.video-player__player { width: 480px; height: 270px; display: inline-block; } .video-player { width: 100%; height: 100%; text-align: center; }
Type-er: Gabeo
“Tình yêu của tôi dành cho anh là vô bờ bến, bởi vì trong cuộc tình ấy, tôi
là người luôn vui vẻ chấp nhận dù có bị đau đớn đến tột cùng.”
1.
Rất lâu rồi tôi không nằm mơ, tôi lại mơ thấy Diệp Bổng, xem ra anh chẳng
thay đổi là bao, vẫn đẹp trai như xưa, trong giấc mơ anh cười với tôi,
thân hình vạm vỡ của anh kề vào người tôi, thật ấm áp.
Tôi nói, “Diệp Bổng, em lạnh, anh ôn chặt em thêm chút nữa.”
Anh nói, “Ừ.”
Tôi lại bảo, “Diệp Bổng em rất khó chịu.”
Diệp Bổng không nói gì, chỉ ôm chặt tôi hơn.
Đây chính là toàn bộ giấc mơ.
Tỉnh lại, tôi vẫn nằm trên sân thượng, cuộc sống vẫn cứ trôi đi, quá khứ đã
mãi mãi là quá khứ, trên mình tôi đắp một tấm thảm, bạn học cùng lớp Đào Băng ôm gối ngồi bên cạnh. Trời đã bắt đầu tối, không ai nói gì cả, chỉ lặng lẽ ngồi. Đào Băng nước mắt lưng trọng, giọng ấm ức: “Bạn cuối cùng cũng tỉnh rồi à, dọa tớ sợ muốn chết.”
Tôi vặn mình: “Ngủ dậy mới có sức mà sống tiếp.”
Vẻ mặt lo lắng của Đào Băng dần chùng xuống, tôi không nhìn được cười, đẩy cô một cái: “Đừng có diễu ra cái bộ mặt đưa đám ấy nữa, tôi khó khăn
lắm mới đuổi được cái tên có bộ mặt khó ưa Hạ Văn Kỳ ấy, đi thôi, chúng
ta đi xem những người khác thế nào.”
“Có hai người đang sốt cao
đã cho uống thuốc. Cô gái bị cán lên đã qua đời rồi, mất máu quá nhiều,
vết thương lại nhiễm trùng, cũng không có thuộc kháng sinh tiệt trùng.”
Đào Băng ngoảnh mặt nhìn người đàn ông đang ôm vợ, không nhẫn nại nói
tiếp nữa, đặt tay lên trán tôi, “Bạn cũng đang sốt, theo dự đoán của
mình là hơn 39 độ, lúc bạn ngủ mình nhét thuốc vào, nhưng mãi không
được.”
Tôi mỉm cười: “Không sao, mình còn kiểm soát được, không vấn đề gì.”
Tất cả mọi người ở đây đều trong trạng thái đờ đẫn, bao gồm cả người nhà
của bạn học tên Quyên Nhi, ngồi ở đấy với khuôn mặt thẫn thờ. Đào Băng
tới an ủi cô, cô vẫn không nói lời nào. Trong lòng tôi bỗng dưng trống
trải, đất hai bên sườn núi đã lở rồi, nước dâng lên cuồn cuộn, gió thổi
ào ào, tình hình vô cùng nguy kịch.
Ông chủ đang ngồi thẫn thờ trên sân thượng, gặp phải biến cố ấy, lại có người chết, người mất nhà, không thẩn thờ mới lạ.
Tôi bước tới hỏi han: “Ông chủ, gần đây có khu nào địa thế tương đối cao
không, chúng ta phải di dời ngay tới đấy, không thể ở đây thêm nữa.” Tôi chỉ lên đỉnh núi, “Nếu cứ mưa nữa, núi sụp, tòa nhà này cũng bị đè
nát.”
Ông chủ đột nhiên bị kích động, mắt trợn trừng trừng: “Tôi
không đi đâu hết, gia đình tôi đời đời kiếp kiếp sinh ra và lớn lên ở
đây, nếu như đến nhà cũng không còn, tôi sẽ chết ở đây.” Người đàn ông
đang ôm chặt xác vợ nghe đến từ chết bỗng ngẩng đầu nhìn ông bằng con
mắt vô hôn. Trong lòng tôi bất giác cuồn cuộn nỗi buồn khó tả, tuy nhiên là một bác sĩ, sinh lão bệnh tử là việc chứng kiến hàng ngày.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi thi vào nghiên cứu sinh khoa gây mê, thầy
Nhất Đao Thiết là chủ nhiệm bệnh viên Khang Lạc của thành phố, sau đấy
giới thiệu tôi qua bên ấy, cùng ông bên bàn mổ. Năm thứ năm đại học, tôi và thấy đã phối hợp hết sức ăn ý, lần đầu tiên lên bàn mổ, ông làm ca
phẫu thuật van tim, tôi là trợ thủ, cô gái phẫu thuật ấy hai mươi mốt
tuổi, mới là sinh viên năm thứ nhất.
Trước khi gây mê, cô gái còn nói với bố mẹ, việc đầu tiên sau khi xuất viện là ngồi đu quay, làm tất cả mọi người đều bật cười. Về vấn đề phẫu thuật tim mà nói, cô bé đã
hơi quá tuổi, trên bàn mổ không có gì đảm bảo thành công tuyệt đối.
Đấy cũng là ca phẫu thuật đầu tiên của tôi, khi cuộc phẫu thuật diễn ra
được một tiếng hai mươi phút, nhịp tim của bệnh nhân dừng đột ngột,
huyết áp giảm mạnh. Thầy Nhất Đao Thiết vẫn bình tĩnh bảo truyền máu vào làm tăng huyết áp và tiến hành cấp cứu. Khi đưa kẹp máu vào tôi không
hề sợ hãi, cũng không run. Tôi thậm chí nghĩ trước mắt tôi cũng là một
sinh mệnh, chẳng khác gì những chú chuột hay thỏ trong những cuộc thí
nghiệm trước kia, đều là sinh mệnh, đều đáng quý. Thầy Nhất Đao Thiết
nói tôi có tố chất bẩm sinh của một bác sĩ ngoại khoa: bình tĩnh, lý
trí, phán đoán chính xác, hơn nữa lại có trực giác thiên phú.
Tôi lo lắng nếu một ngày nào đó ông phạm sai lầm nói với người nhà bệnh
nhân về trực giác gì đó chắc chắn tôi sẽ bị truy sát cũng nên. Cũng
giống như trực giác mà tôi đang nói ở đây, ở đây rất nguy hiểm, có thể
bị những người đang phẫn nộ tuyệt vọng kia giết chết.
Tôi nhớ lại bức ảnh tập thể treo trong phòng họp, bất giác thở dài: “Ông chủ, ông
vẫn còn một cậu con trai đang học cấp 2 trên thành phố đúng không, tôi
nghĩ nếu ông chết ở đây thì cậu bé ấy biết làm thế nào?”
Người
đàn ông ôm xác vợ nghe thấy từ con trai mắt bỗng sáng lên một chút, lấy
lại hi vọng. Tôi cười cười, rút hết tiền phòng thân ra, chỉ vào hình ảnh đứa trẻ sơ sinh trong tấm ảnh nói: “Tôi cũng có một đứa con trai, nó
đang đợi tôi quay về, cho nên tôi phải sống, nhất định phải sống. Tôi
không muốn khi có người tới cứu chúng ta, moi lên ở đây một đống xác
chết, gọi người thân tới nhận.”
Những ánh mắt vô hồn dường như được tiếp thêm sức sống, ngước lên nhìn tôi.
Mỗi người đều có gia đình, người thân, việc tới nhận thân xác quả là tàn nhẫn quá sức chịu đựng.
Tôi tới trước mặt Đào Băng, cô cười như mếu: “Bạn cũng thật biết diễn trò,
trong ví tiền còn có cả ảnh trẻ con, là ảnh bạn hả, còn con trai nữa, họ quả nhiên tin là thật?”
Tôi cũng cười mếu: “Lúc biết tin ca phẫu thuật thất bại, người nhà họ đau đớn đến phát điên, tôi không còn cách
nào khác đành lôi bức ảnh này ra nói với họ, tôi cũng có con, tôi có thể hiểu cảm giác của họ, tôi đã cố hết sức rồi, và sau đó tôi cũng khóc
thương cho cô bé tội nghiệp để mong có thể khiến tâm trạng họ tốt lên
một chút”.
“Nếu có một lúc nào đó bạn chán làm bác sĩ, bạn có thể đi lừa người được đấy.”
“Đừng nói gở miệng, không cần phải xem lúc nào, mau đi thôi, tôi sẽ chăm sóc người nhà các bạn ở đây, bạn dẫn đoàn đi.”
Đào Băng chau mày: “Bạn thật sự không sao chứ?”
Tôi nghiến răng, không nhịn được nữa, nói: “Thì chẳng phải là vi rút thâm
nhập cơ thể dẫn tới sức khỏe suy giảm, tế bào tăng lên, thân nhiệt tang
theo, còn gì nữa?”
Cô vẫn tỏ vẻ lo lắng: “Đừng có che giấu bệnh
lý, ai muốn che giấu chứ, nếu hiểu rõ bệnh lý mà tránh được đau đớn thì
sẽ không cần bác sĩ và thuộc nữa rồi, cư dân trên trái đất này ai cũng
chỉ cần một quyển sách bệnh lý. Sinh viên khoa y chúng ta đi ăn mày
hết.”
Đau đầu thật, đến cư dân trên trái đất cũng nói ra được, cũng không để ý xem là lúc nào.
“Rồi rồi, xin được ngắt lời cậu, tớ và ông chủ đi trước dò đường, bạn theo sau, đừng lạc đấy.”
Trong tình hình gian khổ ấy, người đàn ông tầm ba mươi tuổi ấy vẫn ôm chặt
xác vợ, khi đi xuống cầu thang tôi giơ tay ra đỡ, anh nhìn tôi nói cảm
ơn.
2.
Chúng tôi không thể đi xuống vùng hạ lưu, thế là
đành men theo đường quốc lộ hướng lên trên. Lúc mới đến tôi say sưa ngắm nhìn cảnh sác sông núi ở đây, khi đi qua đoạn đường hạ du, người đàn
ông là mọt cư dân sống trên đầu núi chỉ tay lên núi nó: “Vừa mới gieo
xong, năm ngoái bán được giá, đã bắt kịp thành phố lắp cáp truyền hình.”
Tôi lặng lẽ bước lên phía trước, điện thoại bị ngấm nước hỏng, thực ra
đường dây liên lạc bị hỏng thì có điện thoại cũng chẳng có tác dụng gì.
Đã chia tay Nhã Chí hơn tám tiếng đồng hồ rồi hoàn toàn không có tin tức gì của đối phương. Trên bầu trời những đám
mây vẫn trĩu nặng, có vẻ lại sắp mưa.
Chúng tôi phải mau chóng tìm một khu đất cao trú ngụ,
hai bên đều là đường núi, tôi nghĩ đến một từ không hay cho lắm “long
đàm hộ duyệt”…
Tôi đi bên người đàn ông ấy, anh ta đi phía trước, trên mặt hiện rõ nỗi đau tê tái. Đi qua một vách đá có thể trú mưa, anh đặt vợ xuống đấy, lấy quần áo đắp lên. Anh phải tiếp tục sống, anh còn
con.
“Anh ơi, anh vẫn ổn chứ?”
Anh ta gật đầu: “Cô gái, cảm ơn cô.”
“Không có gì”. Tôi vội vàng đáp lại.
“Tôi và vợ tôi lấy nhau mười năm rồi, bình thường bận bịu với công việc,
không có thời gian chăm sóc cô ấy. Cách đây ít lâu nhà tôi mua được một
chiếc xe, liền gửi con sang nhà ngoại, sau đấy hai chúng tôi lái xe đi
du lịch”. Người đàn ông tâm sự, “Tôi chỉ muốn làm cô ấy vui.”
Tôi lặng người: “Tôi xin lỗi!”
“Cô là bác sĩ phải không?”
“Tôi là bác sĩ gây mê khoa ngoại.”
“Bạn trai cô cũng thế à?”
“Khoa não.”
“Tấm lòng hai người lương thiện như vậy chắc chắn sẽ không xảy ra điều gì”. Người đàn ông ấy trầm mặc. “Chúng ta đều sẽ sống”.
Tôi gật đầu, không biết nên nói gì nữa.
Trước khi trời tối, chúng ta phải đến được thôn gần nhất, nói cách khác là,
vốn nên tới thôn trang ấy. Nhìn ra mặt nước đục ngầu, những cánh ngô
đồng bập bềnh trên mặt nước. Ông chủ hoang man nói: “Thôn này hướng
xuống thấp, cô xem lá cây kìa, đấy là lá hai cây ngô đồng cao nhất thôn
ấy.”
“Người đều chết hết rồi ư?” Có giọng nói run run.
“Không, nếu chết cả không thể không nhìn thấy xác.” Đào Băng nói.
Một số người lắc đầu tiếp tục hướng về phía trên.
Ông chủ nói trên núi có một vùng đất hoang rộng, chỉ là nếu theo đà này phải đến nửa đêm mới tới nơi.
Tôi và Đào Băng đưa mắt nhìn nhau, nhất định phải đi tới cùng, bỗng nghe tiếng khóc thút thít.
Rất nhỏ nghe như tiếng mèo con bị ức hiếp vậy.
Tôi giật mình, dừng bước: “Đợi chút, có tiếng trẻ con khóc.”
Đào Băng dường như vẫn nhớ câu chuyện ma tối qua, bỗng nhiên trợn mắt kinh
hãi: “Quả tử thối, đừng có dọa tôi chứ.” Sau đây hai tai cô cũng dỏng
lên nghe ngóng, “Đúng là có thật.” Chính là ở chỗ lộ ra một đầu cây
nhọn, nếu chú ý một chút có thể phát hiện ra chậu giặt quần áo chặn ở
đấy. Tiếng trẻ con phát ra rất bé, người đông nên bị át mất.
Tôi và Đào Băng lại nhìn nhau.
Cô ấy nhìn tôi thều thào: “Mình không biết bơi.”
Tôi vung vẩy cánh tay, vặn vặn cổ chân: “Không cần tới bạn, mình đi.”
Làm phẫu thuật cần thể lực tốt, mỗi mùa hè tôi đều tới hồ bơi, cơ thể khỏe
khoắn, ăn uống cũng ngon miệng hơn. Khoảng cách này có thể ước tính bằng bốn lượt trong hồ bơi.
“Bạn đang sốt, bạn không đủ sức đâu.” Đào Băng ngăn tôi: “Đường Quả, cậu muốn chết à?”
“Đào Băng, bạn cứ ở đây đợi tôi, chút nữa tôi quay lại.”
Nói xong tôi băng mình vào dòng nước đục ngầu, hướng theo ngọn cây ngô đồng ấy bơi đi. Tiếng đứa trẻ ngày càng gần hơn, cơ thể tôi ngấm nước, thể
lực trở nên yếu đi, tay chân dường như thê cứng. Tôi dựa vào chiếc chậu, là một đứa bé tầm năm, sáu tháng, nước sắp tràn vào cả tai đứa bé. Tôi
vội vàng đổ hết nước trong chậu, vui mừng phát hiện ra chậu gỗ rất lớn,
bộ nổi không nhỏ, nếu tôi ôm đứa bé thì nhất định có thể bơi vào bờ. Ông trời không tiệt đường sống của tôi. Tôi đẩy chiếc chậu, đạp chân bơi
vào bờ thì thấy Đào Băng đang khóc. Cô được mệnh danh là nữ kim cương
của lớp tôi, ngoại hình cao lớn, dao đâm không sờn. Nữ kim cương khóc
cũng rất có khí chất, nước mắt cứ thế lã chã tuôn như mưa.
“Khóc gì mà khóc, coi như tôi xả thân vì nghĩa đi, lúc ấy cậu khóc cũng chưa muộn.”
Đào Băng vừa khóc vừa nói: “Đường Quả, có phải cô quá ích kỷ?”
“Không,” tôi thở phào, “nếu chiếc chậu này mà bé hơn tí nữa, tớ chắc chắn chết đuối.”
Hóa ra chiếc thảm mà Đào Băng đắp trên người tôi đã sắp kho, tôi cởi hết bộ quần áo ước sung trên người đứa bé ra, quấn chiếc thảm vào: “Cậu ôm nó
đi, mình không còn chút sức lực nào rồi.”
“Socola bạn đưa tớ vẫn chưa ăn.”
“Ừ, nó đói lả rồi.”
Đứa bé ăn xong miếng socola liền ngủ ngon lành, Đào Băng cứ thể ôm lấy nó,
sức khỏe đứa bé tốt, không bị sốt gì. Chúng tôi cứ bước về phía trên,
Đào Băng ôm đứa bé nên đi rất chậm, tôi lúc đấy cũng chẳng còn sức nữa,
đi như bò lết. Trước mắt mọi thứ cứ như tối sầm lại, tôi nghe rõ tiếng
răng va đập vào nhau. Tôi nhìn thấy rõ bóng đêm đang dần buông, những
đám mây dày đặc. Tôi vững tim hơn, móc từ trong túi ra hai cái kẹo hoa
quả: “Đào Băng, ăn đi rồi bế đứa bé đi nhanh lên trước. Có lẽ bọn Nhã
Chí cũng đang ở trên đó, đi tìm họ đến cứu tớ.”
Đào Băng kéo tay tôi: “Không được, mình đỡ bạn, chúng ta cùng đi.”
“Đường Quả…” cô biết lần chia lìa này lành ít dữ nhiều, mắt ngấn lệ, “Cậu là
người con gái mạnh mẽ nhất tôi từng gặp trên đời, dáng cậu cầm kiếm gỗ
trong rất đẹp, tôi luôn ngưỡng mộ bạn, thật đấy, luôn ngưỡng mộ.”
Tôi gật đầu: “Tôi chỉ không thích âm đọc của tên bạn, nhưng thực sự không ghét bạn.”
…
Cuối cùng cô ôm lấy tôi, vừa khóc vừa đi về phía trước.
Không biết là bao lâu tôi hoàn toàn mất đi tri giác, cả thân mình nước lạnh
như băng. Đúng lúc tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu, tôi muốn khóc, nhưng
không thể nào cử động được, rồi dần dần mất đi cảm gác đau đớn, tai ù
đi. Xung quanh biến thành một màu đen kìn kịt, bóng đêm bao trùm làm tôi thấy an toàn, cả thân mình như chìm vào trong một căn phòng ấm áp.
Giống như quay lại cung điện của Điền mỹ nữ.
Tôi cảm thấy vui vẻ, rũ bỏ tất cả đau đớn. Có một ánh sáng thu hút tôi về phía trước, có một giọng nói ấm áp đang gọi tôi, tới đây, hãy tới đây, hãy bước tới…