến cô giật mình.
Ngụy Khinh Ngữ phát sốt rồi!
Không biết có phải vì nhiệt độ trong căn phòng nhỏ hẹp tối tăm này quá thấp hay không, nhưng Quý Tiêu cảm thấy trán của Ngụy Khinh Ngữ lúc này thật sự rất nóng.
Đôi đồng tử Quý Tiêu thoáng co lại, sốt đến mức này không chừng sẽ nguy hiểm đến tính mạng!
Cô chẳng màng vết thương ở cổ của mình, vội vã bế Ngụy Khinh Ngữ lên, chạy ra khỏi phòng tối, cuống cuồng chạy liên tục mấy chục bậc cầu thang, ánh sáng bên ngoài càng lúc càng chói.
Quý Tiêu từ trong căn phòng tối đi lên, bị ánh sáng mạnh mẽ chiếu đến làm cho chói mắt, không mở ra nổi.
"Tiểu thư, cô đây là..."
m thanh xa lạ truyền đến, Quý Tiêu chớp mắt vài cái, sau khi thích nghi được với ánh sáng thì cô mới nhận ra được hầu gái đang đứng trước mặt.
Cô lập tức ra lệnh nói: " Đi tìm bác sĩ."
"Tiểu thư, cô bị thương ở đâu sao? Hay cái thứ không biết tốt xấu này lại làm cô bị thương?"
Hầu gái A nghe được lập tức căng thẳng, hầu gái B nghe tiếng cũng chạy tới, vội nói: "Cái gì, tiểu thư chẳng lẽ lại bị nàng cắn sao?! Có phải rất nghiêm trọng không?"
"Mấy người mù à!"
Quý Tiêu bộc phát tính tình giống như nguyên chủ, ôm Ngụy Khinh Ngữ đang sốt tới mức hôn mê quát lớn: "Còn không nhanh đi gọi bác sĩ!"
Hầu gái A bị Quý Tiêu quát, sợ bay hết hồn vía, vội gật đầu nói: " Tôi, tôi...!đi liền ạ."
Quý Tiêu không muốn lãng phí thời gian, cô vội ôm Ngụy Khinh Ngữ về phòng, nhưng mới đi được hai bước lại dừng lại.
Thật ra, cô cũng không rõ phòng của nàng ở đâu.
Quý Tiêu quay đầu lại nhìn hầu gái B phía sau, nói: "Dì, cùng tôi đi đến phòng Ngụy Khinh Ngữ."
"Vâng."
Hầu gái B lập tức đi lên trước Quý Tiêu, duỗi tay mở ra một bên cửa phòng giúp các nàng - phòng mà Ngụy Khinh Ngữ ở không xa căn phòng tối kia lắm, cũng chỉ là một phòng chứa đồ ở tầng một.
Quý Tiêu nhìn căn phòng bừa bộn, ẩm thấp lại mốc meo này một lượt, không khí ngột ngạt khó chịu trong phòng khiến cô nhăn mày lại.
Chỗ này mà là chỗ cho người ở à?
Quý Tiêu ôm Ngụy Khinh Ngữ đi lên lầu hai, cô quay đầu ra lệnh cho người hầu: "Dọn dẹp một căn phòng dành cho khách giúp tôi."
"Có thể dùng gian phòng cho khách bên cạnh phòng của tiểu thư không?"
Hầu gái B lên tiếng hỏi thử, tuy rằng không biết hai người các nàng ở trong phòng tối đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi nhìn thấy thái độ của Quý Tiêu đối với Ngụy Khinh Ngữ có điểm khác lạ, trong lòng cô ta liền nhanh chóng hiểu.
Quý Tiêu nhìn cô ta một cái, không có ý kiến gì, chỉ đơn giản "Ừ" một tiếng.
Rất nhanh, Ngụy Khinh Ngữ đã được Quý Tiêu sắp xếp ở trong căn phòng ngay bên cạnh phòng của cô.
Hầu gái B giúp Ngụy Khinh Ngữ lau sạch cơ thể, còn giúp nàng thay chiếc váy dính thuốc ức chế và máu ra.
Nàng nằm yên tĩnh trên chiếc gối đầu mềm mại, mái tóc đen nhánh nhu thuận chảy dài như suối bên sườn mặt nàng, lộ ra những đường nét tuy gầy mảnh nhưng lại vô cùng thanh thoát.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng nhẹ nhàng soi rọi vào trong phòng, dừng lại trên người cô thiếu nữ, dịu dàng bao bọc lấy thân thể nàng.
Xem xét một lượt thân thể nàng, ngoài những vết tím bầm xanh đỏ cực kì chói mắt thì còn có vài vết thương hở vẫn còn đang bôi thuốc mỡ.
Dù cho Quý Tiêu đã đọc qua tiểu thuyết, biết được Ngụy Khinh Ngữ đã từng bị hành hạ tra tấn như thế nào, nhưng khi cô nhìn những vết thương rải rác khắp cơ thể nàng vẫn không nhịn được mà cảm thấy đau xót trong lòng.
Trên người Ngụy Khinh Ngữ cũng chẳng có chỗ nào lành lặn, thuốc ức chế luôn bị ném vỡ, khi ẩu đả với nguyên chủ không ít lần bị xô đẩy rồi vô tình cắt trúng da thịt.
Nguỵ Khinh Ngữ giống như đang bộc phát bản năng dựa dẫm vào Alpha của Omega, bàn tay Quý Tiêu luôn bị nàng gắt gao nắm chặt khi người hầu giúp nàng lau sạch thân thể.
Ngoài mặt Quý Tiêu bình tĩnh nhìn người trước mặt tuy đang không có ý thức, nhưng lại yếu ớt dựa dẫm vào một Alpha như mình, trong lòng cực kì phức tạp.
Hiện tại cốt truyện phát triển đến đoạn nào rồi?
Hẳn là chưa tới nông nỗi nữ chính ngày hôm sau sẽ trở mình hắc hóa, nam chính xách dao đuổi giết cô đấy chứ?
Quan trọng nhất bây giờ là cô còn có thể cứu vãn tình thế hay không?
Vừa xuyên qua liền đối mặt với cảnh tưởng thống khổ trong kịch bản, Quý Tiêu cố gắng vận động nơ-ron thần kinh trong đại não, nhưng cô không thể nhớ được những tình tiết đã diễn ra trước đó.
"Bác sĩ Trần tới rồi."
Đúng lúc này, bác sĩ gia đình của Quý gia là Trần Thỉ đến.
Vị bác sĩ này bởi vì bị người hầu gái A thúc giục quá mức nên vội vàng chạy qua, mái tóc còn bị gió hất tung, lộ ra cái trán thông minh bóng loáng,