Rạng sáng, cơn mưa to ngoài cửa sổ dần nhỏ lại, đêm cũng dần dần yên ắng.
Khu biệt thự đã sớm tiến vào giấc ngủ say, chỉ còn căn phòng bên phải trên lầu hai của tòa nhà trắng kiểu Tây là còn sáng đèn, từ ô cửa sổ hắt ra những tia sáng nhợt nhạt.
Chồng nhật ký được đặt bên giường, Quý Tiêu gác chân ngồi trên giường như đang đọc một quyển tự truyện, cô đọc lại những dòng mà từ nguyên chủ viết từ những ngày đầu tiên, đọc mãi cho đến đoạn trước một ngày bản thân xuyên tới nơi này.
Kỳ thực nguyên chủ cũng không viết nhiều lắm, không phải ngày nào cô ta cũng viết.
Nhất là những năm cấp hai không có tiếp xúc gì với Ngụy Khinh Ngữ, số lượng chữ viết bên trong lại càng thêm ít ỏi.
Giống như những ngày mà cô ấy cần ghi chép lại đều có liên quan đến Ngụy Khinh Ngữ, những dao động trong lòng đều là từ Ngụy Khinh Ngữ mà ra.
Quý Tiêu dựa vào gối nằm trên đầu giường, nhìn chữ viết cẩu thả trên trang giấy, liên kết những điều đã trải qua trong gần một năm này với nội dung trong nhật ký của nguyên chủ, sắp xếp lại những sự kiện cẩu huyết đã phát sinh trên người cô ấy mấy năm qua.
Khi đó, Quý Thanh Vân là một người có xuất thân bần hàn là bạn cùng phòng thời đại học với một Ngụy Lâm Đông có gia thế, hai người chẳng bao lâu liền kết giao thành anh em tốt.
Trong một buổi vũ hội giao lưu của học viện, Quý Thanh Vân làm quen với người bạn thân của Từ Mạn Lâm là Tiêu Vũ, hơn nữa còn trở thành người yêu rồi kết hôn với nhau.
Tình bạn tri kỷ của bốn người cũng được đặt nền móng vững chắc từ khi ấy.
Rồi sau khi kết hôn sinh con, quan hệ giữa hai gia đình bốn người lại càng thêm khăng khít.
Chỉ là, vì vấn đề liên quan đến tin tức tố của Quý Thanh Vân nên sau khi Tiêu Vũ sinh ra nguyên chủ ra thì thân thể bị suy nhược trầm trọng, vẫn luôn phải tĩnh dưỡng trong toà phụ.
Quý Thanh Vân vẫn luôn tìm kiếm biện pháp chữa trị cho Tiêu Vũ, cho dù tán gia bại sản cũng muốn bà ấy có thể sống tiếp.
Nhưng trời không toại lòng người, Tiêu Vũ vẫn không thể nào vượt qua được sinh nhật một tuổi của nguyên chủ, vào cái ngày định mệnh ấy, bà đã qua đời.
Quý Thanh Vân đau đớn như chết đi sống lại, sau đó chuyển dời tình yêu với người vợ quá cố lên kết tinh tình yêu của hai người, xem nguyên chủ như một bảo vật trân quý nhất của bản thân.
Một nhà Ngụy Lâm Đông cũng dốc hết sức lực giúp đỡ Quý Thanh Vân, người nhà họ Quý vốn không có ai thuộc tầng lớp giàu có cũng từ thời điểm này mà bắt đầu nhanh chóng lớn mạnh lên.
Bên cạnh Quý Thanh Vân cũng xuất hiện thêm rất nhiều oanh yến, khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy ông ta đã thoát khỏi nỗi đau mất vợ, nhưng rồi biến cố đã xảy ra.
——— Năm nguyên chủ mười tuổi, cô ấy và Ngụy Khinh Ngữ nhỏ bị bắt cóc.
Không biết có nên nói là vận mệnh trêu đùa lòng người hay không.
Sau khi trải qua nỗi đau mất vợ, thiếu chút nữa lại phải nếm trải nỗi đau mất con khiến cho tâm lý của Quý Thanh Vân trở nên vặn vẹo.
Có thể là vì ghen tị, cũng có thể là cầu mà không được.
Ông ta nhìn bạn thân có gia đình mỹ mãn, sự nghiệp thành công, sự bất phục lặng lẽ dâng lên dưới đáy lòng, kéo theo cả con gái của mình bắt ép cô bé cắt đứt liên hệ với Ngụy Khinh Ngữ.
[Cơ thể mình vẫn còn rất đau, vẻ mặt của ba ba trông có vẻ không được vui, chẳng lẽ mình đã làm sai rồi sao, chẳng lẽ mình không nên bảo vệ cho Ngụy Khinh Ngữ hay sao?]
[Hôm nay mình xuất viện, nhưng cái đầu của bức tượng mà Ngụy Khinh Ngữ tặng mình do ba đem đến đã bị hỏng rồi, chẳng lẽ ba ba nói đúng rồi sao.
Cậu ấy thật sự chỉ đang lợi dụng mình thôi sao?]
…
Quý Tiêu nhìn những chữ viết non nớt trên nhật ký, cảm nhận được sâu sắc sự giãy giụa của nguyên chủ khi đang hoài nghi bản thân.
Cô cứ thế trơ mắt nhìn nguyên chủ phủ nhận những điều bản thân xem là chính nghĩa, bắt đầu hoài nghi có phải nhà họ Ngụy thật sự đối tốt với cô ấy hay không, bắt đầu nghe theo lời Quý Thanh Vân, chỉ cần tốt cho bản thân thôi là được, bắt đầu không thèm quan tâm đến cảm nhận của người khác.
Quý Thanh Vân dùng tình yêu thương vặn vẹo của ông ta để quấn chặt lấy nguyên chủ, thậm chí đến con đường cuối cùng kết nối cô ấy với thế giới bình thường bên ngoài là Ngụy Khinh Ngữ cũng bị chặt đứt.
Vì thế không chỉ một mình Quý Thanh Vân vặn vẹo, ngay cả nguyên chủ cũng trở nên biến chất.
“Haiz…”
Quý Tiêu thở dài, lại một lần nữa chui vào chăn.
Cô đọc tiếp nhật ký sau khi nguyên chủ vào trung học gặp lại Ngụy Khinh Ngữ, sau mỗi một ngày đều chỉ viết một câu ngắn.
Hoặc là châm chọc nàng ấy gầy thế nào, hoặc là nói nàng lại thi đứng nhất toàn khối.
Như một kẻ biến thái rình mò người khác, mỗi ngày đều ghi lại những gì đã nhìn thấy trên người Ngụy Khinh Ngữ.
Quý Tiêu cảm thấy kỳ thực nguyên chủ vẫn luôn rất để ý đến Ngụy Khinh Ngữ, những bởi vì bị Quý Thanh Vân tẩy não nên cô ấy sẽ cố gắng phủ nhận và bỏ qua những suy nghĩ chân thật trong nội tâm của bản thân.
Vì thế sau khi Ngụy Khinh Ngữ rời vào cảnh tan cửa nát nhà, mỗi lần cô ấy sinh ra sự thương xót với Ngụy Khinh Ngữ đều sẽ chuyển hóa thành vẻ thô bạo đến không chịu được.
Ngược đãi trở thành phương thức duy nhất để cô ấy có thể ‘chung sống hòa bình’ với Ngụy Khinh Ngữ.
Dường như Quý Tiêu có thể lý giải được vì sao gian phòng này lại đầy ắp những con búp bê và mô hình như thế.
Có lẽ nhân vật đến từ thế giới khác đã trở thành nguồn sống duy nhất để nguyên chủ gửi gắm một phần cảm giác an toàn.
Chỉ là khi sự trống rỗng trong lòng cô ấy càng ngày càng lớn, cho dù là cuối cùng trong phòng có tràn ngập những con búp bê thì cũng không có cách nào để cô ấy có thể cảm thấy bình yên nữa.
Rõ ràng nguyên chủ vẫn chỉ là một cô bé mười sáu tuổi, rõ ràng cô ấy đã giãy giụa vươn mình ra ngoài cầu xin sự giúp đỡ, nhưng những người lớn ấy vẫn làm ngơ vờ như không thấy.
Quý Tiêu nhìn quyển nhật ký mới nhất, trong lòng đầy phức tạp.
Một đứa trẻ bị dưỡng dục thành một kẻ biến thái thì nên thương hay nên trách đây?
Cô nghĩ đây chính là lý do bản thân muốn trở thành giáo viên.
Dạy học là việc sau cùng, dạy người mới là điều cốt lõi đầu tiên.
Cho dù có phải chịu nhiều gian khổ, cô cũng muốn dẫn đường cho một đứa trẻ như nguyên chủ về lại dáng vẻ tốt đẹp vốn có ban đầu của chúng.
Nghĩ đến đây Quý Tiêu lại sửa sang lại tâm tình của bản thân, thu dọn những quyển nhật ký trên giường, tính trả về chỗ cũ, giấu chúng đi một lần nữa.
Cũng không ngờ khi dựng chúng lên để đặt vào trong, một tờ giấy bị vò nhàu lại rơi ra từ trong cuốn bìa nhật ký.
[Ngày 11 tháng 10 năm 2732, trời quang đãng
Thay đổi ảnh đại diện, con chó trong bức tranh trên bàn vẽ không được đẹp lắm, nhưng nhìn kỹ vẫn có nét giống cậu ấy khi còn nhỏ.]
Quý Tiêu nhìn dòng chữ cẩu thả trên giấy, sau đó chợt nhận ra ảnh đại diện mà nguyên chủ dùng bốn năm nay là bức tranh mà Ngụy Khinh Ngữ đã vẽ.
Đứa trẻ kiêu căng vặn vẹo này đã đặt sự dịu dàng cuối cùng của bản thân lên bức tranh này để không bị ai phát hiện ra.
(Beta: Nửa đêm beta tới khúc này xong suy vch mọi người ơi, cíu tuiiii ಥ_ಥ)
Quý Tiêu nhìn mà không khỏi thổn thức, cũng có chút ghen tuông khó hiểu.
Cô đặt tờ giấy bị vò nhàu này vào lại trong quyển nhật ký, những sự kiện khi còn nhỏ của nguyên chủ được ghi chép trong nhật ký không khỏi hiện lên trong đầu cô.
Đó là những điều mà cô chưa từng được trải qua cùng với Ngụy Khinh Ngữ.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, ở bên ngoài nước mưa không ngừng đập vào cửa sổ, vang lên những tiếng lách tách.
Quý Tiêu nhìn ảnh phản chiếu của bản thân trong gương, như thể đang nhìn vào nguyên chủ đã không còn tồn tại trong thân thể này.
Nếu cô đã không biết quý trọng, vậy thì để tôi tới trân trọng nàng.
Sức nóng của mặt trời như thiêu