Cơn gió thu mát rượi thổi qua dãy cuối lớp, những chú bướm vàng rực rỡ tựa như trái tim màu vàng cam đang tung bay lượn theo gió.
Quý Tiêu ngay lập tức hiểu ra là có Omega nào đó đang thầm bày tỏ tình cảm với mình theo cách này.
"U là trời, nhanh như vậy mà đã có Omega thả thính cậu rồi à? Không hổ danh là người đứng đầu hotsearch tuần trước nha."
Khi nhận ra ánh mắt của cả lớp đang bị cái âm điệu trêu đùa này thu hút, Quý Tiêu liền không khách khí vỗ lên vai Phòng Nhất Minh: "Nhỏ giọng lại chút đi."
Sau đó, cô ấy vỗ vào lưng của bạn bàn trên và nói: "Tôn Mẫn, cậu có thấy ai đã mang thứ này đến không?"
Tôn Mẫn liếc nhìn chiếc bánh nhỏ trên bàn của Quý Tiêu, lắc đầu: "Tôi không biết, sáng nay đến lớp tôi đã thấy nó ở trên bàn rồi.
Nhưng mà cái bánh nhỏ này không rẻ đâu, là hàng của XERT đấy."
Bạn cùng bàn của Tôn Mẫn cũng quay đầu nói đùa: "Chị Tiêu nổi tiếng ghê nha."
Quý Tiêu nghe vậy thì chậc một tiếng: "Đừng nói nhảm."
Cô ấy không muốn sự nổi tiếng như vậy.
"Chị Tiêu, chị biết không, bánh ngọt ở cửa hàng này không những đắt đỏ mà muốn mua được thì phải đặt hàng trước một tuần lận đó."
"Oa, như vậy tức là hoa đào này không phải là sau đại hội thể thao mới có đâu!"
"Chị Tiêu, vận khí này không phải bình thường đâu đó!"
...
Gió mang theo tiếng thảo luận của vài người bên cửa sổ xuyên qua hàng ghế sau của lớp học, bàn tay đang cầm cuốn sách của Ngụy Khinh Ngữ lúc này rõ ràng đã dừng lại.
Nghe Phòng Nhất Minh trêu chọc, nàng giả vờ tỏ vẻ thờ ơ và hơi nghiêng đầu nhìn vào trung tâm của chủ đề – chiếc bánh kem nhỏ màu vàng.
Chiếc nơ xinh đẹp bị gió khẽ lay động, giống như một con bướm nhỏ vô tình đáp xuống bàn của Quý Tiêu.
Khi mặt trời chiếu xuống, trên đó nổi lên một hoa văn sẫm màu, tinh xảo đến mức khiến người ta muốn sưu tầm chứ không nỡ ăn, nhưng khi Ngụy Khinh Ngữ nhìn vào lại thấy vô cùng chói mắt.
Một Omega khác đã tặng cho cô ấy…
Nghĩ đến đây, Ngụy Khinh Ngữ nhìn thấy một bàn tay mảnh khảnh với năm ngón tay thon dài trong tầm mắt.
Quý Tiêu gõ gõ hộp đựng bên ngoài chiếc bánh nhỏ, cắt ngang cuộc thảo luận của bọn họ: "Nếu các cậu đều nói bánh này vừa đắt vừa ngon, vậy các cậu có muốn ăn không? Mình tặng đó."
Tôn Mẫn nghe vậy vội vàng xua tay: "Tiêu tỷ, cái này là người khác tặng cho cậu, sao bọn tôi dám ăn chứ."
Bạn cùng bàn của Tôn Mẫn cũng nói: "Đúng vậy, nếu cô bé biết cậu đưa bánh cho người khác thì sẽ rất buồn đó.
Cậu cứ ăn đi."
“Đúng vậy, Tiêu tiểu thư, cái này là người khác đưa cho cô, sao có thể tuỳ tiện đưa cho người khác chứ?” Phòng Nhất Minh vừa chặn lại vừa dụ dỗ nói: “Omega còn chủ động như vậy, Alpha như cậu lại nhát gan cái gì chứ? Cậu không muốn thử cảm giác yêu đương lãng mạn chuẩn thanh xuân vườn trường sao?"
Nghe thấy mấy chữ "thanh xuân vườn trường" này, nét mặt của Ngụy Khinh Ngữ không khỏi lạnh đi vài phần.
Nàng nhìn chậu hoa lan đã úa vàng trên nóc tủ, cảm thấy lòng mình như bị bao phủ bởi một tầng sương mù, trong lòng càng thêm phiền muộn.
"Ôi, chuyện tình yêu thanh xuân vườn trường lãng mạn thật là đẹp, không có nhiều loại rắc rối hay phiền não như của người lớn.
Tuổi trẻ ngây thơ trong sáng, ở phía sau rừng cây nắm lấy tay áo kéo kéo các thứ..."
Ở đằng kia, trí tưởng tượng vô tận của Phòng Nhất Minh vẫn đang tiếp tục, Ngụy Khinh Ngữ lưu loát thu dọn gọn gàng lại những quyển sách đang bày trên mặt bàn, nàng không định ở lại đây thêm nữa.
Nhưng điều mà nàng không thể ngờ là ngay khi nàng chuẩn bị rời đi, tiếng gọi của Quý Tiêu đã vang lên bên tai: "Này, Ngụy Khinh Ngữ."
Bước chân thiếu nữ hơi dừng lại.
Bình thường nàng bước đi rất nhẹ nhàng, nhưng lần này bước chân lại có tiếng lạch cạch rất lớn khi va chạm với sàn nhà.
Ngụy Khinh Ngữ vẫn như cũ đứng thẳng, chỉ có hai mắt nhìn về phía Quý Tiêu: "Cô có việc gì?"
"Dì Ngô nói sáng nay cô không ăn được bao nhiêu đã đi ra ngoài.
Dì có làm một chiếc bánh nhỏ nè, cô có muốn ăn không?" Quý Tiêu hỏi, thuận tay cầm chiếc bánh vừa nãy được đặt trên bàn đưa cho nàng, đôi mắt nhìn nàng một cách chân thành.
Cô còn chưa cứu được cái mạng nhỏ của mình, làm gì có tâm trạng phát triển tình yêu thanh xuân vườn trường gì gì đó, cô nên gạt bỏ sạch sẽ mấy chuyện phiền phức này trước khi nó phát sinh là tốt nhất.
Đôi mắt vàng cam cùng với nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai của Quý Tiêu ánh lên trong tầm nhìn sâu xa của Ngụy Khinh Ngữ, sự ấm áp đó như xua tan sự phiền muộn trong đáy lòng, khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Chỉ là, bên cạnh Quý Tiêu còn xuất hiện thêm một chiếc bánh kem thắt nơ vô cùng rực rỡ.
Thật sự rất kỳ lạ, Ngụy Khinh Ngữ đối với những thứ lộng lẫy chưa từng có phản ứng như thế này.
Nàng nhìn chiếc bánh nhỏ do một Omega không quen biết gửi đến, trong lòng không hiểu sao lại xuất hiện cảm giác thù địch và cảnh giác.
Chúng thi nhau chồng chất lên lồng ngực nàng, cùng với sự buồn chán không rõ lý do khiến Ngụy Khinh Ngữ cảm thấy rất phiền muộn.
“Tôi thấy bánh này có vẻ ngon đó.” Thấy Ngụy Khinh Ngữ hồi lâu không có phản ứng, Quý Tiêu nói thêm, lắc lắc chiếc bánh ngọt nhỏ trong tay.
Chiếc nơ trên đỉnh hộp khẽ lay động, sợi ruy băng uốn lượn phảng phất bay trước mắt Ngụy Khinh Ngữ.
Ánh nhìn kia của nàng thật sự rất khó để diễn tả thành lời.
Ngụy Khinh Ngữ liếc Quý Tiêu với nửa con mắt khi cô vẫn đang cười với nàng, lạnh lùng nói: "Không ăn."
Sau đó, nàng cầm cuốn sách đi qua bàn học mà Quý Tiêu đang ngồi, lạnh lùng dứt khoát không quay đầu lại lấy một lần.
Rất nhanh Quý Tiêu đã nhận thấy trong đôi mắt màu lam ngọc của Ngụy Khinh Ngữ xuất hiện gợn sóng cùng với cảm giác khiến người ta rét lạnh.
Làn gió mang theo hương bạc hà như thổi từ đồng cỏ Siberia đến sau gáy cô, khiến chiếc tuyến mỏng manh bất giác run rẩy.
(Beta: Xin phép cười hẳn 5 phút vì sự hèn này =))))))))))))
Quý Tiêu bối rối nhìn bóng lưng của Ngụy Khinh Ngữ, gương mặt tràn đầy uỷ khuất, nhỏ giọng nói: "Ủa gì vậy? Mình vừa làm gì có lỗi với cô ấy hả?"
"Trong trường hợp này, tại sao không đưa nó cho mình đi."
Quý Tiêu còn chưa kịp hiểu ra thì Kỳ Kỳ nãy giờ vẫn im lặng đã lên tiếng.
“Sáng nay tui không ăn sáng, đói bụng quá nè.” Kỳ Kỳ lại nói.
Quý Tiêu không chú ý tới sự kỳ lạ thoáng qua trên mặt Kỳ Kỳ, đắm chìm trong niềm vui khi rắc rối đã được giải quyết, gật đầu lia lịa: “Được, cho cậu nè.”
•
Nắng chiều rơi xuống sân trường có chút ấm áp, hành lang đầy những học sinh lớp 11 đang đi về phía giảng đường nhỏ.
Quý Tiêu đi trong đám đông, đôi mắt cô dán chặt vào Ngụy Khinh Ngữ đang đi một mình ở phía trước, gương mặt thoáng lộ vẻ u ám.
Mãi cho đến khi diễn ra cuộc họp thông báo về giáo viên mới cho các học sinh lớp 11, cô vẫn không hiểu được tại sao Ngụy Khinh Ngữ lại đột nhiên lộ ra vẻ mặt như vậy với mình vào thời điểm đó.
"Quý Tiêu, mình có thể ngồi cạnh cậu không?"
Đang mải mê đắm chìm trong mớ suy nghĩ của bản thân thì một giọng nói ngọt ngào đột ngột vang lên cắt ngang mạch suy nghĩ của Quý Tiêu.
Quý Tiêu hơi ngẩng đầu, nhìn thấy một bạn Omega nhỏ nhắn đang đứng ở vị trí ghế trống bên cạnh mình.
Bàn tay nhỏ bé đó giữ chặt chiếc ghế, chuẩn bị ngồi xuống ngay khi Quý Tiêu gật đầu.
Quý Tiêu nhìn ra tiểu cô nương đối với mình rất có ý tứ, cô lễ phép cười rồi từ chối: "Thực xin lỗi, chỗ này đã có người ngồi rồi."
“Ồ… Vậy được rồi.” Cô gái nhỏ không giấu nổi vẻ thất vọng, bất đắc dĩ rời khỏi chiếc ghế trống bên cạnh Quý Tiêu.
Dựa vào văn mẫu y vậy, Quý Tiêu đã liên tiếp đuổi vài cô gái nhỏ đi.
Cô nhìn mấy học sinh vừa mới bước vào ở cửa sau, dựa lưng vào ghế thở phào nhẹ nhõm.
Kết quả là Quý Tiêu còn chưa kịp thở xong thì một bóng đen đã đi đến che khuất cô.
Quý Tiêu gần như là trả lời theo phản xạ, còn chưa nhìn xem người đó là ai đã nói: "Xin lỗi, chỗ này có người rồi nha."
“Ai vậy?” Nhưng giọng nói này lại là của Kỳ Kỳ.
Quý Tiêu vội ngẩng đầu, thì ra là Kỳ Kỳ cùng Phòng Nhất Minh, hai người này đến hơi muộn.
Thấy thế cô vội vàng co chân nhường một người đi vào, "Ồ, hai người các cậu tới rồi, ngồi xuống đi.
Nhanh lên.”
Phòng Nhất Minh ngồi bên trái Quý Tiêu, lên tiếng trêu chọc: "Hai chúng tôi có làm hỏng việc tốt của cậu không đó?"
Quý Tiêu cười khổ: "Có đâu, hai người các cậu đang cứu lấy cái mạng nhỏ này của tôi đó."
"Bộ cậu thực sự không có ý định tìm một bạn Omega phù hợp với pheromone của mình trong số những người ngưỡng mộ cậu à?" Kỳ Kỳ hỏi.
“Ai gảnh.” Quý Tiêu lắc đầu, nghiêm túc nói: “Trẻ vị thành niên không được phép yêu đương.”
"Chỉ vì chuyện này thôi sao? Không có lý do nào khác à?" Kỳ Kỳ hỏi cẩn thận hơn, giống như đang xoáy sâu vào việc gì đó.
Quý Tiêu suy nghĩ một chút, nói: "Không có gì, mình hiện tại chỉ là không muốn yêu đương, ít nhất...!Ít nhất đợi đến hai mươi tuổi đi."
Nếu lúc đó tôi có thể sống sót, nếu lúc đó tôi vẫn còn tồn tại trên cõi đời này thì tôi nhất định phải tìm được người mình yêu ở thế giới này.
Không quan trọng người đó là Alpha, Omega hay Beta.
"Chà, hoá ra người luôn phóng khoáng và yêu tự do như Tiêu tỷ muội của tôi trong lòng lại rất tuân thủ luật pháp nha.
Cô ấy phải đợi đến khi trưởng thành mới có thể có một mối quan hệ yêu đương." Phòng Nhất Minh khẽ thở dài, nhướng mày một cách trêu chọc.
"Bớt ăn nói xà lơ lại." Quý Tiêu nhìn vào biểu cảm có chút khoa trương của Phòng Nhất Minh rồi giơ tay lên thúc cô ấy một cái.
Lúc này, trên khán đài phía trước đã bật đèn, Quý Tiêu nhìn thấy vị hiệu trưởng đã lâu không gặp, hôm nay ông ta mặc tây trang cùng giày da đi tới.
"Các bạn học sinh, tháng Mười Một sắp đến, kỳ thi quốc gia của chúng ta cũng sắp bắt đầu, tôi vẫn hy vọng mọi người có thể ôn tập cẩn thận, theo kịp tiến độ.
Buổi họp được tổ chức hôm nay để giới thiệu giáo viên mới đến với tất cả mọi người."
Khi hiệu trưởng nói, ông ấy giơ tay về phía bên trái của bục giảng, một người phụ nữ duyên dáng mặc áo sơ-mi và váy hẹp lọt vào tầm mắt của mọi người.
Mái tóc xoăn như rong biển tung bay một cách điềm tĩnh và uyển chuyển theo từng bước đi của cô, đôi môi mạnh mẽ như lửa đang khẽ mím lại, tạo thành một nụ cười nhẹ.
Các học sinh trên khán đài lập tức sôi trào, ai nấy đều bàn tán xôn xao về vị giáo viên xinh đẹp mới đến này.
Ngay cả Ngụy Khinh Ngữ ngồi ở giữa cũng không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Người phụ nữ và hiệu trưởng khẽ gật đầu, sau đó ông ta đưa mi-crô cho người đứng trước sân khấu: "Tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Lưu Nguyệt, và tôi là một Omega.
Tôi sẽ là giáo viên giảng dạy mới của các bạn cho hai năm tiếp theo, sẽ đồng hành cùng mọi người cho đến kỳ thi tuyển sinh đại học."
"Chà, một người phụ nữ xinh đẹp như vậy thực sự là Omega." Phòng Nhất Minh vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt cô ấy.
"Ừ, mình chưa bao giờ thấy một Omega nào có khí chất mạnh mẽ như vậy… Cô ấy thực sự rất đẹp." Kỳ Kỳ liên tục gật đầu đồng ý, "Chị Tiêu, chị có nghĩ vậy không?"
Quý Tiêu nhìn người phụ nữ trên sân