Kim giây trên tường tích tắc đi hết một vòng quay, bóng đêm ngoài cửa sổ càng tăng thêm vài phần yên tĩnh cho căn phòng.
Vấn đề nghĩ đến ở bên giường mới vừa rồi vẫn chưa có đáp án, vết thương trên môi lại khiến Ngụy Khinh Ngữ mơ hồ.
Ngụy Khinh Ngữ hạ mắt né tránh việc đối mặt với Quý Tiêu, lắc lắc đầu: "Không còn đau nữa rồi."
Dù Ngụy Khinh Ngữ có nói như vậy, thế nhưng vết thương đỏ trên làn da trắng nõn kia ở trong tầm mắt của Quý Tiêu lại vô cùng chói mắt.
Lửa nóng trong thân thể vẫn chưa rút đi, Quý Tiêu mê mang lại nghĩ đến sự việc mất khống chế vừa mới phát sinh ở trước cửa.
Môi Ngụy Khinh Ngữ còn mềm mại ấm nóng hơn cả trong tưởng tượng của cô.
Hương bạc hà còn sót lại vẫn còn vấn vương nơi đầu lưỡi, giống như món điểm tâm ngọt ngào nhất thế gian.
Cô vẫn còn nhớ rõ, trong nguyên tác có nói cho đến khi trưởng thành thì Ngụy Khinh Ngữ mới có nụ hôn đầu tiên trong đời với nam chính.
Nói cách khác, vừa rồi bản thân đã cướp đi nụ hôn đầu của nàng rồi.
Lúc đó chỉ là nhất thời xúc động nên mới xuôi theo tâm ý của bản thân, sau khi thanh tỉnh lại hối hận vô cùng.
Sao cô có thể cướp đi nụ hôn đầu của Ngụy Khinh Ngữ một cách qua loa như vậy chứ, đến một câu hỏi có nguyện ý hay không cũng không có.
Vậy thì có khác gì ả nguyên chủ đáng giận kia không.
Trong suy nghĩ hỗn độn của Quý Tiêu tràn đầy sự áy náy.
Cô vươn bàn tay trong chăn ra, nhẹ nhàng nắm lấy góc áo Ngụy Khinh Ngữ: "Xin lỗi, lúc đó tôi không khống chế được bản thân.
Tôi không cố ý..."
Tiếng nói của cô nghe có hơi khàn, còn mang theo chút giọng mũi vì bị cảm.
Không chỉ đơn thuần là dáng vẻ của người đang bị cảm, đôi mắt màu vàng cam kia như đang nhắc nhở Ngụy Khinh Ngữ rằng người đối diện nàng cũng rất yếu đuối.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn khuôn mặt tái nhợt yếu ớt của Quý Tiêu, nơi m3m mại sâu trong lòng lại như bị ai đó chọc vào.
Kỳ thực cô ấy cũng không cần phải xin lỗi hay cảm thấy áy náy.
Nếu bản thân nàng thật sự không đón nhận nụ hôn của Quý Tiêu, thì khi đó nàng có thể cắn ngược lại mà.
Nàng có vô số biện pháp để có thể cự tuyệt Quý Tiêu.
Nhưng nàng vẫn chìm đắm trong sự thô bạo dịu dàng đó, chọn cách buông bỏ vũ khí tự nguyện đầu hàng.
Chỉ là, làm sao Ngụy Khinh Ngữ có thể thẳng thắn nói ra những lời này với Quý Tiêu được đây.
Nàng nhìn đôi mắt vô thần ảm đạm kia, chỉ khẽ gật đầu rồi nói: "Ừm, tôi không trách cậu."
Ánh sáng từ ngọn đèn rơi vào trong tầm mắt Quý Tiêu, cô cảm thấy đầu óc bản thân lúc này thật mơ màng, có chút không dám tin vào những lời này của Ngụy Khinh Ngữ.
Đôi mắt hạnh không chút che giấu nhìn về phía nàng, trong đó như viết lên hai chữ quan tâm, ánh nhìn chăm chú đến mức khiến trong lòng Ngụy Khinh Ngữ hơi hơi rung động.
Cô ấy thật sự để tâm đ ến cảm nhận của mình như vậy sao?
Có lẽ cô ấy thật sự có tình cảm với mình, dẫu chỉ là một chút.
Hai người cứ thế đối diện nhau, giống như muốn hút lấy đối phương vào trong đôi mắt sâu thẳm đó.
Ánh sáng mông lung đan vào nhau như một tầng sa mỏng che giấu đi sự mập mờ mà ai cũng tự hiểu rõ trong lòng.
Hương bạc hà lững lờ trôi nổi hoà cùng hương Brandy đào như một dòng suối nhỏ, uốn lượn quẩn quanh hai người.
Ngụy Khinh Ngữ nghe được trong lòng mình trộm nói thích, tim không ngừng đập thình thịch thình thịch từng tiếng.
Liệu bây giờ mình có thể nói cho Quý Tiêu biết rằng mình cũng thích cô ấy không?
Gió đêm xuyên qua cửa sổ, lướt lên gò má Ngụy Khinh Ngữ, để nàng hồi phục lại tinh thần trong nháy mắt.
Nhưng mà, nhỡ người ta chỉ coi mình như bạn bè bình thường mà đối tốt thôi thì sao?
(*Beta từ đâu đó hiện ra*: Thì vào vòng friend-zone nhé con gái iu của má )
Nàng ý thức được bản thân bắt đầu càng lúc càng suy nghĩ nhiều hơn, càng nghĩ lại càng tham lam, vì vậy Ngụy Khinh Ngữ cực lực khắc chế d*c vọng đang trực chờ thoát ra khỏi cổ họng của bản thân, biến chúng thành lời quan tâm khách sáo: "Trễ rồi, cậu nghỉ ngơi cho khỏe đi, tôi về đây."
Quý Tiêu nghe vậy cũng bỗng hồi thần lại, nhẹ nhàng Ừm một tiếng.
Cô nhìn bóng lưng Ngụy Khinh Ngữ rời đi, trong lòng ghi tạc ngàn vạn yêu thương, nhưng cô cũng hiểu một Alpha như cô không có lý do gì để giữ một Omega ở lại.
"Ngụy Khinh Ngữ."
Bỗng, thanh âm suy yếu của Quý Tiêu vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Cô vẫn không nhịn được mà gọi Ngụy Khinh Ngữ lại.
Ngụy Khinh Ngữ nghe vậy, trong nháy mắt bước chân dừng lại ở cửa.
Như là đang chờ mong một điều gì đó.
Ánh trăng chiếu vào bên khung cửa sổ, như choàng lên người nàng một lớp lụa mỏng.
Làn da trắng lộ ra nét hồng hào trong ngày xuân, đôi gò má đầy đặn như một quả đào xinh đẹp tinh xảo.
Quý Tiêu ngắm nhìn, cánh môi hơi run rẩy: "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Ngụy Khinh Ngữ cũng đáp lời.
Trong thanh âm mang theo chút dịu dàng chỉ thuộc về Quý Tiêu, có một chút vui vẻ, cũng có chút mất mát.
Bóng lưng mảnh khảnh của nàng thiếu nữ lay động trong tầm mắt mơ màng của Quý Tiêu, đợi cho đến khi cánh cửa đóng lại, cô mới đặt tay lên túi chườm trên trán.
Hơi thở nặng nề thoát ra từ trong cánh môi, hương Brandy đào không còn bị khống chế liền vội vàng thoát ra ngoài, trong mỗi tế bào đều là yêu thích.
Đột nhiên Quý Tiêu rất muốn bánh răng thời gian chuyển động nhanh hơn nữa.
Nụ hôn khi ấy đã không thể nào thỏa mãn cô được nữa rồi.
•
Lại một tuần trôi qua, dự báo thời tiết nói sẽ có mưa to trút xuống, nhưng bầu trời lúc này vẫn sáng trưng một mảng.
Gió nhẹ thổi mang theo hơi ấm của ánh mặt trời trôi vào phòng, lướt lên mái tóc đen dài của thiếu nữ, trên máy tính bảng chi chít những ký tự ngay ngắn.
Ngụy Khinh Ngữ vẫn như trước lấy cớ đi thư viện để về nhà họ Ngụy, Phùng Duyệt ngồi bên cạnh nàng đang dạy một kèm một.
Đã gần hết giờ dạy học buổi sáng, Phùng Duyệt nhìn những đề mục Ngụy Khinh Ngữ ghi chép mà gật đầu tán thành: "Ừm, những đề mục này hoàn thành không tệ, những thứ này em nắm bắt rất nhanh, khi ông Trần đến nhất định sẽ rất vui mừng."
Ngụy Khinh Ngữ khẽ gật đầu: "Cảm ơn cô."
Phùng Duyệt mỉm cười, vừa trả máy tính bảng lại cho Ngụy Khinh Ngữ vừa chỉ vào trên môi mình, ý nói: "Vừa rồi mới vào cửa tôi đã thấy kỳ quái rồi, miệng em bị sao vậy? Còn dùng kem che khuyết điểm nữa."
Ngụy Khinh Ngữ nhanh chóng hiểu ra là vết thương trên môi mình đã bị Phùng Duyệt phát hiện, nàng giả vờ lạnh nhạt đáp lại: "Không có gì đâu, do em không cẩn thận nên bị vậy thôi."
"Bị mèo trong nhà cào trúng sao?" Phùng Duyệt thản nhiên phỏng đoán.
Ngụy Khinh Ngữ nghe thấy những lời này của Phùng Duyệt, cả người hơi ngẩn ra, trong đầu không khỏi nhớ đến dáng vẻ ngày ấy của Quý Tiêu.
Hương Brandy đào siết chặt lấy nàng, hơi lạnh của bộ sườn xám dán trên thân thể như một con hắc miêu tham lam thô bạo.
Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vết thương đã kết vảy trên môi, đôi mắt vụng trộm hiện lên chút mật ý: "Cứ cho là vậy đi."
"Brừ brừ..."
Lúc này di động của Phùng Duyệt đang đặt trên bàn khẽ rung lên, hai chữ Vợ yêu hiện lên trên màn hình.
Phùng Duyệt làm tư thế nghe điện thoại với Ngụy Khinh Ngữ, sau đó xoay lưng về phía nàng nhấn nghe máy.
"Chị nghe nè vợ yêu."
"Đều được, nghe em hết."
"Ừ, ừm, ừm."
Ngọn đèn trên trần dừng ngay trên mặt Phùng Duyệt, trong đôi mắt nâu nhạt ấy đều là yêu thương và chiều chuộng.
Ngụy Khinh Ngữ cứ nhìn như thế, cô giáo Phùng trong tầm mắt dần dần biến thành dáng vẻ của Quý Tiêu.
Thật giống như hình ảnh trước mắt nàng hiện tại là một khung cảnh trong tương lai khi nàng và Quý Tiêu sống cùng nhau.
Hoặc là một khoảnh khắc bất kỳ nào đó.
Nhưng khung cảnh này