Tiếng gã đàn ông dẫn đàn em chạy xuyên qua công viên nước ồn ào náo nhiệt, giống như đàn ngỗng quàng quạc hung dữ đuổi theo bốn người.
Lúc chạy trốn, Quý Tiêu và Kỳ Kỳ dắt Ngụy Khinh Ngữ và Kiều Nghê đến một ngã ba.
Không cần nói gì, hai người nhìn nhau một cái rồi lập tức tách ra hai ngả mà chạy.
Chứng kiến hành động này, gã đàn ông và đám đàn em liền đứng lại.
Hắn sờ quả đầu dính đầy phô mai của mình, tức hồng hộc quát to: "Còn ngây người ra đó làm gì, chia ra đuổi theo!"
Gió rít vù vù bên tai, nước đọng dưới đất bắn lên chân hai người thiếu nữ đang sải bước chạy thật nhanh.
Quý Tiêu siết chặt bàn tay Ngụy Khinh Ngữ phóng qua công viên nước, phía sau là cả đám người hung hãn đang không ngừng truy đuổi.
Hệt như một đôi tình nhân đang bỏ trốn.
"Sao vậy? Vẫn chịu được chứ?" Quý Tiêu vừa quay đầu nhìn gã đàn ông và đồng bọn của hắn vừa hỏi.
"Vẫn được." Ngụy Khinh Ngữ thở hổn hển, trông cũng chưa đáng ngại.
Quý Tiêu thoáng yên tâm, có điều lông mày cô vẫn nhíu chặt.
Tuy mình và Ngụy Khinh Ngữ có thể chạy nhưng cứ mặc cho mấy tên chó điên đó rượt thì cũng không phải cách.
Gã đàn ông kia còn nói chú của hắn là quản lý công viên này, nếu để bọn chúng bắt được thì coi như xong.
Phải kiếm chỗ để liên lạc với vệ sĩ mới được.
Đúng lúc này, trước mắt Quý Tiêu xuất hiện mấy cửa hàng nằm trong công viên nước.
Mặt tiền của tiệm không lớn, bên trong chất đầy đồ, hàng hoá thì bày hết ở sạp ngoài, thực là một nơi ẩn nấp tốt.
Thế là nhân cơ hội đám người kia chưa đuổi kịp, Quý Tiêu liền kéo Ngụy Khinh Ngữ chạy thẳng vào trong cửa hàng, sau đó nhanh tay khoá chặt căn phòng phía Đông đang bày bừa đầy phao hơi lại.
Chủ tiệm phát hiện có người lạ đột nhập, cảm thấy không vui, liền tức giật quát: "Này! Hai người làm trò gì đấy!? Chui vô trong cửa hàng của tôi làm gì! Muốn mua đồ thì ra ngoài kia!"
Đang lúc nguy cấp, Quý Tiêu vội móc ra một phong bao màu đỏ đập vào tay chủ tiệm: "Xem như ông không hề thấy chúng tôi đi!"
"À à, được, được!" Tuy tính tình chủ tiệm rất tệ, nhưng tiền đưa tới tay thì mặt mày vui vẻ ngay.
Ông ta gật đầu, vẫn nhớ giúp Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ chất thêm mấy cái phao che chắn xung quanh.
"Ê! Vừa rồi ông có thấy hai đứa con gái tầm mười bảy mười tám tuổi đi qua đây không?"
Đúng lúc đó gã đàn ông và đám đàn em của hắn chạy đến, nói năng dữ dằn hung tợn như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
Chủ tiệm vừa sắp xếp đồ đạc, vừa lắc đầu: "Không thấy ai hết đó, anh Chu."
Không gian vốn đã hẹp, giờ còn bị mấy chiếc phao lấn vào, khoảng cách giữa Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ đã nhỏ càng thêm nhỏ.
Hương bạc hà men theo mái tóc ẩm ướt của Ngụy Khinh Ngữ lan ra ngoài, nàng vốn đứng không vững, phao tròn bên cạnh cũng run run theo cánh tay đang chống của nàng.
Quý Tiêu thấy vậy liền vội ôm lấy Ngụy Khinh Ngữ.
Hai người vừa vận động quá sức, mồ hôi đã thấm ướt ra ngoài da thịt.
Bây giờ cơ thể dính sát vào nhau, tin tức tố phát tán âm thầm lên men trong không khí.
Hai trái tim đến từ hai nơi khác nhau chẳng hẹn mà cùng đập điên cuồng.
"Thật không đó?" Gã đàn ông nói xong liền cầm đồ đập ầm lên mặt bàn trước mặt chủ tiệm: "Ông đừng có mà lừa tôi."
Tiếng va đập rất đanh và có lực, Quý Tiêu vừa nghe liền biết là âm thanh của gậy baton.
Cô nhìn bóng lưng của chủ tiệm, không khỏi thót tim.
Chủ cửa tiệm cũng là người phải chịu đựng gã khốn này nhiều năm, ông ta biết nhân phẩm đối phương thế nào, vẫn tiếp tục cố gắng giả vờ bình tĩnh che đậy nói: "Anh Chu, sao tôi lừa anh được chứ, tôi thật sự không thấy mà.
Vừa rồi có hai người khách ghé vào, tôi còn phải vội vã tiếp bọn họ đấy."
Gã đàn ông nhìn chủ tiệm, cũng cảm thấy tên này chắc không dám đắc tội với mình, liền nói: "Được rồi, nếu ông thấy mấy đứa con gái tôi nói với ông thì phải gọi cho tôi, lát nữa tôi sẽ quay lại."
"A, được được, tôi biết rồi." Chủ tiệm cười cười nhìn gã đàn ông cầm cặp kính bảo hộ trên sạp hàng đi, bàn tay đẫm cả mồ hôi.
Nghe mấy lời kia, Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ đang trốn sau đống phao tròn cũng khẽ thả lỏng.
Hương Brandy đào theo hơi thở người thiếu nữ chầm chậm chui vào cổ họng Ngụy Khinh Ngữ, như dòng rượu mạnh ủ nóng cả gương mặt nàng.
Nàng nhìn bàn tay Quý Tiêu đang giữ chặt mình, khe khẽ nói bên tai cô: "Cảm ơn."
Quá gần, quá gần rồi.
Quý Tiêu có thể cảm nhận từng âm tiết phát ra từ yết hầu đang rung rung của Ngụy Khinh Ngữ, và cả hơi thở ấm nóng đẫm hương bạc hà.
Ánh nắng trên cao chiếu xuyên qua chiếc phao trong suốt, phản chiếu trong đôi mắt Ngụy Khinh Ngữ đầy sắc màu rực rỡ.
Bàn tay đang ôm eo nàng thiếu nữ càng siết chặt, Quý Tiêu cảm thấy mọi thứ trở nên đẹp đẽ lạ thường, hư ảo như trong một giấc mộng.
Rất nhiều năm về sau, Quý Tiêu đứng trên cây cầu nơi hai người từng đi qua vô số lần hồi tưởng lại ngày hôm nay.
Cô vẫn cảm thấy đó là đôi mắt xinh đẹp nhất mà bản thân từng được nhìn thấy.
Qua một hồi lâu, Quý Tiêu mới chầm chậm đáp: "...!Không cần cảm ơn đâu."
Sau đó cô khó khăn rút điện thoại di động ra: "Để tôi gọi cho vệ sĩ nhà chúng ta, tôi nhất định không cho qua mấy người này đâu."
"À, thực ra..."
"Này này này, mấy đại ca ơi, mấy người muốn làm gì đó? Đây là nhà kho của tôi, mấy người không thể tự tiện vào!"
Ngụy Khinh Ngữ còn chưa kịp nói, trong tiệm lại vọng tới tiếng nói đầy hoảng hốt của ông chủ.
Quý Tiêu định nhấn gọi dãy số trong điện thoại, vừa nghe vậy lập tức ngừng lại, hạ cổ tay siết chặt điện thoại như thể đây là thứ vũ khí duy nhất mà cô có.
Nơi này quá hẹp, nếu đánh nhau thì chỉ có thể liều một trận.
"Tiểu thư!"
Phao tròn bị nhấc lên sau tiếng gọi của một người đàn ông.
Quý Tiêu lập tức che chắn Ngụy Khinh Ngữ ở phía sau, vừa định đánh trả thì trước mắt thình lình xuất hiện cánh tay xăm hình trông rất quen thuộc.
"Anh Tạ Dũng?"
"Quý tiểu thư?"
Gần như cùng lúc, hai người ngạc nhiên thốt lên.
Quý Tiêu nhìn Tạ Dũng ăn mặc cực kì lịch sự, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Nghe anh ta gọi hai tiếng "tiểu thư" thì Quý Tiêu liền nhận ra, quả nhiên là giống trong nguyên tác, Tạ Dũng đã trở thành một vệ sĩ bảo vệ cho Ngụy Khinh Ngữ.
Quý Tiêu khẽ thở phào, may mắn là cô chưa liên lạc với người bên mình, nếu để bọn họ đụng phải vệ sĩ của Ngụy Khinh Ngữ thì chẳng phải Ngụy Khinh Ngữ sẽ bị tai bay vạ gió sao.
"Hai người biết nhau?" Ngụy Khinh Ngữ thấy Quý Tiêu và Tạ Dũng xưng hô như thể rất thân quen, cảm thấy khó hiểu.
"Lần trước đi