Vừa mới ra khỏi thang máy, tôi như c h ế t lặng, đứng c h ô n chân tại chỗ.
Chiếc Maybach quen thuộc đỗ trước thang máy, và chủ nhân của nó đang tựa người vào cạnh xe, nhắm mắt lại.
“Đến rồi à.” Nghe thấy tiếng, Lục Trạm mở mắt, quay người lại, mở cửa bên ghế phó lái ra.
“Lên xe đi.”
8
Tôi thừ người, đứng c h ô n chân tại chỗ.
“Em… em không biết là anh.” Tôi nắm chặt túi xách: “Em đi xe khách cũng được…”
“Chẳng phải em đang cần một tài xế sao? Là anh hay một ai khác có gì khác nhau đâu.” Anh gác tay lên cửa xe, quay đầu lại nói: “Em là em gái của Lư Thanh Thanh, cũng xem như em gái anh, anh là anh rể, đưa em về quê, cũng chẳng phải chuyện gì to tát.”
Tôi vẫn đứng im bất động, nhưng anh lại đi tới, chẳng nói chẳng rằng cầm chiếc túi xách trong tay tôi, sau đó quay người đi về phía chiếc xe.
“Đi bây giờ, trước khi trời tối chúng ta vẫn kịp đến nơi, anh không muốn lái xe đêm đâu.”
“Lên xe đi.” Anh nói, giọng điệu không cho phép người ta từ chối.
Tôi cắn môi, ngồi vào ghế phó lái.
Đây là năm tiếng gian nan nhất trong đời tôi.
Suốt cả chặng đường, Lục Trạm luôn im lặng, bầu không khí trong xe như bị đóng băng, khiến người ta không sao thở nổi.
Trong xe đang bật đài FM121.1, trước kia lúc Lục Trạm lái xe, tôi hay chỉnh đến đài này.
Rõ ràng trước đây tôi thích nghe nó nhất, nhưng giờ đây tự dưng lại thấy đau đầu.
Hơi thở của anh cách tôi rất gần, cảm giác ngột ngạt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này khiến tôi phải quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết mình đã thiếp đi từ khi nào.
Lúc tỉnh dậy, chúng tôi đã đi qua một trạm dừng chân.
Tôi ngồi dậy, chiếc áo trượt từ người xuống.
Là áo khoác của Lục Trạm.
“Dậy rồi à.” Anh nhìn thẳng về phía trước: “Nếu đói thì trong xe có hamburger đấy, anh vừa mới mua ở trạm dừng chân, vẫn còn nóng.”
Tôi gật đầu, mở gói hamburger, sau đó nhận ra ớt trong đó đều đã được nhặt ra rồi.
Hơn sáu giờ tối, chúng tôi đặt chân tới huyện An.
Tôi nhìn anh đang lái xe, nhỏ giọng nói: “Hôm nay… cảm ơn anh, tối nay cũng không tới b ệnh v iện được, lần trước anh ở khách sạn nào, em đi làm thủ tục nhận phòng cho anh.”
Anh vẫn nhìn phía trước, một lúc lâu sau mới nói: “Khách sạn lần trước không được sạch sẽ làm cả đêm anh không ngủ được.”
“Em sẽ tìm một khách sạn khác.”
“Đó đã là khách sạn tốt nhất ở đây rồi.” Anh chau mày: “Hơn nữa chỗ này đang trong mùa du lịch, tối nay chưa chắc đã có phòng.”
Tôi khựng người.
Lúc lên xe, tôi cũng không nghĩ tới vấn đề này.
“Nhà em…” Anh dừng xe trước cổng nhà tôi: “Còn một phòng là căn phòng trước đây của bố em, phải không?”
Anh quay đầu lại, bất đắc dĩ nói: “Nếu thật sự muốn cảm ơn anh, cho anh ở lại một tối đi.”
Tôi dẫn Lục Trạm về nhà.
Lần trước tôi đã dọn qua phòng của bố, đưa chăn gối sạch sẽ cho Lục Trạm xong, tôi lại ra quán tạp hoá nhỏ ở đầu ngõ mua đồ vệ sinh cá nhân cho anh.
Lái xe suốt 5 tiếng đồng hồ, chắc anh cũng thấm mệt rồi, đóng cửa đi ngủ sớm.
Nằm trên giường, rõ ràng cả thể xác và tinh thần đều rất mệt mỏi nhưng tôi lại không tài nào ngủ được.
Sáng hôm sau, lúc tôi thức dậy, anh đang ở trong phòng khách, trên chiếc bàn trước mặt có một đống bằng khen.
Đó đều là những bằng khen tôi nhận được khi còn học cấp ba.
“Xin lỗi.” Anh ngẩng đầu lên nhìn tôi: “Tối qua hơi nóng, anh muốn xem trong tủ có chăn mỏng không nhưng lại bất cẩn làm rơi chúng.”
Anh xếp từng cái lại: “Chắc chúng được sắp xếp theo thứ tự nhận được, tối qua do tối quá, anh lại buồn ngủ, chưa kịp dọn lại, sáng nay mới biết là bằng khen.”
“Thôi, anh bỏ đấy đi ạ.” Tôi bước tới, giơ tay gom chúng lại: “Dù sao cũng vô dụng, không cần tỉ mỉ xếp lại thế đâu.”
Không một tiếng động.
“Em…” Anh hỏi: “Tại sao lại nghỉ học.”
Tôi im lặng, thu đống bằng khen kia lại: “Hồi đó bố em nằm viện, ban ngày cần người chăm sóc, cũng cần tiền. Em cũng không có thời gian và tâm trí học hành, chẳng thà nghỉ học, đỡ tốn tiền.”
Anh cụp mắt xuống, không nói thêm nữa.
“Anh…” Tôi ngừng lại: “Sáng nay anh muốn ăn gì.”
Anh ngước mắt lên nhìn tôi, đáp: “Trứng cuộn với tương cà.”
Tôi ngây người.
Tôi nắm chặt tay, lắp bắp trả lời: “Trong nhà, trong nhà không có tương cà…”
“Ờ…” Anh thản nhiên nói: “Thế thôi, ăn gì cũng được.”
Tôi đi vào phòng bếp, lấy gạo chuẩn bị nấu cháo, đ ầu ó c vô cùng rối bời.
Trứng cuộn ăn kèm với tương ớt là bữa sáng tôi thích ăn nhất, cũng là bữa sáng đầu tiên tôi nấu cho Lục Trạm sau khi chúng tôi kết hôn.
Về sau, nó giống như một nghi thức. Chỉ cần Lục Trạm công tác trở về, sáng hôm sau tôi sẽ dậy từ rất sớm, nấu món này cho anh.
Lần nào tôi nấu cơm, anh cũng thích bất chợt ôm tôi từ phía sau, cọ đầu vào cổ tôi, đuổi thế nào cũng không đi.
“Anh cũng đâu giúp được gì.” Tôi luôn cười nói, đuổi anh đi: “Bỏ em ra đi, đừng có làm ảnh hưởng đến việc em nấu cơm.”
“Không thích.” Anh hệt như đứa trẻ nghịch ngợm, ôm chặt eo tôi: “Không buông.”
Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc từ phía sau, từ xa tới gần, cơ thể bỗng chốc cứng đờ.
Anh đi đến phía sau tôi, hơi thở gần tới mức đáng sợ, người cứng đờ, muốn cử động nhưng lại như bị điểm huyệt.
“Nhà em có cốc uống nước không.” Anh đứng sau lưng tôi, nói: “Anh không thấy trong phòng khách.”
Tôi nhắm mắt lại, lấy cốc trên kệ xuống, đưa cho anh.
Bàn tay bất giác rung lên.
Sau khi ăn sáng xong, Lục Trạm lái xe đưa tôi tới b ệnh v iện.
Nhìn người đàn ông đang nằm trên giường bệnh, cuối cùng nước mắt của tôi cũng rơi.
“Bố.”
Bố tựa người vào thành giường, run rẩy đưa tay ra, xoa đầu tôi.
“Tiểu Triệt.” Ông nói.
“Lớn rồi…”
Tôi nắm tay ông, khóc không thành tiếng.
“Bố… không sao.” Ông đưa bàn tay còn lại lên lau nước mắt cho tôi, sau đó quay qua nhìn Lục Trạm.
“Cậu đây là…”
Tôi lau nước mắt: “Đây là…”
“Đây là anh r…”
“Bố.” Lục Trạm bước tới, nói.
Tôi đứng hình, bố cũng ngây ra.
“Ừ, ừ.” Nhưng ngay sau đó, ông lập tức mỉm cười, nắm chặt tay tôi: “Tốt… tốt quá rồi…”
Ông gọi Lục Trạm lại, cầm tay anh đặt lên trên tay tôi.
“Tiểu Triệt… thiệt
thòi nhiều rồi…” Nước mắt của ông lăn dài: “Con… phải đối xử thật tốt với con bé đấy nhé…”
Lục Trạm gật đầu.
“Thưa bố, bố yên tâm.”
Nói chuyện với ông thêm một lúc, tôi và Lục Trạm ra ngoài.
“Vừa rồi…”
“Anh biết.” Còn chưa nói hết câu, anh đã nói: “Bố em vừa mới tỉnh lại, anh nghĩ dẫu sao ông cũng hiểu lầm rồi, thà rằng cứ để ông ấy nghĩ em đang sống rất tốt, như thế cũng giúp ông mau khoẻ lại hơn. Vả lại…” Anh cúi đầu cười nói: “Anh gọi ông là bố cũng đâu sai, chẳng phải Lư Thanh Thanh cũng là con gái của ông sao? Giải thích sau đi.”
“Vâng.” Tôi gật đầu.
“Chắc chiều nay anh về nhỉ.”
Anh nhìn đồng hồ: “Cũng trưa rồi, sáng sớm mai anh về, chiều em còn phải đi gặp bác sĩ, tự dưng anh đi có thể bố em sẽ sinh nghi. Anh ở lại đây nói chuyện với ông, nếu có vấn đề gì, cũng tiện giúp đỡ.”
Năm giờ chiều, chúng tôi rời khỏi b ệnh v iện.
“Bia ở huyện An nổi tiếng lắm sao?” Lục Trạm nhìn bảng hiệu bên lề đường, đột nhiên hỏi.
Tôi nhìn qua đó, huyện An có một nhà máy bia, nhưng cũng chỉ tiêu thụ ở đây. Lần này quay về, đột nhiên có thêm rất nhiều bảng hiệu, có lẽ họ muốn nhân dịp lễ du lịch lần này, xây dựng thương hiệu chăng.
Lục Trạm đi tới mua hai chai bia, anh cười nói: “Lần trước đi vội, cũng chưa được thưởng thức.”
Về tới nhà, anh khui một chai bia, uống một mình.
Thấy anh uống hơn phân nửa, tôi ngập ngừng tính nói lại thôi.
Đi vào phòng bếp, tôi rửa thức ăn, bắt đầu nấu cơm.
“Có cần anh giúp gì không?” Anh đi vào, cầm con d a o tôi đang để trên thớt lên: “Anh thái cho nhé.”
Đang định nói không cần thì lại nghe thấy anh kêu lên một tiếng, ngoảnh đầu lại nhìn thì thấy ngón tay trái của anh đang chảy m á u.
Tôi lo lắng, vội bỏ đồ trong tay xuống, chạy tới.
“Anh không biết làm, thái gì chứ? Làm sao bây giờ.” Tôi lo lắng phát khóc: “Không biết trong hộp thuốc còn băng cá nhân không.”
Tôi buông tay anh ra, chạy vào phòng bố tìm trong hộp thuốc, có thấy băng cá nhân nhưng hết hạn rồi.
Hết cách tôi chỉ đành dám tạm cho anh: “Có cần tới b ệnh v iện khử trùng không?”
Tôi vừa dán vừa nói: “Không biết c ắ t có sâu không, sao anh lại bất…”
Chữ “cẩn" còn chưa nói xong, đột nhiên anh đẩy tôi, đè lên trên tường.
Tôi đứng hình nhìn anh.
Còn chưa kịp phản ứng lại, bàn tay không bị thương của anh đã nâng cằm tôi lên, như có ngọn lửa cháy hừng hực trong đôi mắt anh, trông như thể anh sắp hôn tôi vậy.
Tôi sợ tới nỗi nhắm chặt mắt lại.
Nhưng khi hai đôi môi sắp chạm vào nhau, đột nhiên anh dừng lại.
Chóp mũi chạm vào nhau, hơi thở đan xen, tôi mở mắt ra, khi bốn mắt chạm nhau, người tôi run lên bần bật.
Anh chăm chú nhìn tôi một lúc lâu, sau đó buông tay.
“Xin lỗi.” Anh lùi về sau một bước: “Anh say rồi, nhận nhầm người.”
Nhiệt độ trong đôi mắt anh lập tức biến mất, anh quay người lại.
Tôi mệt mỏi, tựa lưng vào tường, nhìn theo bóng lưng rời đi của anh, chỉ thấy con tim đang run lên.
“Trạm.”
Anh dừng bước, không lên tiếng.
“Đừng thế nữa.” Nước mắt của tôi lăn dài: “Đừng như thế nữa…”
Đừng giày vò tôi nữa.
Rõ ràng anh biết tất cả.
Tại sao?
Tại sao còn đối xử tốt với tôi?
Tại sao không hỏi tôi?
Tại sao không trách tôi?
Tại sao không ghét tôi?
Tại sao lại vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra?
“Em gọi anh là gì?” Anh quay lưng lại với tôi, nói gằn từng chữ.
“Trạm.” Tôi nhìn bóng lưng của anh, lắc đầu, nước mắt rơi xuống như mưa.
Anh quay phắt người lại, kéo tôi vào lòng, đưa tay lên ôm đầu tôi, nhìn tôi chằm chằm.
“Doãn Lan Triệt, em biết mình đang gọi ai không?”
Tôi nhắm mắt lại, nức nở, gật đầu: “Trạm, Trạm…”
Sau một tiếng thở dài, anh cúi đầu hôn tôi.
Hơi thở của tôi bị anh c ư ớ p đoạt, như đang thổ lộ, lại như đang phóng túng.
Không biết đã bao lâu trôi qua, cuối cùng anh cũng buông tôi ra.
Anh tựa trán lên trán tôi, hỏi: “Còn gì nữa?”
Nước mắt của tôi lại rơi xuống, lắc đầu, không nói được thành câu.
Anh sáp lại gần, hôn lên những giọt nước mắt của tôi, nhìn tôi bằng đôi mắt hoen đỏ.
“Còn gì nữa?” Anh lại hỏi.
Cuối cùng tâm trạng căng thẳng cũng được giải phóng trong khoảnh khắc này.
Nước mắt cứ rơi xuống không ngừng, tôi nhìn anh, nức nở.
“Ông xã.”