Mặt trời cố gắng treo trên đường chân trời, ánh hoàng hôn lơ lửng trên đỉnh núi mang theo cảm giác cuối ngày.
Trên hành lang yên tĩnh trong bệnh viện truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ vội vàng chạy đến trước cửa phòng cấp cứu.
Quý Tiêu vẫn chưa kịp thay đôi giày cao gót, lòng bàn chân cô đau nhức vì phần gót nhọn của đôi giày.
Nhưng cô cũng chẳng màng nghỉ ngơi, nhìn thấy Kiều Nghê với đôi mắt đỏ hoe, cô vội hỏi: “Kỳ Kỳ thế nào rồi.”
“Bác sĩ nói tình hình không tốt lắm.”
Kiều Nghê khó khăn nói ra câu này, mỗi chữ nói ra như đang khoét lấy máu thịt trong tim cô.
“Tại sao có thể như vậy được, chẳng phải bác sĩ nói phẫu thuật đã thành công rồi sao? Không phải đã nói cậu ấy đang hồi phục rất tốt sao?”
Quý Tiêu không thể tin được vào tai mình, mấy ngày nay mỗi ngày cô đều đi tìm Kỳ Kỳ để gấp sao giấy, cho đến bây giờ cũng không thấy cô ấy có chỗ nào không khỏe.
“Không biết, em cũng không biết chuyện này là thế nào.” Kiều Nghê lắc đầu, giọng nói càng thêm nghẹn ngào, “Đột nhiên chị ấy cứ vậy, em cũng không biết…”
Ngụy Khinh Ngữ thấy thế thì bước lên đỡ lấy Kiều Nghê, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vào lưng em, nhẹ giọng trấn an: “Không sao đâu, nói không chừng chỉ là chút chuyện ngoài ý muốn, cậu ấy sẽ nhanh được ra ngoài thôi.”
Hai mắt Kiều Nghê đẫm lệ nhìn Ngụy Khinh Ngữ, ghế ngồi vốn nóng rực trong ngày hè lại làm người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Nàng thật sự hy vọng sẽ như Ngụy Khinh Ngữ nói, chỉ là chút chuyện nhỏ ngoài ý muốn mà thôi, sẽ không tổn hại đến tính mạng.
Nhưng cảm giác bất an lo sợ sâu trong thâm tâm này lại nói với em chuyện không đơn giản như vậy.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hành lang yên tĩnh như bị đóng băng.
Mẹ của Kỳ Kỳ nắm chặt tay mẹ Kiều Nghê, không nói lời nào.
Kiều Nghê tựa vào vai Ngụy Khinh Ngữ, chiếc nơ bướm mỏng manh sau đầu đã rũ cánh.
Không ai lên tiếng nói chuyện, giờ phút này những lời an ủi dường như cũng chẳng có tác dụng gì.
Những lý do có thể làm người ta cảm thấy an tâm đều cuồn cuộn trong lòng, nhưng lại không có cách nào yên tâm được.
Ánh đèn màu đỏ bên trên cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng đã chuyển sang màu xanh, trên hành lang vang lên tiếng cửa điện đóng mở của phòng phẫu thuật.
Trong mắt mọi người, hình ảnh An Sầm bước ra khỏi phòng phẫu thuật giống như thiên sứ mang đến hy vọng.
Hoặc cũng có thể là vị thần Hades tối cao mang đến cái chết.
An Sầm đến trước mặt mọi người tháo khẩu trang xuống, lộ ra vẻ mặt u ám.
Cô lắc lắc đầu, trầm giọng thông báo: “Xin lỗi mọi người, tình hình không được tốt lắm.”
Giống như một lời khó nói hết, An sầm im lặng một lúc mới nặng nề cất lời: “Chúng tôi đã áp dụng phương án tích cực nhất, nhưng vẫn không thể ngăn các tổn thương từ tế bào nhiễm bệnh trên tuyến thể, việc cắt bỏ tế bào nhiễm bệnh đã thất bại…”
“Thời gian của Kỳ Kỳ… Đã không còn nhiều.”
Thanh âm của An Sầm rơi xuống, như đang tuyên bố án tử cho Kỳ Kỳ.
Mẹ của Kỳ Kỳ lập tức ngã quỵ ra ghế phía sau, những giọt nước mắt vốn đang kìm nén trong hốc mắt Kiều Nghê cuối cùng không còn khống chế được nữa, trực tiếp trào ra làm ướt mi mắt.
Quý Tiêu không thể tin được vào tai mình, bước nhanh đến trước mặt An Sầm, nói: “Bác sĩ an, cô… Lời này của cô là có ý gì? Cái gì mà không còn nhiều lắm… Cái gì mà cắt bỏ tế bào nhiễm bệnh thất bại… Không phải đã nói phẫu thuật thành công rồi sao? Tại sao lại có thể như vậy, tại sao… Không thể nào đâu.”
Ngụy Khinh Ngữ vội ngăn Quý Tiêu lại, “Quý Tiêu cậu bĩnh tĩnh lại trước đi, nghe cô An nói tiếp đã.”
Giọng nói của thiếu nữ bình tĩnh dị thường, nhanh chóng kéo Quý Tiêu đang kích động ra.
Quý Tiêu cũng ý thức được hành vi vừa rồi của bản thân có chút quá khích, vội cúi đầu nói: “Xin lỗi bác sĩ An.”
An Sầm lắc đầu tỏ ý không sao, sau đó lại nói: “Tôi biết, tất cả mọi người đều không muốn phải đối mặt với sự thật này, nhưng chúng ta vẫn phải mạnh mẽ hơn.
Đội ngũ của chúng tôi sẽ cố gắng hết sức kéo dài chút sự sống cho Kỳ Kỳ, em ấy vẫn hi vọng có thể gặp lại mọi người, còn có vài lời muốn nói với mọi người.”
An Sầm nói xong thì nhìn về phía Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ đang đứng gần cô nhất, “Quý Tiêu, Ngụy Khinh Ngữ, Kỳ Kỳ muốn gặp hai đứa trước.”
Phòng thay đồ dẫn vào phòng phẫu thuật còn yên tĩnh hơn cả ngoài hành lang, màu xanh vốn nên làm người ta cảm thấy thoải mái nhưng lúc này lại có vẻ vô cùng nặng nề.
Quý Tiêu nghe thanh âm máy móc xung quanh đang hoạt động không ngừng, nhanh chóng mặc bộ đồ bảo hộ màu trắng thoang thoảng mùi nước sát trùng vào.
Cô đi dọc theo hành lang, bước vào căn phòng kín nơi Kỳ Kỳ đang nằm.
Cô ấy đã được chuyển từ bàn mổ sang giường bệnh, trên thân hình gầy gò cắm đầy các ống dẫn.
Cô dựa vào giường bệnh đã được nâng lên, đôi môi tái nhợt cong lên lộ ra chút tươi cười với Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ.
Vẫn giống như trước kia, nhưng lại suy yếu đi rất nhiều.
Kỳ Kỳ: “Các cậu đến rồi.”
“Sao có thể như vậy được, sao có thể đột ngột như vậy.”
Quý Tiêu cố nén nước mắt, cố gắng giữ cho giọng của mình bình tĩnh hơn.
Nhưng mỗi tiếng phát ra đều tràn ngập sự run rẩy.
“Xin lỗi, là mình lừa cậu.” Giọng của Kỳ Kỳ đã suy yếu, miễn cưỡng lắm mới lấn át được tiếng máy móc đang chạy, “Cậu còn nhớ ngày cậu ôm thùng giấy đến không, bác sĩ An có nói về chỉ số 0.01?”
Quý Tiêu gật gật đầu.
“Đó là thời điểm mình gần như là hồi phục nhất, nhưng từ sau khi đó đã bắt đầu không tốt rồi.” Kỳ Kỳ nói xong, miễn cưỡng nở một nụ cười.
Quý Tiêu nghe xong những lời này của Kỳ Kỳ, cả người chợt sững sờ.
Trái tim như bị người siết chặt lại, đau đến mức khiến đầu óc cô tê dại.
Những ngày này cô và Kỳ Kỳ đều cùng nhau nói chuyện đùa giỡn, chẳng lẽ đều là cậu ấy giả vờ gắng gượng thôi sao?
Chẳng lẽ những lúc cậu ấy đối diện với các dì và Kiều Nghê đều là đang cố gắng tỏ ra là mình ổn sao?
Kỳ Kỳ nhìn bộ dạng này của Quý Tiêu, khó khăn nhấc bàn tay đang cắm ống dưỡng khí lên: “Có mang son môi theo không?”
“Có.” Quý Tiêu gật gật đầu, vội lấy son môi từ trong túi váy ra đưa cho Kỳ Kỳ, không hiểu hỏi, “Cậu lấy nó làm gì?”
Kỳ Kỳ nâng tay khó khăn cầm lấy cây son, trong giọng nói suy yếu mang theo vài phần ghét bỏ: “Tuy mình không thích màu này, nhưng bây giờ cũng chỉ có nó thôi.”
Ánh đèn trong phòng sáng đến chói mắt, Quý Tiêu ngây ngốc nhìn Kỳ Kỳ được Ngụy Khinh Ngữ giúp vặn nắp thỏi son ra.
Thoa lên đôi môi tái nhợt này một tầng đỏ đất sáng rõ, trong nháy mắt thay đổi toàn bộ vẻ suy yếu của cô.
Chỉ là Kỳ Kỳ cũng không dừng lại.
Dưới cái nhìn chăm chú của Quý Tiêu, cô vươn ngón tay quẹt một lớp son trên môi, thuần thục lại suy yếu mà thoa lên má.
Vẻ hồng hào xinh đẹp mà Quý Tiêu đã thấy vô số lần lại một lần nữa xuất hiện trên gương mặt tái nhợt của Kỳ Kỳ, như một ma pháp thần kỳ được thi triển.
Trong nháy mắt, những chi tiết mà Quý Tiêu không chú ý khi ở chung với Kỳ Kỳ mấy ngày nay tràn vào đầy tâm trí cô.
Trước khi đi công viên nước Kỳ Kỳ ‘vờ’ như ham ngủ, trong lúc cấp bách còn chậm rãi thoa lại son một lần.
Và cả cuộc trò chuyện kỳ lạ giữa hai người trong buổi tối các cô bị An Sầm bắt gặp…
“Có phải cậu đã biết tình hình của bản thân đã không tốt từ rất sớm rồi không?” Quý Tiêu nhìn