Không khí ngày xuân như thôi thúc những chú sâu bướm phá kén chui ra ngoài, trên bệ cửa sổ, một chú bướm nhỏ đang đậu lại, vô tư che chắn chút ánh nắng trên đỉnh thiếu nữ.
Cánh bướm trắng thuần phấp phới xếp lại, nhìn như đáp xuống đỉnh đầu nàng thiếu nữ.
Quý Tiêu không nghe rõ được lời Ngụy Khinh Ngữ nói, cúi đầu nhìn xuống hai món đồ đặt trên bàn.
Đóa hoa thơm ngát xen lẫn mùi mực thoang thoảng trong căn phòng yên tĩnh, cây bút máy không được đóng gói trông có vẻ lộn xộn.
Không thể không nói, bó hoa này dù là nhìn từ bao bì đóng gói hay cách kết hợp những đoá hoa lại với nhau đều trông rất tinh xảo trang nhã, không thể chê ở điểm nào.
Giấy gói màu hạnh đồng điệu với màu mắt của Quý Tiêu, những đóa violet toát lên vẻ kiêu hãnh khá phù hợp với một Alpha như cô.
Mỗi một chi tiết dường như đều đang thể hiện tình cảm và hiểu biết của người tặng hoa đối với Quý Tiêu.
Chẳng qua cái gọi là mỹ lệ xán lạn này, đều chỉ là phông nền để tôn lên cây bút máy màu trầm tối trong tầm mắt kia thôi.
Thậm chí Quý Tiêu cũng không có lo lắng nhiều, trực tiếp đưa tay qua cầm lấy cây bút lên xem: “Đương nhiên chọn cây bút này rồi.
”
“Thật sao?” Ngụy Khinh Ngữ hỏi lại Quý Tiêu, cảm giác có chút ngoài ý muốn.
“Thật.
” Quý Tiêu gật gật đầu.
Một người gãy tay như cô muốn một cây bút để tập viết lại chứ cần lấy hoa làm gì.
Ngụy Khinh Ngữ nghe vậy liền nhìn Quý Tiêu đang cầm bút máy mình tặng trong tay, đuôi mắt nhuốm lên ý cười.
Nàng lần nữa cầm lên bó hoa mà Tấn Nam Phong đưa đến, động tác nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nàng sửa sang lại giấy gói hoa bị bản thân vò đến nhàu nhĩ, dáng vẻ giống như đang thương tiếc một kẻ bại trận: “Tôi giúp cậu cắm hoa này vào.
”
“Ừm, cảm ơn.
” Quý Tiêu gật gật đầu, tầm mắt vẫn lưu trên cây bút máy Ngụy Khinh Ngữ tặng cho cô.
Trên đầu cây bút có khắc một đóa hoa rất xinh đẹp, dưới ánh đèn, màu vàng tinh tế toát lên vẻ đẹp khó tả.
Những đường cong kim loại cùng hội tụ thành một điểm ở ngòi bút, ánh sáng xuyên thấu qua có thể nhìn thấy được một khe hở lưu giữ vết mực đọng bên trong, giống như cây bút này vốn dĩ chẳng phải tạo ra vì cô, mà là bảo bối được người ta cất giữ bấy lâu mới lấy ra tặng cho cô vậy.
Quý Tiêu cẩn thận ngắm nhìn hoa văn được khắc trên đầu bút, nhớ đến bó hoa mới nhìn thấy vừa rồi, ngập ngừng hỏi: “Trên đầu cây bút này khắc hoa violet sao?”
Ngụy Khinh Ngữ nghe vậy thì hơi nhíu mày: “Sao lại nghĩ như vậy?”
Quý Tiêu có chút ngây ngốc: “Không phải hai thứ này của cùng một người tặng sao?”
Trong nháy mắt sắc mặt Ngụy Khinh Ngữ chìm xuống vài phần.
Đường kéo sắc bén xén qua nhánh hoa violet nàng vừa mới tháo giấy gói, vài giọt nước từ lá hoa rơi xuống trên mu bàn tay trắng nõn của thiếu nữ.
“Không phải.
”
“Vậy là hoa gì?” Quý Tiêu không biết.
“Là hoa đồ mi.
” Ngụy Khinh Ngữ nhìn đóa violet trong tay.
Quý Tiêu nghe vậy càng thêm nghi hoặc, cô nhìn Ngụy Khinh Ngữ đang xoay lưng về phía mình, nói: “Sao cậu biết được? Cậu cũng chưa nhìn nó lần nào mà.
”
“Bởi vì cây bút này là tôi tặng cho cậu.
”
Ngụy Khinh Ngữ nói xong thì xoay người qua nhìn về phía Quý Tiêu, trong đôi mắt xanh thẳm bình tĩnh ấy là từng sóng ngầm mãnh liệt.
“Vậy…” Quý Tiêu nhìn bó hoa bên cạnh Ngụy Khinh Ngữ, đột nhiên có cảm giác đại sự không ổn.
Quả nhiên một giây sau trong miệng Ngụy Khinh Ngữ đã nói ra ba chữ ‘Tấn Nam Phong’ kia: “Hoa là Tấn Nam Phong mang đến.
”
Quý Tiêu cảm thấy vô cùng kỳ quái, chưa kịp suy nghĩ liền nói: “Không phải là tặng cho cậu sao?”
Ngụy Khinh Ngữ nghe được lời này của Quý Tiêu thì không khỏi nhíu mày lại.
Nàng thoáng nhìn qua bó hoa, giọng nói nặng nề mà hỏi ngược lại: “Sao cậu ta lại tặng hoa cho tôi? Tôi lại chưa từng ngồi tâm sự cả đêm với cậu ta.
”
Làn gió se lạnh nhẹ lướt qua ngôi biệt thự, con bướm nhỏ vội vỗ cánh bay khỏi cửa sổ thư phòng.
Một tia sáng xẹt qua tròng mắt Quý Tiêu, cô nhìn Ngụy Khinh Ngữ trước mặt mà không khỏi ngẩn người một chút.
Đầu lưỡi kia mơ hồ cảm thấy vị chua xót lại lần nữa tràn ra, Quý Tiêu cảm thấy lời nói này rất quen thuộc giống như đã từng nghe qua trước đây không lâu.
Không khí khô mát làm cô đột nhiên phát hiện, mùi chua không phải là hương tin tức tố, mà là từ những lời này.
Vì sao những lời này của Ngụy Khinh Ngữ lại nghe chua xót như vậy?
Chẳng lẽ nàng ấy là vì Tấn Nam Phong?
Sẽ không đâu, tối hôm đó thậm chí cô còn không cho hai người họ có cơ hội chạm mặt nhau nữa mà.
Trong đầu Quý Tiêu như nghĩ đến điều gì, trong tim bịch một tiếng.
Cảm giác khẩn trương không sao giải thích được và mật ngọt đột nhiên xuất hiện đan xen vào lòng cô.
Hay là nói…
Là vì cô sao?
Nhưng, làm sao có thể được…
Ngụy Khinh Ngữ nhìn Quý Tiêu đang ngẩn ngơ, đột nhiên cảm thấy những lời vừa rồi của bản thân có chút quá nóng vội.
Nghe thì có vẻ là đang mỉa mai, thế nhưng lại biến thành cảm giác giống như vì ghen mà nói.
Nàng có chút mất tự nhiên hạ tầm mắt, hơi nghiêng người đưa lưng về phía Quý Tiêu rồi nói: “Cậu thử xem cây bút này còn viết được nữa hay không trước đi.
”
Quý Tiêu nghe vậy thì phục hồi tinh thần, gật gật đầu: “Được.
”
Mặt trời mang theo chút ấm áp chiếu lên nền trời xanh, trong thư phòng yên tĩnh lúc này có hai con người mang theo tâm tình khác nhau.
Quý Tiêu nhìn đóa đồ mi xinh đẹp trên đầu bút, trong tầm mắt lại hiện lên giấc mơ về Ngụy Khinh Ngữ khi còn bé từ trước kia rất lâu.
“Cậu có biết đây là hoa gì không?”
“Đây là hoa đồ mi.
”
Đóa hoa trắng với những cánh hoa được xếp chồng lên nhau, những hình ảnh hiện ra trong đầu Quý Tiêu như những dải lụa uốn cong rồi cuồn cuộn nở rộ ra.
Hoa đồ mi…
Nàng ấy thực sự thích hoa đồ mi sao?
Quý Tiêu suy nghĩ có chút nhập thần, cho đến khi trên ngón tay truyền đến cảm giác đau đớn mới kéo cô ra khỏi vòng xoáy của hồi ức.
Đầu ngòi bút bén nhọn nhiều lần đâm vào tay, một vệt đỏ in hằn thật sâu xuất hiện trong tầm mắt cô.
Lúc này Quý Tiêu mới phát hiện, cây bút máy Ngụy Khinh Ngữ tặng cho cô không có mực.
Mà cô thì không thể lấy hộp mực bơm mực vào bút bằng một tay, sau đó lại lau sạch đầu bút được.
Quý Tiêu hơi do dự, nhìn Ngụy Khinh Ngữ đang chuyên tâm cắt chỉnh cắm hoa, lên tiếng gọi: “Ngụy Khinh Ngữ.
”
Rõ ràng tiếng gọi của thiếu nữ rất dè dặt cẩn trọng, thế mà Ngụy Khinh Ngữ lại như một con mèo bị kinh sợ, bả vai khẽ run lên một chút.
Nàng giấu đi đóa violet bị siết chặt trong tay ra sau lưng, làm như không có việc gì mà xoay người về phía Quý Tiêu: “Sao vậy?”
“Cậu có thể giúp tôi bơm mực vào không?” Quý Tiêu hơi nâng cánh tay đang treo trên cổ lên, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.
Ánh mặt trời dừng trong mắt Ngụy Khinh Ngữ, trong hồ nước xanh thẫm ấy gợn lên cơn sóng may mắn.
Nàng nhìn Quý Tiêu đứng sau bàn làm việc đang nhìn về phía mình xin giúp đỡ, gật đầu: “Được.
”
Chỉ là Quý Tiêu không biết rằng, ngay khi Ngụy Khinh Ngữ đi về phía mình, bàn tay đang buông thõng bên người hơi hơi mở ra.
Cánh hoa tím bị nhàu nát trong lòng bàn tay, thiếu nữ lặng lẽ ném bông hoa mà nàng lấy từ trong bó hoa vào thùng rác.
“Đưa cho tôi.
” Ngụy Khinh Ngữ nói xong thì nhận lấy cây bút trong tay Quý Tiêu, thuần thục xoay mở thân bút.
Hương bạc hà thoang thoảng trong phòng càng thêm rõ ràng hơn, hòa vào