Liên tục chơi hai trò, Uyển Lãng Thiên mới phát hiện mình bị rớt hố rồi.
Trận đấu giao hữu hôm nay, rõ ràng là đội điền kinh dùng nó để hố đội cầu lông bọn anh!
"Trò chơi nào cũng là dựa vào lực chân để giành thắng lợi, các cậu là người phụ trách nghĩ trò chơi, mà không có chút tinh thần thể thao nào vậy?"
Đội trưởng đội cầu lông tức giận, đội trưởng đội điền kinh lại dương dương tự đắc, bắt chéo chân: " Để xem xem cơ chân của đội các cậu có được hay không.
Đánh cầu lông cũng cần chú ý rèn luyện chân, rất quan trọng đó!"
"Uyển Lãng Thiên! Hạ Vũ Đình! Hai cậu nhất định phải thắng!"
Bị nhiều người gửi gắm hy vọng, Uyển Lãng Thiên càng căng thẳng hơn.
Nhưng mà bảo anh và Hạ Vũ Đình chơi kiềng ba chân gì đó, làm sao thắng nổi?
Hạ Vũ Đình lại trông rất bình tĩnh, còn ôm chặt anh, ghé gần tai anh thảo luận chiến thuật: "Đợi lát nữa tôi đếm số, thì chúng ta bước đi theo nhịp số, không cần căng thẳng, cứ đi từng bước một."
Đánh cầu lông là sở trường của Uyển Lãng Thiên, nhưng khi nói đến chơi trò chơi thì anh thật sự là không ổn.
"Biết rồi, cậu phải dẫn cho tốt, đội trưởng đã nói rồi, chúng ta nhất định phải thắng."
Uyển Lãng Thiên nhìn chằm chằm về phía trước, vốn dĩ tiết tấu lúc bắt đầu còn khá tốt, nhưng khi nhìn lướt qua thấy Nghiêm Tiểu Linh đang cầm máy ảnh chụp anh, lơ đãng một cái, bước chân liền loạn.
Chân của hai người bị trói vào với nhau, chân kia thì đứng không vững, người mất thăng bằng, hai người liền lảo đảo.
Uyển Lãng Thiên ngã người về phía trước, Hạ Vũ Đình vội vàng ôm lấy, cứ thế cả hai người đều bị ngã.
"Cậu không sao chứ?" Hạ Vũ Đình người bị đè lên, câu đầu tiên nói ra lại là quan tâm Uyển Lãng Thiên.
Uyển Lãng Thiên chỉ cảm thấy xấu hổ, muốn đứng dậy nhưng không dậy được, xung quanh thì bắt đầu có tiếng la hét "wow wow".
Tần Thanh Vân vẫn tính là còn chút lương tâm, đi tới tháo dây buộc trên chân hai người họ, kéo Uyển Lãng Thiên dậy.
"Ha ha ha, Uyển Lãng Thiên và Hạ Vũ Đình thua rồi! Vui lòng qua bên đây rút thẻ mệnh lệnh.
Nếu như rút phải nói thật, thì hai cậu phải trả lời theo sự thật, nếu rút phải mạo hiểm, thì hai cậu phải hoàn thành theo yêu cầu.
Chúng tôi sẽ cử người tới giám sát hai cậu đó nha."
Nụ cười của hai cô gái phụ trách quản lý thẻ mệnh lệnh dần dần trở lên khoa trương.
Trong khi Uyển Lãng Thiên kinh hồn bạt vía, thì Hạ Vũ Đình đã bước qua đó, chuẩn bị rút thẻ.
"Từ từ đã! Vận may của cậu như thế nào? Bình tĩnh trước đã, đừng có rút vội!"
Uyển Lãng Thiên vội vàng giữ lấy tay của cậu ta, sợ rằng cậu ta mà rút thì không còn đường lui nữa.
Hai cô gái cười đầy ẩn ý: "Nào, tuỳ tiện rút một tờ là được!"
Những cô gái đã biết rõ thông tin ở bên cạnh ghé tai nhau thì thầm, ao ước: "A, hi vọng là hai người họ rút trúng mạo hiểm, chính là cái đó đó."
"À, cái đó, phải rồi, tôi cũng muốn xem hai người họ chơi trò mạo hiểm đó!"
Uyển Lãng Thiên càng nghe càng sợ, nhìn những tấm thẻ ở phía trước, muốn đấu tranh lần cuối, lớn tiếng phản đối.
"Tại sao lại không thể tự chon giữa nói thật hay mạo hiểm? Các cậu như thế này là không tuân theo quy tắc?"
Anh mới không muốn cùng Hạ Vũ Đình chơi mạo hiểm, nhỡ đâu mà rút phải thể mệnh lệnh kì quái nào đó thì phải làm sao?
"Quy tắc? Chúng tôi chính là quy tắc.
Có chơi có chịu, hai cậu thua rồi thì phải tuân theo quy tắc của chúng tôi."
Nhờ sự cổ vũ nhiệt liệt trước đó của đội trưởng đội điền kinh, hai cô gái hăng hái hùa theo, dải bài ra: "Mau chọn đi, mọi người đều như nhau cả, rất công bằng!"
Công bằng? Công bằng thì có ích gì chứ?
"Hay là để tôi rút đi, lúc nhỏ đi rút thưởng, tôi thường hay rút trúng."
Hạ Vũ Đình thấy Uyển Lãng Thiên khó xử như thế, liền chủ động xin ra trận, xắn tay áo lên chuẩn bị rút thẻ.
"Đợi đã, cậu rút trúng giải gì?"
Uyển Lãng