"Nghiêm Tiểu Linh nhìn thấy Hạ Vũ Đình hôn lên trán cậu, hiểu lầm hai người là một đôi?"
Tần Thanh Vân nỗ lực nhịn cười, anh vừa bị Nghiêm Thừa Phong túm đi chạy 30 vòng, đang không có nơi nào để trút giận, thì nghe chuyện xảy ra với Uyển Lãng Thiên, đột nhiên cảm thấy mình không phải người thảm nhất.
"Hừ, không phải nói chạy 50 vòng mới thả người à, sao mà mới chạy có 30 vòng đã cho cậu về rồi? Xem ra Nghiêm Thừa Phong là danh không đúng với thực, cũng không phải thật sự nghiêm khắc như vậy."
Uyển Lãng Thiên cũng ném hắn đi, phàn nàn một trận cho hả giận.
Anh mới là người một bụng lửa giận không có chỗ nào để trút!
Nghiêm Tiểu Linh ghép anh với Hạ Vũ Đình là một đôi, anh hoảng sợ, bảo Hạ Vũ Đình nghĩ cách, nhưng bị từ chối rồi!
"Tôi bảo Hạ Vũ Đình đi giải thích rõ ràng với Nghiêm Tiểu Linh, tên khốn đó lại không đi! Còn nói cái gì mà, hiểu lầm thì hiểu lầm, một sự hiểu lầm đẹp đẽ, không cần phải giải thích?"
Đẹp cái con khỉ, đây là tiếng xấu, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh của anh trong mắt Nghiêm Tiểu Linh!
"Bây giờ tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được."
Uyển Lãng Thiên bực bội nắm tóc, trong khi đó Tần Thanh Vân thì gặm táo, trêu đùa về chuyện không liên quan đến mình.
"Đừng nhảy, sông Hoàng Hà đều bị hai người chặn hết rồi!"
Uyển Lãng Thiên tức giận trừng mắt, rồi đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
"Đúng rồi, mọi chuyện đã phát triển đến mức này rồi, cuối cùng là cậu hố tôi có đúng hay không?"
Uyển Lãng Thiên nắn chặt lấy cổ áo của Tần Thanh Vân, làm cậu ấy sợ tới mức ngậm quả táo lắc đầu nguầy nguậy.
"Tất cả là do ý kiến tồi mà cậu nghĩ ra, bảo tôi đồng ý lời mời của Hạ Vũ Đình, cùng cậu ta đánh cầu lông đôi."
Uyển Lãng Thiên đột nhiên hiểu ra gốc rẽ của toàn bộ vấn đề đều bắt đầu từ đó.
Mục đích ban đầu của việc hai người lập đội, một là để ngăn chặn tình địch yêu đương với Nghiêm Tiểu Linh trước, hai là có lẽ do thực sự muốn chơi cầu lông đôi đi.
Nhưng mà, ý định và hành động đơn thuần của bọn họ, từ lúc bắt đầu đã bị mọi người hiểu lầm rồi.
Trí tưởng tượng và óc sáng tạo dồi dào của mọi người đã bắt đầu các "tác phẩm đồng nhân" khác nhau.
Ban đầu Uyển Lãng Thiên vẫn còn đang ở trong sương mù, cái gì cũng không hiểu, may mà nhờ có sự phổ cập khoa học của Hạ Vũ Đình và Tần Thanh Vân.
"Này, người anh em, cậu hất nước bẩn cho tôi như thế này không có đúng? Dự định ban đầu của tôi không phải là vì tốt cho cậu à? Nhìn cậu phiền não vì mặt nào cũng không bằng tình địch, hiếm có tình địch lại chủ động mời cậu đánh cầu lông, mới bảo cậu thuận thế đáp ứng."
Tần Thanh Vân tìm lại được lý lẽ cho mình, đẩy Uyển Lãng Thiên, cây ngay không sợ chết đứng mà tiếp tục gặm táo.
Những thái thái(1) đầy tài năng đó, mỗi tối đều sáng tác cho hai người đến khi đầu trọc, cậu cũng đâu có trách cứ người ta? Bọn họ cũng là một hành vi sáng tác, cũng không thực sự làm gì cậu?"
(1)太太/大大:thái thái/ đại đại, ngôn ngữ mạng Trung Quốc, thường thì nhà văn sẽ được gọi là đại đại, hoạ sĩ sẽ được gọi là thái thái, chỉ những người viết hoặc vẽ rất hay và giỏi, là một cách xưng hô thân mật.
Tần Thanh Vân còn nói giúp cho các bạn học làm tác phẩm đồng nhân, bởi vì những câu truyện đồng nhân và tranh fanart đó, câu ta cũng đã cày không ít rồi!
"Ơ, cái này không được trách, cái kia cũng không được oán."
Uyển Lãng Thiên bất chấp tất cả, giận dỗi ngã xuống giường, nhìn trần nhà thở dài: "Tất cả đều là lỗi của tôi."
Là do anh vẫn còn lưu luyến cầu lông, khi Hạ Vũ Đình đề xuất "cùng lập đội đánh đôi", rõ ràng là anh đã động tâm.
Đối tượng lập đội