Vài chiếc lá khô bị gió thổi rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng xào xạc khe khẽ.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn Quý Tiêu đang chạy đến, có chút kinh ngạc cất tiếng hỏi: “Có việc gì sao?”
“Không có, tôi cùng với cô đi chung không được à?” Quý Tiêu sờ sờ túi áo hỏi ngược lại.
Cô nhìn thấy Ngụy Khinh Ngữ chỉ có một thân một mình, mà trời hôm nay quả thực không tồi, Quý Tiêu đã lâu không đi bộ, khung cảnh này khiến cho cô có chút hoài niệm về quãng thời gian tan học đi bộ về nhà cùng những người bạn thời niên thiếu.
Vì vậy cô cho tài xế chạy xe về trước, còn mình sẽ cùng Ngụy Khinh Ngữ đi bộ về nhà.
“Ừm, được.” Ngụy Khinh Ngữ nhẹ giọng đáp.
Không phải nàng từ chối việc Quý Tiêu đi bên cạnh mình, chỉ là nàng cảm thấy có chút không thoải mái.
“Mà này Ngụy Khinh Ngữ, sao cậu lại không đi xe buýt về nhà vậy? Hôm nay phải vận động nhiều như thế, cậu không thấy mệt à?” Phòng Nhất Minh tò mò nhìn Ngụy Khinh Ngữ đứng bên phải Quý Tiêu.
Nguy Khinh Ngữ và Phòng Nhất Minh không tính là thân quen, mối liên hệ duy nhất là chuyện lần trước của Lưu Mỹ Na.
Sau chuyện đó Kỳ Kỳ đã thành lập một nhóm chat nho nhỏ cho bốn người bọn họ.
Sau vụ việc đó, thì cái nhóm này cũng im re luôn.
Có lẽ ba người kia thấy khó nói khi có nàng ở trong nhóm.
Thật ra, họ cũng có một nhóm chat cho ba người.
Nghĩ đến đây, Ngụy Khinh Ngữ lắc đầu nói: “Cũng không mệt lắm.”
“Thật không? Vậy cậu thật sự rất giỏi nha.” Vẻ mặt Phòng Nhất Minh như mọi khi vẫn rất khoa trương, “Cậu có biết sáng nay lớp chúng ta, không, phải là tất cả các lớp mới đúng, bọn họ đều ngây người ra đó!”
Khi Phòng Nhất Minh nói, đôi mắt cô ấy sáng ngời lên như chất chứa muôn ngàn vì sao, điều này khiến Ngụy Khinh Ngữ có chút xấu hổ, nàng khẽ gật đầu: “Cậu quá khen rồi.”
Nghe vậy, Quý Tiêu liếc nhìn Ngụy Khinh Ngữ, trước đây hiếm khi thấy được bộ dạng này của nàng, cô liền cười nói: “Là cô không biết đấy thôi, chứ mấy Omega về nhất của mấy hạng mục thi đấu sau đều mệt tới nằm sấp mặt xuống, cần mấy người mới khiêng vào trong được đó.”
“Đúng vậy đó, lớp chúng ta đều là tôi và Kỳ Kỳ đỡ vào đấy.” Phòng Nhất Minh đồng ý, lấy điện thoại ra gửi tấm ảnh: “Tôi có chụp lại này, xem biểu cảm của bọn họ hề hước chưa nè.”
Thông báo vang lên, Quý Tiêu cũng lấy điện thoại di động ra, nhìn những bức ảnh do Phòng Nhất Minh gửi đến liền cười lớn: “Thật sự có thể làm meme luôn á.”
Đứng yên lặng bên cạnh Quý Tiêu, Ngụy Khinh Ngữ đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu khi nhìn hai người kia cười đùa cùng nhau.
Họ có nhóm của họ, trò đùa của họ, còn mình thì giống như người ngoài cuộc được kéo vào nhất thời rồi lại bị đẩy ra rìa.
“Cô cũng nhìn một chút đi, buồn cười lắm đấy.”
Đột nhiên bả vai bị vỗ một cái, Quý Tiêu cong mắt cười nhìn Ngụy Khinh Ngữ, ra hiệu cho nàng nhìn vào điện thoại của mình.
Ngụy Khinh Ngữ hơi sửng sốt một chút, tựa như nghĩ tới cái gì, trong lòng có một chút mong chờ mà trước nay chưa từng có.
Từ nhóm chat bốn người vốn vẫn luôn im lặng lại nhảy lên một chấm thông báo, và số thông báo màu trắng đỏ trên đó là 12.
Ngụy Khinh Ngữ nhấp vào, một số tấm ảnh mờ mờ xuất hiện trong tầm nhìn của nàng.
Động tác và biểu cảm của những người trong ảnh cực kỳ buồn cười, Ngụy Khinh Ngữ vuốt lên từng cái nhưng lại phát hiện ra một chi tiết nhỏ.
Bức ảnh đầu tiên là do Quý Tiêu chuyển tiếp, còn những bức còn lại là Phòng Nhất Minh gửi trực tiếp.
Điều đó có nghĩa là, Phòng Nhất Minh ban đầu chỉ gửi vào nhóm riêng của ba người họ.
Sau đó Quý Tiêu âm thầm nhắc nhở Phòng Nhất Minh theo cách này và cô ấy đã nhanh chóng hiểu ra.
Cơn gió mùa thu thổi qua sườn mặt nàng, khiến đôi mắt của Ngụy Khinh Ngữ gợn lên từng cơn sóng.
Quý Tiêu đang quan tâm tới cảm nhận của mình sao?
Hay cô ấy đang dần học cách quan tâm đến cảm xúc của người khác?
Nàng nhìn Quý Tiêu đang đứng trước mặt, cảm giác trong lòng như có một cánh cửa vừa mới bị cô ấy đẩy ra.
“Ngụy Khinh Ngữ, tôi vẫn còn một tấm ảnh cực hài của Quý Tiêu vào buổi chiều! Cậu muốn xem không?”
Lúc này Phòng Nhất Minh kích động cầm điện thoại của mình nhảy qua Quý Tiêu, chạy thẳng đến chỗ Ngụy Khinh Ngữ.
Một bức ảnh Quý Tiêu đang nhìn chằm chằm vào cú ném mà cô ấy vừa thực hiện đột nhiên xuất hiện trên màn hình.
Không biết Quý Tiêu lúc ấy đang suy nghĩ gì, nhưng trên khuôn mặt luôn kiêu ngạo tự phụ của cô lại hiện lên một tia ủy khuất, trông có chút đáng thương.
Khi Quý Tiêu đi ngang qua Ngụy Khinh Ngữ để nhìn bức ảnh, thần kinh cô đột nhiên trở nên rất căng thẳng.
Cô không muốn mất mặt với tư cách là một Alpha(ke) cấp S đâu!
Quý Tiêu vội vàng đuổi theo Phòng Nhất Minh và nói: “Cậu chụp dìm mình lúc nào vây! Đừng có đăng nó, tớ cảnh cáo cậu, Phòng Nhất Minh, đừng có đăng nó!!”
Nhưng đã quá muộn, Phòng Nhất Minh đã nhấn nút gửi rồi.
Ting ting hai tiếng, ba chiếc điện thoại cùng lúc rung lên, Ngụy Khinh Ngữ nhìn thấy Kỳ Kỳ đã gửi một biểu tượng cảm xúc bày tỏ sự chia buồn với Phòng Nhất Minh.
Khi mặt trời dần ngả về hướng Tây, dòng sông bị ánh chiều tà phản chiếu, nhuộm thành màu đỏ hồng, gió thổi qua tạo nên những làn sóng ánh sáng nho nhỏ.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn cô gái đang chiến đấu vì “danh dự” của mình ở đằng xa, cười thầm và lưu lại bức ảnh.
Tất nhiên là muốn rồi.
•
Sau giờ Ngọ, tuy rằng trên mặt đất vẫn còn vương vấn chút ánh nắng nhưng lại mang theo cảm giác hơi lành lạnh, tiếng diễu hành của các vận động viên vang vọng khắp sân chơi đã góp thêm chút náo nhiệt cho ngày thu mát mẻ này.
Những tiếng hò reo cuồng nhiệt nối tiếp nhau vang lên, khoảng trống ở hai bên đường đua được ngăn cách bằng dải nhựa màu đỏ đã đầy ắp người, ai nấy cũng mang theo vẻ hào hứng.
Đại hội thể thao kéo dài hai ngày đã đi đến ngày cuối – trận chung kết tiếp sức của nhóm Alpha nam và Alpha nữ.
Nhóm Alpha nữ thứ hai đã vượt qua vòng kiểm tra và đang xếp hàng để đi về phía sân cỏ ở vòng trong.
Là một cô gái dẫn đầu trong lớp, Quý Tiêu đã được mời tham gia, mặc dù phần thi ném tạ của cô ấy không mấy khả quan.
“Lớp 17! Nhanh lên! Lớp 17, nhanh lên!”
“13! Lớp 13 đang gấp rút!!”
…
Quý Tiêu lắng nghe âm thanh cổ vũ náo nhiệt, sau đó lại nhìn vào đội chạy tiếp sức của các nam Alpha khối lớp 11 vừa mới bắt đầu.
Lớp 13 hét to nhất, cạnh tranh quyết liệt với lớp 17, sau hai gậy vẫn rượt nhau sát nút.
Nhưng giữa cuộc cạnh tranh khốc liệt như vậy, có một đội trông đặc biệt thảm hại – là lớp thực nghiệm.
Người chạy đầu tiên thì bị rớt gậy, người cầm gậy thứ hai thì thứ hạng chạy đứng đầu từ dưới đổ lên, người cầm gậy thứ ba đang chạy lại bị vấp ngã.
Còn người cầm gậy thứ tư thì không có vấn đề gì, chỉ là, dù có làm thế nào thì cũng không thể đuổi kịp nữa rồi.
“Lớp cậu thảm thiệt chứ.” Phòng Nhất Minh ở một bên không thể không nói.
“Ừm.” Quý Tiêu gật đầu, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng thoạt nhìn cũng cảm thấy thật chán ngán.
“Không sao mà, cậu cũng đâu có dựa vào môn thể thao, chẳng sao cả.” Kỳ Kỳ vỗ vỗ bả vai Quý Tiêu nói.
“Ờ, bọn mày chỉ toàn là mấy đứa mọt sách đầu to mắt cận.
Phải tham gia đại hội thể thao thế này thật là làm khó bọn mày quá rồi.”
Lời chế nhạo xiên xỏ từ một giọng nói quen thuộc bất ngờ vang lên.
Quý Tiêu quay đầu lại, khi cô nhìn thấy gương mặt thèm đòn của Lưu Mỹ Na thì cũng chẳng ngạc nhiên là mấy.
“Cô vừa nói gì?”
Tất nhiên, Quý Tiêu vẫn cực kỳ không ưa Lưu Mỹ Na.
“Sao nào, không đúng hả?” Lưu Mỹ Na cũng bắt chước vẻ cười nhạo mà hôm qua Quý Tiêu cười với mình, lại nhìn về phía nam sinh cuối cùng của lớp thực nghiệm đang chạy qua vạch đích, vênh váo nói:
“Chúc mừng nha, hạng mục chạy tiếp sức này đội của bọn tao lại đạt hạng nhất rồi, không những vậy còn là hạng nhất số dương cơ, còn lũ chúng mày là loại hạng nhất từ dưới đếm lên đấy.”
“Có phải cô chạy đâu, ở đó gáy cái gì vậy?” Kỳ Kỳ vừa nói vừa liếc Lưu Mỹ Na một cái.
“Đúng vậy đó, ai biết được lát nữa cô chạy như thế nào, gáy sớm ăn gì nào?” Phòng Nhất Minh tiếp lời.
Lưu Mỹ Na hừ lạnh một tiếng, “Chống mắt lên mà coi lớp bọn tao có được hạng nhất hay không nha.”
Quý Tiêu nhìn bộ dáng kiêu ngạo của Lưu Mỹ Na, trong lòng thầm cảm thấy chán ghét khủng khiếp.
Cô quay lại nhìn những đồng đội đang tức giận mà chẳng dám mở miệng đáp trả kia, nói: “Lượt tiếp theo mọi người phải dốc hết sức chạy để vượt qua họ.”
“Chúng ta có thể làm được sao? Đội nam sinh còn thua thảm như vậy…” Một cô gái có chút nản lòng hỏi.
“Cậu muốn con nhỏ mỏ hỗn đó coi thường lớp thực nghiệm chúng ta sao?” Quý Tiêu hỏi ngược lại.
“Không.”
“Đương nhiên là không muốn, tôi hận không thể đấm cho cô ta mấy cái.”
“Đúng vậy đám người kia nói nhiều quá rồi!”
Nghe được sự bất mãn trong giọng nói của mọi người, Quý Tiêu kiên quyết gật đầu: “Đã như vậy, các cậu cứ cố