Ánh nắng sớm từ cửa sổ xe chiếu vào bên trong, mang theo sự tươi mát thuần khiết chiếu vào sườn mặt thanh lãnh của Ngụy Khinh Ngữ.
Như đóa đồ mi nở rộ đẹp nhất giữa muôn hoa đang có một con rắn hoa uốn lượn xung quanh.
Không phân rõ được là con rắn này làm nổi bật lên vẻ thuần khiết của đóa hoa, hay đóa hoa làm bật lên sự nguy hiểm của con rắn, lại bị ánh mắt mị hoặc của nàng mê hoặc.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn Quý Tiêu, đôi mắt tĩnh lặng như hồ nước nuôi dưỡng đóa hoa này.
Nàng đã sớm đưa ra quyết định như vậy rồi.
Dù là thời điểm Trần Lâm Ký rời khỏi tang lễ của Kỳ Kỳ, hay như lúc mà Quý Tiêu cự tuyệt nàng ở trước cửa phòng.
Suy cho cùng thì nàng chỉ là người trong sách*, không rõ vì sao khi sắp mất Kỳ Kỳ vẫn còn phó thác nàng cho Quý Tiêu mà ngay sau đó cô lại trở mặt cự tuyệt mình.
(*Ý là từ góc độ của độc giả thì Ngụy Khinh Ngữ chỉ là người trong tiểu thuyết nên không biết được diễn biến của toàn bộ câu chuyện, chứ không phải là con bé biết mình là nhân vật tiểu thuyết.)
Nàng cảm thấy nhất định đã có chuyện gì xảy ra nên mới khiến cho Quý Tiêu trở nên khác thường với nàng như vậy.
Nếu đã nhận ra, vậy thì đi làm rõ nó thôi.
Đã không thể buông bỏ, vậy thì cứ đuổi theo đi.
“Cho nên cậu quyết định đi, là đi bộ đến trường, hay ngồi xe đến trường?”
Ngụy Khinh Ngữ nói xong thì buông lỏng tay Quý Tiêu ra, giao quyền chủ động cho cô ấy.
Mà ngón tay ấn nút mở cửa của Quý Tiêu cũng lơ lửng trong không trung, tiếng ve kêu ngoài ngoài cửa sổ xe dường như đang hoà lẫn với trái tim đang rối rắm đầy lo lắng của cô.
Sau một lúc lâu, cuối cùng cô chậm chạp thu hồi ngón tay lại, nói với tài xế: “Lái xe đi.”
Phong cảnh ngoài cửa sổ dần lùi xa về sau, trong tầm mắt Quý Tiêu là sắc xanh kéo dài như đại dương, còn có sườn mặt của Ngụy Khinh Ngữ thoắt ẩn thoắt hiện bên trong.
Cô chưa từng nghĩ đến cục diện của bản thân và Ngụy Khinh Ngữ sẽ có một ngày biến thành thế này, càng không biết bản thân nên vui vẻ hay là lo âu.
Cái chết rất nặng nề, nó khiến cô lại không dám thăm dò quy luật của thế giới này nữa, cũng không dám lại để người khác tuỳ tiện thay đổi cốt truyện mà họ không biết.
Nhất là người mà cô vẫn luôn thầm thích.
Đôi mắt Quý Tiêu không có ngắm nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, cô tiếp tục lên tiếng giải thích: “Ngụy Khinh Ngữ, vẫn là câu nói đó, cậu không nên thích tôi.”
Ngụy Khinh Ngữ khẽ chớp mắt, nghiêng đầu nhìn về phía Quý Tiêu: “Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
Quý Tiêu nghe vậy thì chỉ mím môi, không nói nữa.
Cô biết câu hỏi mà Ngụy Khinh Ngữ nhắc đến là gì, mà đáp án cho câu hỏi đó đã bị cô khóa lại trong két bảo vệ.
Cất vào trong xó, vĩnh viễn sẽ không mang ra ngoài nữa.
Trong xe lại lần nữa trở nên yên tĩnh, Ngụy Khinh Ngữ nhìn vào mắt Quý Tiêu, ánh mắt quá mức bình tĩnh.
Mặc dù cô ấy vẫn vô cùng lạnh lùng với nàng.
Nhưng lại không nói ra những lời cay độc với nàng giống như trước kia.
Vậy là đủ rồi.
•
Bài kiểm tra phân lớp đầu học kỳ nhanh chóng kết thúc trong tiếng ve sầu ríu rít không ngừng, Quý Tiêu ngồi ở ghế đầu tiên của phòng thi thứ ba, nằm ngoài dự đoán của mọi người, cô ấy làm bài không tốt.
Sau đó cô nói là do đám ve sầu vô tri không biết sống chết kia quá ồn ào nên mới không thể tập trung làm bài.
Với số điểm thấp này cô được phân vào lớp thường, cùng lớp với Phòng Nhất Minh.
Vườn trường yên tĩnh tọa lạc dưới bầu trời xanh thẳm, trong tiết đầu của buổi chiều này đến cả bồ câu trên trời cũng trở nên lười nhác, vỗ cánh đậu xuống một tòa nhà dân cư cách đó không xa.
“Này, được rồi Nhất Minh, đưa cái của cậu cho mình.”
“Được rồi, vậy cậu tiếp cho tốt vào nhé.”
Tiếng nói chuyện đánh vỡ sự yên tĩnh ở góc Tây Bắc trong vườn trường, thiếu nữ mặc bộ váy đồng phục thể dục đang ngồi trên đầu tường, duỗi tay xuống đón lấy ly trà sữa mà người bên kia bức tường đưa đến.
Ở khu vực lớp thường rộng hơn lớp thực nghiệm rất nhiều, sau khi Quý Tiêu ngoan ngoãn ngồi trong lớp mới một ngày, dưới sự kích động của Phòng Nhất Minh thì quyết định đi theo cô ấy trèo tường trốn đi mua trà sữa uống.
“Haiz, chỉ có hai chúng ta thật vất vả nhỉ.” Phòng Nhất Minh châm chọc xong thì nhanh nhẹn trèo lên, cùng ngồi trên đầu tường với Quý Tiêu.
Cô nhìn ngã tư đường quen thuộc rợp bóng cây, cảm giác một giây sau đó Kỳ Kỳ cũng sẽ chạy đến, lớn tiếng gọi mình giúp cô ấy leo lên.
Bây giờ vết thương trên tay cũng đã liền sẹo, nhưng cuối cùng cũng không thể kéo lấy tay Kỳ Kỳ giúp cô ấy leo qua được nữa.
“Cậu còn nhớ không, trong ba chúng ta Kỳ Kỳ là người trèo tường kém nhất?” Quý Tiêu cười khổ nói, “Lần cuối cùng mình cùng trèo tường với Kỳ Kỳ, cậu ấy còn bị ngã xuống cái bàn này nữa.”
“Kỳ thực lúc đó đáng lẽ mình nên phát hiện ra, cậu nói kỳ nghỉ đông nghỉ hè mấy năm này Kỳ Kỳ đều nằm viện, lẽ ra chúng ta nên phát hiện ra sớm hơn mới phải…”
Phòng Nhất Minh biết Quý Tiêu lại đang bắt đầu tự trách bản thân, vội lắc đầu nói: “Không phải đâu, là Kỳ Kỳ cậu ấy giấu quá tốt.
Mình nghĩ nhất định là cậu ấy muốn chúng ta không cần phải đối xử khác biệt với cậu ấy, nên mới làm như vậy.
Chị Tiêu, cậu đừng nghĩ nhiều nữa.”
Nói xong, cô muốn dời lực chú ý của Quý Tiêu, lại nói đến chuyện khác: “À, đúng rồi, vừa rồi khi mua trà sữa mình nghe được một chuyện ở ban thực nghiệm.
Cậu biết không, nghe nói khối chúng ta có một Alpha cấp S mới chuyển đến, cũng không cần phải thi chọn ban như chúng ta, mà vào thẳng ban thực nghiệm luôn.
Thật sự rất kỳ quái, đã là cấp ba rồi, sao cậu ta có thể nghĩ đến chuyện chuyển trường vậy chứ?”
“Ai mà biết được.”
Quý Tiêu không chuyên tâm nghe những lời Phòng Nhất Minh nói, chỉ cho là lại là một kẻ được đặc cách đi cửa sau, cũng không có gì cần chuyện bé xé to.
Nói xong một câu, cũng tiện đó chống tay chuẩn bị nhảy xuống khỏi tường, quay về lớp.
“Mình nghe nói, cậu ta tên là cái gì… Quý Nam Phong thì phải.”
Ngay khi Phòng Nhất Minh nói ra lời này, Quý Tiêu vừa nhảy xuống cũng ngay lập tức bị phân tâm.
Chỉ nghe thấy ‘bịch’ một tiếng, Quý Tiêu giẫm xuống cái bàn mà lần trước đã làm Kỳ Kỳ trượt chân, ngã sấp mặt xuống đất.
Ánh nắng chiếu vào đôi mắt đang khép của Quý Tiêu, bên trong xẹt qua ý cười uể oải và cay đắng.
Thì ra là cậu ta…
Nhìn xem, buồn cười nhỉ.
Lúc trước bản thân còn vì ngăn cản chuyện này mà gãy một cánh tay, đến bây giờ nếu nhìn kỹ vẫn có thể thấy được vết sẹo.
Nhưng rốt cuộc cậu ta vẫn đến đây.
“Ôi chao, chị Tiêu của tôi, cậu không sao chứ.” Phòng Nhất Minh thấy thế cũng vội nhảy xuống đến đỡ Quý Tiêu, kinh hồn bạt vía nói: “Cậu sẽ không bị bệnh gì nữa đó chứ?”
“Không có.” Quý Tiêu lắc lắc đầu, được Phòng Nhất Minh đỡ đứng lên.
Chỉ là, khi cô vừa đứng lên, mắt cá chân không có gì chống đỡ chợt truyền đến cảm giác đau đớn, làm cô đau đến nhíu mày.
“Có phải bị trật chân rồi không?” Phòng Nhất Minh đỡ lấy Quý Tiêu, lại nói với cái bàn kia, “Cái bàn này thật xui xẻo, hôm nào tao phải đập nát mày mới được.”
Quý Tiêu nghe vậy thì phất phất tay, ý nói: “Được rồi, đừng mắng nữa, đỡ mình đến cửa hàng tiện lợi bên kia