Làn gió nhẹ không chút động tĩnh thổi qua căn phòng yên tĩnh đến lạ thường này, khiến cho cành cây xanh đang rung lên bần bật bên ngoài ô cửa sổ cũng phải ngưng lại.
Bầu không khí xấu hổ trong phòng không kiêng nể gì đập vào mặt Quý Tiêu, cô vội vàng thoát khỏi cái ôm của Kiều Nghê, luống cuống giải thích: “Không phải như cô thấy đâu!”
“Tôi biết, tôi biết.
Đối với người trẻ tuổi mà nói yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên là chuyện bình thường.
Huống chi, còn là anh hùng cứu mỹ nhân đúng không nè?”
Hách Tuệ cười phớ lớ, một tay chống lên khung cửa, bày ra bộ dạng bà tám hóng drama nhìn hai nữ sinh đang ngồi trên giường.
Không biết Kiều Nghê có phải là bị trêu chọc mà tự ái hay không, cô nàng lộ ra vẻ khó chịu nhìn Hách Tuệ, khuôn mặt vì xấu hổ mà đỏ bừng lên.
Sự kiêu căng ngạo mạn lúc trước đã biến mất, chỉ còn lại bàn tay nhỏ đang siết chặt tấm chăn bông dưới thân.
“Bạn nhỏ, không phải em đã rất nhiều lần làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?” Hách Tuệ trêu chọc nói.
Mùi bạc hà nhẹ nhàng bám trên da thịt Quý Tiêu, xẹt một cái qua đầu ngón tay khiến cô có cảm giác lạnh buốt.
Ngụy Khinh Ngữ vẫn đứng ngoài cửa, gương mặt không mang theo bất cứ cảm xúc gì, đôi mắt màu xanh ngọc còn lạnh lẽo hơn cả lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Quý Tiêu cảm thấy tim mình đập bịch bịch bịch bịch.
Ngay cả khi đối mặt với sự chọc ghẹo vừa rồi của Hách Tuệ, cô cũng chưa bao giờ có cảm giác như thế này.
Cảm giác hoảng sợ ngập tràn trong đại não của Quý Tiêu.
Cô bỗng dưng có cảm giác cực kỳ bồn chồn lo lắng, có phải Ngụy Khinh Ngữ cũng đang hiểu lầm mình rồi không?
“Tôi…”
“Kiều Nghê!”
Ngay lúc Quý Tiêu đang định giải thích với Ngụy Khinh Ngữ thì bên ngoài cửa truyền đến một giọng nói nghe rất quen tai.
Kỳ Kỳ vội vàng lao vào phòng y tế, chen qua giữa Quý Tiêu và Hách Tuệ, theo sau còn có Phòng Nhất Minh đang thở hổn hển.
Quý Tiêu kinh ngạc nhìn Kỳ Kỳ: “Sao cậu lại đến đây?”
Hiếm khi Kỳ Kỳ không chú ý tới câu hỏi của Quý Tiêu, lại đi ngay đến chỗ giường bệnh của Kiều Nghê, nói: “Kiều Nghê, em không sao chứ? Có thấy khó chịu chỗ nào không? Có muốn đi kiểm tra tổng quát không?”
Kiều Nghê nhìn Kỳ Kỳ đứng trước mặt mình, thoáng nhíu mày, cô nàng giơ tay hất bàn tay đang đặt trên trán mình ra: “Đừng lại gần tôi như vậy, tránh xa tôi ra một chút đi!”
Quý Tiêu ngạc nhiên nhìn Kỳ Kỳ, người trước nay không bao giờ chịu được sự xúc phạm như cô ấy lại không hề để ý tới hành động vừa rồi của Kiều Nghê.
Cô rút lại bàn tay bị Kiều Nghê hất ra, giọng nói vẫn bình tĩnh: “Vậy em nói cho tôi biết, em có khó chịu ở đâu không?”
“Không có.”
Kiều Nghê trả lời qua loa có lệ, ném cho Kỳ Kỳ hai chữ rồi cuộn người lại vào trong chăn, lật người quay đi không nói chuyện với Kỳ Kỳ nữa.
Kỳ Kỳ nhìn bóng lưng Kiều Nghê quay về phía cô, từ trong túi lấy ra một quả táo đỏ tươi, nói: “Vậy em có muốn ăn táo không? Buổi trưa tôi mua nó ở canteen, ăn rất ngọt.”
Nghe những lời Kỳ Kỳ nói, Kiều Nghê – người vừa mới tiêu tốn rất nhiều năng lượng, không khỏi liếm đôi môi khô khốc của mình một cái.
Một lúc lâu sau, cô gái nhỏ che kín đầu trong chăn phát ra âm thanh rầu rĩ: “Ừm…”
Mặt trời soi một tia nắng vàng từ cửa sổ, rơi vào trong mắt Kỳ Kỳ, lộ ra chút ý cười.
Cô ấy lấy con dao y tế mà Hách Tuệ chưa kịp cất đi, ngồi xuống ghế rồi từ tốn gọt vỏ táo.
Kỳ Kỳ cao hơn Quý Tiêu một chút, dáng người của cô ấy cũng vượt trội hơn Quý Tiêu.
Đôi chân dài bắt chéo lên nhau, vừa xinh đẹp lại thật quyến rũ.
Quý Tiêu đứng từ xa quan sát, thậm chí có thể ngửi thấy mùi hoa hồng dại tỏa ra từ cơ thể Kỳ Kỳ.
Mùi hương này không giống như những bông hồng được trồng quy củ trong nhà kính, mà lại mang chút gì đó rất hoang dã, giống như một đóa hoa hồng dại.
Nhưng chính một con người như thế lại lặng lẽ ngồi bên giường gọt táo cho Kiều Nghê.
Quý Tiêu cảm thấy nghi ngờ, có phải vừa rồi mình quá khẩn trương nên đầu óc xuất hiện ảo giác hay không.
“Đó là người em gái mà mẹ kế cậu ấy mang về.” Phòng Nhất Minh đứng bên cạnh Quý Tiêu nói.
Quý Tiêu nhìn Phòng Nhất Minh, gương mặt có vẻ rất bất ngờ.
Những lời của cô ấy nói có quá nhiều thông tin, Quý Tiêu phải đứng hình một lúc mới load được hết.
Nói cách khác, Kỳ Kỳ và Kiều Nghê là chị em trong cùng một gia đình, mà cha mẹ hai bên tái hôn, bọn họ cũng không có quan hệ huyết thống gì.
Người lớn của hai bên chắc hẳn mới vừa kết hôn không lâu, cho nên nguyên chủ cũng chưa từng gặp qua Kiều Nghê.
Quý Tiêu không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
May mắn là họ không biết nhau, nếu không là lộ hết bí mật rồi.
“Kiều Nghê và Kỳ Kỳ từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, mẹ cậu ấy và mẹ của Kiều Nghê kết hôn vào năm ngoái, sau đó quan hệ của bọn họ đột nhiên không còn tốt như trước nữa.” Phòng Nhất Minh thở dài.
“Tại sao lại như vậy?” Quý Tiêu có chút khó hiểu.
Nếu là thanh mai trúc mã thì đúng ra quan hệ phải tốt hơn, khăng khít hơn chứ nhỉ?
“Có lẽ là vì cảm giác bản thân đang phải ăn nhờ ở đậu ở nhà người khác đó.
Cô gái nhỏ có lòng tự trọng cao như vậy, biết bản thân cùng mẹ về sau được mẹ của Kỳ Kỳ chu cấp, trong lòng sẽ khó chịu, đây chính là sợi dây trói buộc làm cô ấy lúng túng khó xử.”
Phòng Nhất Minh lại khẽ nói thêm vào tai Quý Tiêu: “Mình nghe nói là mẹ của Kiều Nghê trước đây từng bị ba cô ấy bạo hành trong thời gian dài, nên đã khởi kiện ly hôn.
Tiêu tỷ, trong thời gian này chúng ta hãy chú ý lời nói, tránh đề cập đến những việc như vậy trước mặt hai người họ.”
“Ừm, mình hiểu rồi.” Quý Tiêu gật đầu.
Đây hẳn là lý do khiến Kiều Nghê có ấn tượng không tốt đối với Omega.
Sức lực của Alpha và Omega rất khác nhau, Kiều Nghê có lẽ đã phải chứng kiến và cố gắng ngăn cản hành vi bạo lực gia đình của người cha đối với mẹ cô.
Đó là lý do tại sao Kiều Nghê lại luôn khao khát được phân hóa thành Alpha và căm ghét Omega đến vậy.
Cô ấy cũng sợ rằng bản thân sẽ rơi vào hoàn cảnh giống mẹ mình sau khi trở thành một Omega.
Hơn nữa, nếu không thể phân hóa thành một Alpha làm sao Kiều Nghê có thể tự bảo vệ được mẹ mình đây?
Một lúc sau, quả táo trong tay của Kỳ Kỳ đã gọt xong.
Khi Quý Tiêu không chú ý tới bên ngoài cửa, Ngụy Khinh Ngữ mới vừa đi ra ngoài đã trở lại.
Khi Kỳ Kỳ vừa rồi chạy vào, Hách Tuệ cũng bị y tá gọi đi.
Cô vội vàng nói với Ngụy Khinh Ngữ về đơn thuốc của Kiều Nghê rồi nhanh chóng rời đi.
Ngụy Khinh Ngữ đưa thuốc cho Kỳ Kỳ, nói: “Kỳ Kỳ, đây là thuốc cho Kiều Nghê.”
Kỳ Kỳ cảm kích nhận lấy, “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Ngụy Khinh Ngữ nhàn nhạt nói: “Nếu không có phụ huynh đến, vậy một lát nữa cậu nhớ đến phòng khám thứ nhất ở lầu một gặp bác sĩ Hách, vừa rồi có người bệnh nên y tá đến gọi cô ấy đi rồi.”
Kỳ Kỳ: “Được, lát nữa tôi sẽ đi.”
“Bây giờ để tôi chỉ cho cậu biết cách dùng thuốc này như thế nào.”
Ngụy Khinh Ngữ nói rồi ra hiệu cho Kỳ Kỳ mở túi, “Hộp này và hộp này đều dùng để cân bằng lượng pheromone trong cơ thể, mỗi ngày uống hai lần vào buổi sáng và tối.
Cái này là thuốc để bồi bổ cho các tuyến thể mới, mỗi ngày ba lần vào buổi sáng, trưa và tối.
Bác sĩ Hách kê đơn thuốc này để dùng trong vòng một tuần, một tuần sau hãy đến tái khám.
Bởi vì thời gian này cơ thể Kiều Nghê sẽ có phản ứng mạnh do mới phân hóa, nên rất cần kiểm tra mức độ phát triển của các tuyến thể.”
(Beta: Lần đầu tiên trong hơn hai mươi chương tôy mới thấy thoại của con gái thân iu dài như thế này, vừa làm vừa gớt nước mắt •́ ‿,•̀)
“Được, tôi sẽ nhắc nhở cô ấy.” Kỳ Kỳ gật đầu.
Kiều Nghê nghe vậy, cắn quả táo trong miệng, cố chấp nói: “Không cần chị, tự tôi nhớ được.”
Ngụy Khinh Ngữ nghe thấy tiếng nói, nàng quay đầu lại nhìn cô gái nhỏ yếu ớt đang nằm trên giường bệnh.
Bàn tay cầm quả táo vẫn đeo chiếc lắc màu bạc, thứ mà vừa rồi Ngụy Khinh Ngữ vừa bước vào cửa đã bị nó thu hút.
Ánh sáng chiếu vào nó trông vô cùng chói mắt.
Ngụy Khinh Ngữ khẽ cau mày, cảm giác ngột ngạt đó lại xuất hiện trong lồng ngực.
Nàng không thích cái cảm giác này một chút nào, nên không muốn ở lại lâu, không nói một lời liền rời khỏi phòng bệnh.
Quý Tiêu, người đang nói chuyện với Phòng Nhất Minh, dường như đã nhận ra điều gì đó, cô vô thức quay lại nhìn theo.
Chỗ mà vừa nãy Ngụy Khinh Ngữ đang đứng nay đã không còn hình bóng của ai.
Mùi hương bạc hà nhàn nhạt trong không khí như tan mất khi cô gái nhỏ rời đi.
Quý Tiêu để ý thấy Ngụy Khinh Ngữ rời đi mà chẳng nói một lời, lại nghĩ đến câu nói đùa vừa rồi của Hách Tuệ cùng sự lạnh lùng trong mắt Ngụy Khinh Ngữ, cô vội vàng nhấc chân lên chạy ra khỏi phòng bệnh rồi đuổi theo nàng.
Trên hành lang trống rỗng vô cùng yên tĩnh chỉ có bóng lưng gầy mảnh của Ngụy Khinh Ngữ.
Ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ, đan xen với không khí tĩnh mịch xung quanh, dừng lại trên người Ngụy Khinh Ngữ, khiến