.video-player__player { width: 480px; height: 270px; display: inline-block; } .video-player { width: 100%; height: 100%; text-align: center; }
Type: Gabeo
5.
Vào nhà của bà con ăn bát mì ngô nóng hổi rồi tôi cặp nhiệt độ.
Lấy ra nhìn qua định cất vào túi thì Câu Tử giật lấy. Tôi ngửa cổ nuốt mấy
viên thuốc hạ sốt, vào trong nhà được ấm tôi liền cảm thấy hông đau nhừ.
“Ba mươi chín độ tư, sốt cao rồi.”
“Giúp tôi được không?” Tôi đẩy chỗ vải thô đã cắt và thuốc bôi ngoài cho anh ta rồi cởi áo. “Thay băng giúp tôi.”
Câu Tử tránh ra sau, gương mặt xám xịt kia cũng đỏ lên, ánh mắt không biết
nhìn vào đâu. Có lẽ vì là bác sĩ, nhìn cơ thể bệnh nhân cũng chẳng khác
nào phản thịt lớn bán ngoài chợ, nên khi tôi cởi áo như thế đã dọa cho
chàng thanh niên trai tráng bị trúng đạn cũng không chớp mắt kia sợ chết khiếp.
Tôi bất lực nói, “Nếu tôi làm được thì đã không cần nhờ anh, nhanh chút đi!”
Lúc này Câu Tử mới tiến lại gần, mặt đỏ như quan công bắt đầu làm.
“Sao cô lại bị thương thế này?”
“Gió lớn thổi qua thôi.”
“Gió lớn thế nào mới thổi được thế này chứ?”
Chuyện cũ không tiện nhắc lại, tôi quay mặt đi thà chết không khuất phcuj đau
đến cứ hít hà suốt. Chương Ngư từ bên ngoài đi vào, “á” một tiếng rồi
chạy ra, bên ngoài run rẩy hét: “Câu Tử, cậu, cậu… đang làm gì hả? Tôi,
tôi không… cậu… cậu giở trò lưu manh!”
Gương mặt đỏ ửng của Câu
Tử khỏ khăn lắm mới dịu đi lúc này càng đỏ hơn, nhìn tôi một lát, bỗng
nhiên nổi điên, “Mẹ kiếp, cái mồm thối cậu chẳng thốt ra được lời nào tử tế! Muốn hại chết tôi chắc? Thay băng, không thấy tôi đang thay băng à? Mắt mọc dưới mông chắc?”
Chương Ngư bên ngoài bị quát không dám
ho he gì, một lát sau mới ngượng nghịu, “Anh à, em chỉ lo anh phạm lỗi
thôi! Em sai rồi, sai rồi, hay là anh đánh em đi!”
“Nhìn bộ dạng cậu một ngày không bị mắng là thấy ngứa ngáy, mau cút ra ngoài lấy nước nóng cho bác sĩ Đường ngâm chân.”
Chương Ngư bị mắng xong, cười nói: “Đàn em đi làm ngay đây.”
Nhìn Câu Tử điềm tĩnh chín chắn là vậy khi mắng người cũng rất hùng hồn,
đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, thỏ cuống lên cũng biết cắn người, tôi không khỏi thấy kích phục.
Sáng sớm hôm sau, Chương Ngư nhận được chỉ thị đến tập hợp ở doanh địa tạm thời.
Trên bản đồ núi tiếp nối núi, có một thôn xung quanh bốn bề là núi, chỉ có
một con đường đất để vào, giống như lắp vào một cái bồn vậy, vì thế gọi
là Bồn Tử Thôn. Thôn này gặp nạn rật nghiêm trọng, tuyết dày đến hơn hai mét, mọi người dựng trại trong thôn.
Đi đường núi chỉ với đôi
chân rất nguy hiểm, việc trèo đèo leo núi thế này thật sự là nhiệm vụ
bất khả thi với tôi. Cũng may tôi đã hạ sốt, vì lạnh nên vết thương cũng không thấy đau, chậm chạp lê từng bước trong hai tiếng đồng hồ. Cuối
cùng được Câu Tử và Chương Ngư thay nhau cõng đến địa điểm tập hợp.
Con đường ấy vốn dĩ hai chiếc xe tải lớn có thể đi hàng ngang, nhưng giờ
còn rộng hơn một mét, hai bên là bức tường tuyết cao mét rưỡi.
Phía trên đầu là những cành cây lơ lửng với những nhũ băng dài, nhìn tựa như pha lê phát sáng.
“Đẹp quá, nhũ băng kia mà rơi xuống có khi xuyên qua người ấy nhỉ?”
Chương Ngư phụ họa, “Chẹp chẹp, cái này mới thật sự là vẻ đẹp chí mạng.”
Vì cái gánh nặng là tôi đây mà đến địa điểm tập hợp muốn nửa tiếng so với
dự định. Bồn Tử Thôn có gần trăm hộ gia đình, bảo lớn không phải lớn,
những cũng không phải nhỏ. Hai bên mọi con đường đều là hai bức tường
tuyết cao vút, nhìn thật kỳ dị. Ngồi trong nhà mà cũng chẳng có cảm giác gì, có người đưa cho bát canh gừng nóng uống vào thấy toàn thân nóng
rực rồi thấy đau đớn vì thần kinh đã có cảm giác. Sự đau đớn này còn khó chịu hơn bị đông cứng. Giờ tôi đến phòng truyền dịch tạm thời cải tạo
từ nhà dân để giúp.
Có một anh chiến sĩ trẻ thấy tôi, chạy đi rồi chạy lại chạy, “Cô là bác sĩ Đường phải không?”
“Là tôi đây.”
“Cô đừng đi đâu nhé!” Cậu ta cười hì hì, rồi chạy biến đi như thỏ. Tôi
chẳng hiểu gì, một lúc sau thì thậy Diệp Bổng chạy lại, đặt bàn tay nóng ấm của mình lên mặt tôi, “Lạnh cứng rồi này, anh đưa em đi sưởi ấm.”
Với tôi mà nói con người này giống như rắn độc, như mãnh thú, tôi lùi ra
sau một bước bình thản nói: “Có việc gì không? Tôi đang bận.”
Diệp Bổng như bị giội gáo nước lạnh, chau mày lại, “Không có việc gì cả.”
Tôi quay người, “Ồ, vậy tôi vào đây.”
Chưa vào đến nơi thì đằng sau có tiếng quát: “Em đứng lại!”
Tôi giật mình, giận dữ quay lại trừng mắt nhìn anh. Diệp Bổng vẻ mặt nghiêm nghị tiến lại tóm lấy tay tôi, “Em có hai lựa chọn, một là đi theo anh, hai là anh đưa em đi.”
“Tôi chọn cái thứ ba.”
“Được, cũng có lựa chọn thứ ba.” Diệp Bổng nhấc tay tôi vòng qua cổ anh, bế tôi lên đi luôn. Tôi đang định mở miệng mắng thì thấy có hai đồng nghiệp ôm
thùng thuốc tiến lại, tôi cười gượng, “Trời lạnh quá, chân đứng cũng
không vững nữa, thật làm phiền đội trưởng Diệp quá!”
Diệp Bổng cười vô cùng hàm súc, “Không phiền, là điều anh nên làm thôi.”
Thế là quân dân một lòng hiểu nhau phối hợp nhịp nhàng, trong không khí vui vẻ hòa hợp, tôi bị Diệp Bổng bế về động nhện của anh ấy. Động nhện là
một gian phòng trong ngôi nhà đất cũ của bà con, lâu rồi không ai ở, tạm thời dọn dẹp ra đốt một đống củi, giường đất cũng rất ấm. Cửa vừa đóng
là tôi nhìn anh với đôi mắt đỏ ngầu như gà chọi vừa giao chiến.
“Sao em nhìn thấy chị Nguyệt là lại như thấy kẻ thù giết cha vậy? Tuy là
ghen cũng rất đáng yêu nhưng quá đà cũng không tốt đâu. Chuyện trước đây đã qua rồi, giờ cô ấy là chị của anh, đi đâu làm gì rồi cũng phải gặp,
gây chuyện quá thì không hay.” Diệp Bổng dẫn dắt từng bước, “Nào lại
đây, để anh xem đã bị đông cứng lại chưa nào.”
Tôi cười nhạt,
“Chị nhà nào mà ôm chặt thế, liếc mắt đưa tới đưa lui. Chị em thì sao?
Đừng nói không có quan hệ máu mủ, giờ còn thiếu chuyện chị em ruột vật
nhau ra giường sao? Tôi đã đọc được mấy cái tin như thế trên tuần báo
của Trác Nguyệt rồi đấy.”
Diệp Bổng dần thu lại nụ cười, gương
mặt hơi đỏ lên gì giận, “Em giận thì cứ nhằm vào anh, đừng có bôi nhọ
chị Nguyệt như thế. Cô ấy có lỗi gì với em?”
“Đúng là cô ấy không có lỗi với tôi, là tôi có lỗi với cô ấy, khi hai người sắp yên lành thì tự nhiên dẫn một đứa trẻ đến. Giống như kiểu nữ thứ phản diện trong
phim thần tượng ấy, lúc nào cũng quấn lấy nam chín, cuối cùng cũng chỉ
là thằng hề, căn bản chẳng thể cản được việc mấy người gương võ lại
lành.” Tôi nhìn xuống, cảm giác sự kiêu ngạo và lòng tự tôn đang dâng
tràn, “Diệp Bổng, anh tha cho tôi đi được không? Thật ra những nhăm nay, tình cảm của tôi với anh… cũng chẳng còn bao nhiêu nữa. Anh không muốn
con trai gọi người khác là bố, thì cũng lắm sau này tôi lấy ai thì bảo
nó gọi anh ấy là chú. Anh không cần phải đền bù gì cả, những thứ tôi
không cần anh có đưa nữa thì cũng là thừa thôi.”
Người đàn ông
trước mặt tôi nhắm mắt lại điều chỉnh hơi thở, hai tay nắm chặt, dường
như đang cố kìm chế không cho bản thân xông tới bóp chết tôi. Với sức
mạnh của anh ấy chỉ một phát là tát chết tôi. Nhiệt độ trong phòng tăng
dần lên, tôi thừa nhận là mình chưa bao giời thấy Diệp Bổng thật sự tức
giận, chỉ là trước đây nghe Trương Miên nói khi Diệp Bổng nổi giận, làn
sóng ảnh hưởng có thể xa tới nghìn dặm, hại người hại ta, đừng ai nghĩ
có thể yên thân – tôi cho rằng chỉ có tôi là bị hại thôi.
Tôi
đứng sát vào tưởng, bỗng nhiên mọi hào khí trong cơ thể như bốc hơi sạch sành sanh giờ chỉ còn cái vỏ rỗng tuếch, tôi ngồi phịch xuống chiếc
giường đất ấm áp.
Nhưng trong lòng thì lạnh lẽo vô cùng.
Tôi quá hiểu anh ấy, anh ấy là người rất có trách nhiệm, anh ấy không yêu
tôi nhưng vẫn quyến rũ tôi như vậy. Anh ấy nắm được thóp của tôi, vì tôi yêu anh ấy. Anh ấy có vỏ ngoài không thể phá hủy, anh ấy hi vọng tôi đi vào bên trong, nơi mềm mại của anh, nhưng tôi lại chỉ có thể vò đầu bứt tai đi qua đi lại ở bên ngoài. Vì bên trong đó có người rồi, cô
ta chưa bao giờ ra cả, không ai mở cánh cửa đó cho tôi, tôi không thể vào được, từ trước đến giờ anh ấy đều không thể yêu tôi, nếu là trước đây, không
yêu thì tuyệt đối anh ấy không cần.
Nhưng giờ thì khác, số mệnh thật kỳ diệu, nó có thể khiến người ta từ bỏ nguyên tắc.
Cuối cùng Diệp Bổng hỏi tôi: “Tối qua anh cho em nghĩ rồi, giờ cho anh câu trả lời đi.”
“Tôi không cần.”
Anh ấy không thể nhìn được nữa, “Đường Quả, em nghĩ kỹ đi rồi hãy trả lời!”
“Không cần! Tôi không thiếu thứ tình cảm rẻ tiền của anh!”
Diệp Bổng lại nhắm mắt lại, một lát sau nhìn tôi rất trấn tĩnh, “Được, theo ý em.”
Anh nói xong quay đầu đi luôn, rất dứt khoát. Tôi tức muốn chết, muốn kêu
lên “Diệp Bổng, quay lại!”, nhưng lời nói vừa ra đến đầu lưỡi thì lại
nuốt về, thật đắng! Cái gì là theo ý em, sao lại theo ý em? Là theo ý
của mấy người thì có!
Đến chiều, tuyết ngừng rơi, trận tuyết này
đã khiến không ít gia súc chết cóng. Bữa tối hậu cần toàn làm thịt dê
với thịt bò nướng. Trên bầu trời sau trận bão là chi chít những vì sao
sáng. Vì không có điện, các anh lính đốt lửa trại vừa ăn vừa chơi đấu
vật. Các nữ bác sĩ, nữ y tá ở bên cạnh vỗ tay cổ vũ, tôi liếc nhìn Diệp
Bổng và Trác Nguyệt đang ngồi cùng nhau, không biết nói gì mà vui thế,
cười đến dâm đãng trơ tráo không biết xấu hổ.
Tôi chẳng còn hứng
thú gì ăn uống nữa, ôm tấm thảm mềm mượt của mình dựa vào chồng cỏ ngửa
mặt lên trời sao, nhìn mà không thấy. Nói cho cùng thì tôi cũng là người phụ nữ từng có chồng, không thể tùy tiện như những người chưa kết hôn
bao giờ. Bác sĩ vẫn phải ra dáng bác sĩ, bình thường hóng hớt thì thôi,
trước mặt đàn ông mà vẫn cứ vô tư như thế không hợp với thẩm mỹ của đa
số đàn ông.
“Em co ro ở đây làm gì thế? Mặt lại đầy sát khí thế kia.”
Tôi rụt cổ, “Vu Nhã Chí, anh tránh xa tôi ra một chút! Cứ thấy anh thể nào cũng chẳng có chuyện gì tốt.”
Vu Nhã Chí quỳ xuống nhìn tôi, đưa tay ra nhéo mạnh mặt tôi, ác ý nói, “Em là lợn đấy à, không chịu tiêm cả thuốc tiêu viêm, muốn làm liệt sĩ thật chắc? Thật chưa thấy ai như em, tức giận với cả chính mình, không phải
em rất siêu sao?”
“Anh quản được tôi à?” Tôi hết cả ra đằng mũi.
“Anh quản em đấy.” Vu Nhã Chí kéo tôi dậy, “Mau đi tiêm!”
“Tôi không đi, anh quản lý tôi nhiều như thế, ai cũng nói là yêu tôi, nhưng
quay đi một cái là tí tớn với người khác. Thế mà là yêu tôi à? Tôi yêu
anh đấy, yêu cả nhà nhà anh!...”
Dường như Vu Nhã Chí cũng đang
tức giận, phì phò hít thở, mắt đỏ ngầu. Tôi thấy mặt mình rất lạnh, quệt mới biết thì ra mặt đầy nước mắt. Thì ra tôi khó chịu nhiều như vậy,
chẳng qua chỉ là một con cua nhìn có vẻ đáng sợ với hai cái càng lớn,
nhưng thật ra chỉ đập một phát là chết.
“Anh yêu em thì sao? Dựa
vào cái gì em yêu người khác mà anh vẫn phải đối tốt với em? Vì anh yêu
em sao? Lẽ nào yêu một người là rõ ràng biết không có được nhưng vẫn
ngốc nghếch dâng hiến ân cần? Anh thử qua lại với người phụ nữ khác có
gì sai? Anh cũng muốn tìm người anh yêu và cũng yêu anh.” Vu Nhã Chí
nói, “Anh bỏ ra mà không được đền đáp, anh chẳng có lý do gì phải tiếp
tục đi lấp cái động không đáy của em.”
Ai chẳng muốn tìm người mình yêu và cũng yêu mình, tôi cũng muốn!
Nhưng nếu bỏ ra mà tính toán đòi có báo đáp, suy nghĩ bình tĩnh như thế cũng
chỉ có trong làm ăn thôi chứ, lạnh băng như thế sao có thể gọi là tình
yêu?
Tôi cười, tôi nghĩ chắc điều này sẽ chọc tức anh ta, “Vu Nhã Chí, cũng may tôi không yêu anh. Có lẽ đúng là yêu Diệp Bổng rất khổ
sở, theo đuổi anh ấy rất mệt, rất phiền phức, tỷ lệ thành công lại quá
thấp. Vì Diệp Bổng rất nghiêm túc, anh ấy quá coi trọng tình cảm, lại là người cố chấp, yêu ai là quyết một lòng. Bất luận người khác có yêu
mình không, chỉ cần anh ấy yêu là sẽ luôn giữ vững tình yêu ấy. Có phải
anh thấy rất ngốc không? Nhưng tôi lại thấy, được người đàn ông như thế
yêu thật hạnh phúc! Vì khi ấy không cần lo lắng tình yêu và sự trung
thành của anh ấy với mình sẽ giảm sút, cũng không phải lo anh ấy chim
chuột với người nào khác. Trái tim anh ấy chỉ có thể chứa được một
người, chỉ cần anh ấy giữ được sự trong sáng đó là tôi sẽ mãi yêu anh
ấy. Vu Nhã Chí, trái tim chân thành chỉ có thể đổi được bằng trái tim
chân thành. Có lẽ anh cũng chân thành với tôi, nhưng được bao nhiêu? Mà
chút chân thành đó của anh, đến chút mùi vị của thịt cũng không nếm được thì sao anh muốn được chứ?”
Phụ nữ khi yêu là như vậy, người yêu của mình là thần tiên, những người khác chỉ là rác rưởi.
Nếu tôi yêu Vu Nhã Chí, chưa biết chừng tôi coi Diệp Bổng không đáng một xu ấy chứ. Nhưng tôi biết tôi không thể yêu ai khác ngoài Diệp Bổng. Anh
ấy là thần tiên, tôi hận thế nào cũng chỉ có thể chửi mắng anh ấy, còn
tay thì cầm trường mâu, ai nói xấu anh là tôi đâm chết hắn.
Mặt
Vu Nhã Chí tối lại nhìn tôi, nhưng không nổi giận. Đúng thế, anh ta vốn
là người đến nổi giận cũng phải nghĩ xem có cần thiết hay không, giống
như một vật lý dạy, tuyệt đối không làm những việc không công. Nổi giận
với một người sau này chẳng có quan hệ gì với mình thì đúng là chẳng có
ích gì. Anh ta dần thả lỏng nắm tay, bình thản: “Đúng, Diệp Bổng của em
cái gì cũng tốt, còn anh là thẳng khốn không tim không phổi… Nhưng giờ
em vẫn phải đi tiêm, nếu không đến sức để chửi anh cũng không có, sao mà đi tranh Diệp Bổng với người khác được?”
“Vu Nhã Chí…”
“Im mồm!”
“Điểm tốt duy nhất của anh là, anh không biết gạt người, nhưng tôi biết.”
“Anh lừa người giỏi lắm. Đi nào, đi tiêm đã.”
Lần này tôi không cự tuyệt nữa, vui vẻ đi cùng Vu Nhã Chí.
Tôi và Vu Nhã Chí quả nhiên làm bạn bè rất hợp, giống như đứa cháu Hạ Văn
Kỳ vẫn nói, làm bạn với Đường Quả là tốt nhất, nếu bất hạnh không được
cô ấy yêu, anh hoặc là người hạnh phúc nhất thế giới, hoặc là người bất
hạnh nhất thế giời – bạn Đường Quả đánh giá, nửa bước của câu là chân
lý, nửa sau là luận điệu hoang đường.