Quý Tiêu ngồi trong xe nhìn bóng lưng kia càng lúc càng xa, chỉ hi vọng mình nhận nhầm.
Không biết vì sao cô lại nảy sinh rất nhiều cảm xúc trái ngược đối với vị nam chính mà mình vô cùng yêu thích khi còn đọc tiểu thuyết.
"Tiêu Tiêu, con đang nhìn gì đó?" Quý Thanh Vân chú ý đến Quý Tiêu đang nhìn ra ngoài cửa sổ đã lâu mà không rời mắt, hiếu kỳ hỏi.
Quý Tiêu đáp lại ánh mắt Quý Thanh Vân, thấy chuyện này chắc chỉ có thể hỏi ông ta thì mới biết được.
Nghĩ thế, cô mím môi dưới, nhẹ giọng dò hỏi: "Ba, người đó là… Đại thiếu gia nhà họ Tấn phải không?"
"Ý con là người vừa bước xuống từ chiếc Rolls-Royce màu bạc ban nãy sao?" Quý Thanh Vân xác định lại.
"Phải." Quý Tiêu nhìn chiếc xe chầm chậm rời khỏi, gật nhẹ đầu.
Quý Thanh Vân nghe vậy, gật gật đầu: "Đúng rồi đấy, đó là Tấn tiên sinh và con trai đầu của ông ấy, Tấn Nam Phong."
Khi ba chữ "Tấn Nam Phong" lọt vào tai Quý Tiêu, trái tim cô bỗng giật thót một cái.
Nghĩ trong đầu là một chuyện, nghe người khác xác nhận lại là một chuyện khác.
Tia hy vọng mỏng manh đã bị Quý Thanh Vân dập tắt.
Lúc trước cô luôn hy vọng các sự kiện trong quyển sách này hãy diễn ra nhanh thêm một chút, một chút nữa.
Nhưng khoảnh khắc Tấn Nam Phong xuất hiện, Quý Tiêu lại cảm thấy mình chẳng vui vẻ chút nào, thậm chí trong lòng còn có cảm giác khó chịu không thể nói thành lời.
Suýt nữa thì cô đã quên mất trong thế giới này còn tồn tại một người là nhân duyên định sẵn của Nguỵ Khinh Ngữ.
Hoặc có thể nói, trong tiềm thức cô đã phớt lờ và trốn tránh vấn đề này.
"Sao vậy, Tiêu Tiêu có hứng thú với cậu ta sao?" Quý Thanh Vân thấy Quý Tiêu có chút thất thần bèn hỏi.
Nghe thấy câu hỏi đó của Quý Thanh Vân, Ngụy Khinh Ngữkhông khỏi di chuyển tầm mắt lên người cô.
Nhìn thấy Quý Tiêu suy tư gì đó rồi lắc đầu, như thể có tâm sự hàm chứa trong âm giọng: "Không phải."
Hoàn toàn chẳng giống như cô đang phủ nhận điều này.
Ngụy Khinh Ngữ mơ hồ có chút vướng bận trong lòng, sau khi người hầu mở cửa, nàng nâng tà váy chậm rãi bước xuống xe.
Sa-tin hồng và tầng váy đen khẽ chạm vào nhau, nàng nhỏ giọng nói bên tai Quý Tiêu: "Cậu sao vậy?"
Trước mắt Quý Tiêu là cha con họ Tấn đang đứng cách đó không xa, mà sát bên tai cô lại truyền đến một âm giọng vô cùng quen thuộc.
Cõi lòng Quý Tiêu không khỏi chất thêm phiền muộn khó tả, nhưng vẫn phải tỏ ra như không có gì, hỏi ngược lại: "Cái gì làm sao cơ?"
"Thì..."
"Anh Tấn!"
Ngụy Khinh Ngữ chưa kịp nói ra miệng đã bị tiếng Quý Thanh Vân cười to cắt ngang.
Hắn tự cho rằng đây là việc tốt với Quý Tiêu, liền gọi với theo hai cha con họ Tấn ở phía trước, ra vẻ như thân quen đã lâu trước mặt hai người Quý Tiêu và Nguỵ Khinh Ngữ, đi nhanh đến chặn lại bước chân của hai cha con họ.
Trái tim Quý Tiêu thắt lại.
Vừa rồi cô còn đấu tranh tư tưởng xem có nên dựa theo kịch bản tiểu thuyết, tạo cơ hội cho Ngụy Khinh Ngữ và Tấn Nam Phong tình cờ gặp gỡ không, hay là...!nghe theo tiếng lòng của mình, giữ Ngụy Khinh Ngữ ở bên cạnh, không để Tấn Nam Phong chú ý đến.
Trong nguyên tác, chính là ở buổi dạ tiệc dưới ánh trăng định mệnh này, Ngụy Khinh Ngữ đã để lại ấn tượng khó phai trong lòng Tấn Nam Phong.
Cũng chính sự kiện này đã gián tiếp thúc đẩy việc cậu ấy đang học lớp mười hai thì đột nhiên quyết định chuyển đến trường trung học trực thuộc.
Không biết do cơn xung động nguyên thuỷ của Alpha lại quấy phá, hay là do nguyên nhân nào khác.
Khoảnh khắc nghĩ đến chuyện thuận theo kịch bản giao Ngụy Khinh Ngữ cho Tấn Nam Phong, Quý Tiêu cảm thấy đáy lòng mình mâu thuẫn vô cùng.
Ở phía trước, hai cha con họ Tấn đang cười nói xã giao với Quý Thanh Vân.
Dù đứng cùng hai Alpha trung niên được bảo dưỡng rất tốt nhưng thiếu niên tên Tấn Nam Phong kia vẫn toát ra khí chất phi thường.
Đèn chùm pha lê khổng lồ trên cao tỏa ra ánh sáng chói lóa phủ lên người cậu, khiến cho người ta phải nhìn nhận bằng ánh mắt khác, hoá ra giống loài Alpha vốn vẫn luôn mạnh mẽ khí thế cũng có lúc trở nên ấm áp ôn hoà thế này.
Thực không hổ danh là nam chính.
Quý Tiêu cảm khái trong lòng, đồng tử màu vàng cam lại toát lên vẻ u ám.
Bỗng nhiên cô có cảm giác như bản thân đang trơ mắt đứng nhìn Tấn Nam Phong lấy đi một thứ gì đó vô cùng quý giá từ mình.
Thế nhưng rõ ràng trong nguyên tác, Ngụy Khinh Ngữ vốn dĩ thuộc về cậu ta.
Chứ không phải là mình.
"Tiêu Tiêu, mau qua đây đi." Không biết bọn họ trò chuyện điều gì, Quý Thanh Vân quay đầu vẫy vẫy tay với Quý Tiêu, cắt ngang luồng suy nghĩ của cô.
Cùng lúc đó, cha con nhà họ Tấn cũng nhìn theo hành động của Quý Thanh Vân, nhìn về phía Quý Tiêu.
Khoảng cách này tuy không gần, nhưng cũng chẳng xa, dù rằng không nhìn rõ gương mặt hai người bọn họ, nhưng vẫn khiến Quý Tiêu không khỏi trở nên căng thẳng.
Nếu cứ dẫn theo Ngụy Khinh Ngữ đi qua đó thì kịch bản nhất định sẽ diễn ra giống như trong sách.
Tấn Nam Phong chắc chắn sẽ yêu Ngụy Khinh Ngữ ngay từ cái nhìn đầu tiên, mà không lâu sau này, sau khi trải qua vô vàn sóng gió thì bọn họ sẽ đoàn tụ với nhau.
Người ta vẫn luôn nói, càng ở trong thời điểm nguy hiểm, con người sẽ càng nhìn rõ quyết định mà mình muốn đưa ra.
Quý Tiêu thấy Tấn Nam Phong di chuyển ánh mắt nhìn về phía mình, liền vội vàng vuốt vuốt mấy sợi tóc bên tai.
Mái tóc dài mềm mại phủ lên bông tai của Quý Tiêu, đồng thời che đi sự hồi hộp trong đôi mắt cô.
Cô vừa nhìn xuống đất, vừa nói với Ngụy Khinh Ngữ ở bên cạnh: "A...!Bông tai của tôi đâu mất rồi, cậu mau quay lại xe tìm giúp tôi đi."
Diễn xuất của người thiếu nữ trước nay vẫn luôn vụng về như vậy, đến mức Ngụy Khinh Ngữ liếc mắt một cái đã thấy động tác cúi đầu tìm kiếm của cô có chút mất tự nhiên.
Ngón tay xanh xao nắm lấy tầng váy đen tuyền, căng cứng lại siết rất chặt.
Chỉ là, khi nhìn thấy bộ dạng sốt ruột của Quý Tiêu, lại nghĩ đến hoàn cảnh trước mặt, Ngụy Khinh Ngữ cũng không tìm hiểu sâu hơn.
Nàng nhẹ giọng đáp "Được" với Quý Tiêu, sau đó nhấc váy để người hầu dẫn mình tới bãi đậu xe.
Ngay cả khi đã khoác lên chiếc áo lông chồn màu hồng nhạt thì khi đứng giữa làn gió lạnh mùa đông, trông nàng vẫn thật gầy yếu.
Cơn gió thổi qua khiến tà váy của nàng hơi nâng lên, lớp sa-tin mềm mại nhẹ nhàng lay động trong tầm mắt Quý Tiêu.
Quý Tiêu cứ đứng tại chỗ như thế, ngắm nhìn thật lâu cái người bị mình dối gạt đi tìm chiếc bông tai vốn chẳng hề tồn tại.
Đôi con ngươi màu vàng cam chất đầy nỗi day dứt chẳng thể nói thành lời.
Thực xin lỗi…
Xin hãy tha thứ cho lời nói dối của tôi, và cả sự ích kỷ này nữa.
Quý Tiêu nhìn sự ấm áp duy nhất biến mất giữa thế giới lạnh lẽo, bàn tay đang nắm vạt váy không khỏi siết chặt thêm.
Cô điều chỉnh lại cảm xúc, nhấc váy đi đến bên cạnh Quý Thanh Vân: "Ba."
"Để ba giới thiệu với con." Quý Thanh Vân nói: "Đây là bác Tấn Trường Tùng của con."
"Cháu chào bác Tấn ạ." Quý Tiêu lễ phép chào hỏi.
Tấn Trường Tùng nghe lời chào, giống như trong sách, nở nụ cười ôn hoà nói: "Chào cháu, Tiêu Tiêu."
"Đây là con trai của bác Tấn con, Tấn Nam Phong." Quý Thanh Vân tiếp tục.
So với vẻ lễ phép ngoan ngoãn vừa rồi đối với Tấn Trường Tùng, thái độ Quý Tiêu đối với Tấn Nam Phong lạnh nhạt đi rất nhiều.
Cô chỉ gật nhẹ đầu, cũng không đáp lại bàn tay đang duỗi ra của người ngang tuổi trước mặt: "Xin chào."
Tấn Nam Phong thấy thế đành phải khẽ xoa cằm: "Xin chào."
Giọng nói lạnh lùng mang theo từ tính của Alpha vang lên, nổi bật giữa đại sảnh không mấy yên tĩnh.
Quý Tiêu lại càng cảm thấy kiêng kị đối với vị Alpha đang