Ngụy Khinh Ngữ dám hỏi Quý Tiêu vấn đề này, chắc chắn không phải là một quyết định liều lĩnh.
Ngụy Khinh Ngữ vốn tưởng rằng sự thay đổi trong thái độ của Quý Tiêu đối với mình là do đêm đó Trần Lâm Ký đã hẹn gặp riêng cô mà nàng không hề hay biết, giống như lần đó ở bệnh viện, nàng đã thấy họ đụng mặt nhau ở khu vực máy bán hàng tự động.
Thế nhưng mấy ngày nay, khi nàng lén lút quan sát và nói vài lời bóng gió cũng không tìm thấy dấu vết nào cho thấy Trần Lâm Ký và Quý Tiêu đã gặp nhau.
Nàng còn nghĩ mình đã tìm được câu trả lời, giống như tìm thấy một cánh cửa nhưng khi mở nó ra thì mọi chuyện lại lần nữa lại rơi vào ngõ cụt.
Một ngõ cụt âm u không có lối đi đã dập tắt đi hy vọng của Ngụy Khinh Ngữ, khiến nàng tuyệt vọng đến não nề.
Ngụy Khinh Ngữ thật sự không hiểu vì sao thái độ của Quý Tiêu đối với bản thân nàng lại đột nhiên thay đổi như vậy.
Cô ấy đã từng nói những lời khó nghe nhưng chưa bao giờ nói ba từ “Tôi không thích.”
Ngụy Khinh Ngữ cảm thấy trong chuyện này nhất định có ẩn tình, chắc chắn là có điều gì đó đang khiến Quý Tiêu bối rối, khiến cô không thể chấp nhận việc cô thích nàng, cũng không thể đối mặt với sự thật rằng nàng cũng thích cô.
“Cậu hỏi vấn đề này thì có ích lợi gì?” Im lặng hồi lâu, Quý Tiêu lên tiếng hỏi ngược lại.
Có lẽ là do đã quá quen thuộc với sự thờ ơ, tránh né của Quý Tiêu nên Ngụy Khinh Ngữ tiếp tục nói thẳng: “Tôi không tin những gì mà Kỳ Kỳ nói trước lúc qua đời chỉ đơn giản là lời trăng trối chúc phúc.”
Giọng nói của nàng vô cùng bình tĩnh, lại tràn ngập sự ngoan cường.
Trong đôi mắt màu lam ngọc ẩn chứa sức mạnh áp bức chỉ hiện hữu trên một Omega cấp S.
Quý Tiêu không khỏi nghĩ đến cảnh tượng bản thân đứng chết lặng trong gió lạnh trên cây cầu quen thuộc vào ngày Kỳ Kỳ mất, còn có ngụm máu tươi và cơn đau nhói như một sự trừng phạt mang tính răn đe kia nữa.
Theo thuyết tương đối của Einstein, khi tốc độ của một vật đạt đến ngưỡng tốc độ ánh sáng thời gian sẽ dừng lại.
Nhưng khoảnh khắc đó cũng chỉ là tạm dừng lại mà thôi, không có cách nào để đảo ngược được cái kết mà trong sách đã viết sẵn.
Một sinh mệnh nhỏ bé trong vũ trụ bao la vô cùng tận này lại muốn thách thức những quy tắc vận hành của thế giới, để rồi những điểm yếu của cô dễ dàng bị nắm thóp.
Suy đi nghĩ lại, Quý Tiêu có lẽ thật sự là một con bạc xui xẻo, sau khi thua Kỳ Kỳ, cô không còn dám đặt cược thêm Ngụy Khinh Ngữ nữa.
Ô cửa sổ đóng khung màn đêm yên tĩnh như một bức tranh, đám mây đen bất động lặng yên dừng lại trên góc trái khung cửa, dường như mọi vật đều đang nhìn ngó màn kịch đau lòng sắp diễn ra trong phòng.
Ngón tay Quý Tiêu bị bàn tay Ngụy Khinh Ngữ nhấn xuống, những ngón tay siết chặt khiến cho ga giường không khỏi nhăn nhúm lại.
Cô nhìn Ngụy Khinh Ngữ, giọng cay đắng nói: “Dù cho cậu có không tin thì thế giới này vẫn sẽ tiếp tục vận hành, nhưng nếu chống đối lại nó thì cuối cùng người phải hứng chịu hậu quả vẫn là cậu.”
“Ngụy Khinh Ngữ, tôi làm điều này là vì muốn tốt cho cậu.”
Ngụy Khinh Ngữ cau mày khi nghe những lời này của Quý Tiêu.
Trong lòng nàng như có vô số cảm xúc dâng trào, bởi vì muốn tốt cho mình sao? Nhưng tại sao nàng lại thấy chúng mâu thuẫn như vậy.
“Ah.”
Một tiếng cười khanh khách khẽ lọt vào tai Quý Tiêu.
Ngụy Khinh Ngữ cúi người che đi ánh sáng đang rọi trên đỉnh đầu nàng, đôi mắt xanh ngọc tràn đầy sự lạnh lùng khiến trái tim người ta phải rét lạnh.
“Cậu làm việc này vì muốn tốt cho tôi?”
“Thật sự là vì muốn tốt cho tôi sao?”
Nàng gằn giọng nói từng chữ, mỗi lời nói ra đều nặng như đeo chì, trong giọng nói chứa đầy sự run rẩy, cảm xúc dường như đã không thể nào khống chế được nữa.
Quý Tiêu cảm thấy đau nhói ở nơi cổ tay đang bị Ngụy Khinh Ngữ nắm lấy, trong tầm mắt cô lúc này là một đôi mắt đã đỏ ửng.
Những cảm xúc kìm nén bấy lâu nay như bị những lời này làm cho tức nước vỡ bờ, Ngụy Khinh Ngữ nghiêng người nhìn Quý Tiêu chằm chằm, chất vấn hỏi: “Quý Tiêu, cậu thì biết cái gì mà nói như vậy? Tương lai của tôi cậu cũng chưa từng thấy qua, dựa vào cái gì mà nói làm như thế là vì muốn tốt cho tôi?!”
Giọng nói có chút mất khống chế của nàng như từng nhịp búa đóng mạnh vào lòng Quý Tiêu, tạo nên cái lỗ lớn trong lòng cô.
Từ nơi tiếp xúc da thịt truyền đến hơi ấm của đối phương, Quý Tiêu dường như có thể đồng cảm với cảm giác đau lòng đến bất lực của Ngụy Khinh Ngữ từ hương bạc hà có chút dao động của nàng.
Dường như cô chỉ biết yêu lấy bản thân mình mà chẳng thèm quan tâm điều gì, và bây giờ thì cô còn muốn bỏ rơi nàng.
Khóe miệng Quý Tiêu run run, cô muốn nói với Ngụy Khinh Ngữ rằng cô thực sự đã nhìn thấy được tương lai, nàng và Tấn Nam Phong cần phải ở bên nhau.
Nhưng khi cô vừa chật vật nói ra được một từ “Tôi” thì trong lồng ngực đột nhiên truyền đến một cơn đau nhói.
Trái tim cật lực che giấu đi nỗi buồn đã đổ gục trước áp lực quá lớn, nó như không thể nào bơm máu đi được nữa mà cứ ép chặt lấy lồng ngực cô.
Khuôn mặt của Quý Tiêu trở nên căng cứng, những mạch máu thi nhau nổi lên trên bàn tay trái đang đặt trước ngực, toàn thân cô không thể khống chế được mà co rúm lại, đau đến mức chẳng thể kêu thành tiếng.
“Quý Tiêu, cậu làm sao vậy?”
Ngụy Khinh Ngữ vẫn đang trong trạng thái không thể kiềm chế được cảm xúc của mình đột nhiên lấy lại tỉnh táo, vừa nói vừa thả bàn tay đang nắm chặt tay Quý Tiêu ra, cúi xuống kiểm tra tình trạng của cô.
Nhưng trước khi Ngụy Khinh Ngữ có thể đến gần Quý Tiêu, Quý Tiêu đã dùng thái độ cực kỳ lạnh lùng giơ tay từ chối sự giúp đỡ của nàng, giả vờ bình tĩnh nói: “Tôi không sao.”
Nói xong, Quý Tiêu nén cơn đau miễn cưỡng đứng dậy.
Cô biết đây là quy tắc của thế giới này, nó sẽ không cho phép cô nói ra bất cứ điều gì, trừ khi là cô muốn tự tìm cái chết.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn Quý Tiêu ương ngạnh như vậy, chỉ biết gượng gạo thu lại bàn tay đang lửng lơ trên không.
Dù cho Quý Tiêu có từ chối, Ngụy Khinh Ngữ vẫn sẽ không để cô đi, nàng nhìn đôi môi tái nhợt của cô, hỏi: “Trông cậu không ổn chút nào, hay là chúng ta đến bệnh viện kiểm tra đi?”
Quý Tiêu nhìn vào tấm gương phía sau Ngụy Khinh Ngữ, nhận ra khuôn mặt mình lúc này đang tái nhợt không chút sức sống.
Chân mày đang nhíu chặt kia cho thấy nàng không phải đang giả vờ, Quý Tiêu biết Nguy Khinh Ngữ thực sự lo lắng cho mình, nhưng cô lại chẳng vui nổi, trong lòng khẽ dâng lên một loại cảm xúc khó tả.
Quý Tiêu lén lút cắn môi mình, khiến nó như muốn bật ra cả máu, nhưng nhờ vậy mà chỉ trong vài giây, đôi môi như đã có thêm chút sức sống.
Sau đó cô hơi nhếch môi dưới lên, mỉm cười nhẹ nói với Ngụy Khinh Ngữ: “Tôi thật sự không sao.”
Quý Tiêu vươn tay lấy lọ thuốc mỡ Ngụy Khinh Ngữ hay dùng, nói: “Cảm ơn cậu hôm nay đã giúp tôi bôi thuốc, thuốc mỡ này tôi sẽ giữ lại, sau này tôi sẽ tự mình làm lấy.
Còn việc mát-xa cũng không cần phiền đến cậu, tôi bảo dì Ngô làm là được rồi.”
“Cũng không còn sớm nữa, cậu về phòng nghỉ ngơi đi.
Lớp thực nghiệm không giống như ở lớp thường, việc của cậu đã quá nặng nhọc mệt mỏi rồi.”
Ngụy Khinh Ngữ biết Quý Tiêu hiện tại cần phải nghỉ ngơi, không thể quấy rầy cô nữa, liền thỏa hiệp gật đầu: “Được rồi, cậu nghỉ ngơi cho tốt.”
Nói xong nàng dọn dẹp hộp thuốc rồi đi về phía cánh cửa.
Nhưng khi vừa chạm vào tay nắm cửa, nàng lại quay người lại, nhìn thật sâu vào mắt Quý Tiêu.
Ánh sáng dịu dàng, cô gái nhỏ khẽ hé môi, nhẹ nhàng nói: “Chúc ngủ ngon.”
Nhưng Quý Tiêu mãi đến khi cửa đã đóng lại mới có phản ứng.
Cô ngồi ở cuối giường, mím chặt môi, nhìn cánh cửa mở ra rồi lại đóng lại.
Bóng dáng mỏng manh của Ngụy Khinh Ngữ rời đi, căn phòng giờ lại trở về trạng thái tĩnh lặng đơn độc.
Cơn đau kéo dài chậm rãi giày vò cơ thể Quý Tiêu, thậm chí còn đau hơn lúc đầu.
Những đường gân trên tay trái của Quý Tiêu căng phồng lên khi cô cố dùng sức ấn vào nơi ngực trái.
Lớp vải áo trước ngực nhăn nhúm vì bị lực tay ấn vào, thậm chí còn có thể thấy rõ cả đôi vai gầy đang không ngừng run rẩy.
Quý Tiêu có thể cảm nhận được lỗ hổng do lời nói của Ngụy Khinh Ngữ vừa tạo ra ngày càng sâu hơn nữa, nhưng cô nào có lựa chọn nào khác ngoài việc chịu đựng nó đây.
Rõ ràng là bản thân được người mình thích trân trọng, nhưng cô lại luôn muốn đẩy xa khoảng cách của hai người ra.
Những giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt của Quý Tiêu, thấm đẫm trong đó là nỗi đau không thể tả xiết, chảy vào trong trái tim vẫn còn tăm tối của cô lúc nào không hay biết.
Màn đêm càng lúc càng dày, trong căn phòng yên tĩnh vang lên một tiếng cười mỉa mai.
Quý Tiêu cay đắng nhếch khóe miệng, trước mắt đã là một tầng nước mắt như sương mù.
Ngẫm lại thì đúng là đáng đời, cái này là do cô tự làm tự chịu thôi.
•
Cơn gió mùa đông rít lên xua đi sự lười biếng của mùa thu, những chiếc lá vàng khô héo nằm vắt vẻo trên cành phát ra tiếng lạo xạo não nề, cuối cùng vì không chịu được sức nặng mà nối tiếp nhau rơi xuống mặt đất.
Mùa đông lặng lẽ đi đến thay thế cho mùa thu, cơn gió lộng giá lạnh bao trùm lên khắp nơi trong thành phố.
“Quý tiểu thư, cô thấy như vậy được chưa ạ?” Người phụ nữ đứng phía sau chải tóc cho Quý Tiêu cất giọng hỏi.
Quý Tiêu chán chường lướt điện thoại, ngẩng đầu nhìn mình trong gương.
Mái tóc đen