"Lão gia, tối nay thiếu gia rất kì lạ.
Sau khi về nhà không chịu rửa mặt, cũng không chịu ăn cơm, đến cả nước cũng không chịu uống!"
Quản gia lo lắng đến nỗi vội vàng gọi điện thoại cho ba của Hạ Vũ Đình, người hiện đang ở nước ngoài.
Quản gia nghe lời dặn dò của người ở đầu bên kia điện thoại, cẩn thận đáp ứng: "Vâng, tôi sẽ chăm sóc thiếu gia thật tốt, xin lão gia yên tâm.
"
Quản gia đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn lên lầu, nhè nhẹ thở dài.
Từ sau khi thiếu gia lập đội đánh cầu lông với người khác, vui buồn lúc nào cũng hiện hết lên mặt.
Tựa như tối nay, trước khi ra khỏi cửa thì vui sướng hoan hỷ, còn đứng trước gương chỉnh sửa đầu tóc, hiếm lạ hơn là còn xịt nước hoa bạc hà.
Không ngờ tới đi tới trường một chuyến trở về, miệng cứ như bị người khác khoá vậy, nói chuyện không dám nói to, giống như là trên môi ngậm đồ gì, sợ làm rơi mất.
Quản gia lắc đầu thở dài: "Ài, chắc chắn là do tuổi mình đã quá, không theo kịp thời đại nữa, không biết được tâm tư của thiếu gia.
"
Hạ Vũ Đình dùng ngón tay vuốt nhẹ môi mình, anh không lỡ đánh răng rửa mặt, không lỡ ăn, đến cả nước cũng không muốn động tới.
Anh muốn lưu sự ngọt ngào mơ hồ này lâu một chút.
Như chuyện cũ của anh và Uyển Lãng Thiên, nhiều năm qua vẫn luôn cất giấu kỹ trong tim anh.
Uyển Lãng Thiên chắc chắn không nhớ, cảnh tượng lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.
Hạ Vũ Đình vĩnh viễn sẽ không quên, bởi vì ngày hôm đó, anh suýt nữa cho rằng mình bị đập thành tên ngốc, lo lắng chết đi sống lại, còn bảo quản gia đưa anh đi bệnh viện chụp CT não.
Từ nhỏ Hạ Vũ Đình đã thích cầu lông, quà sinh nhật năm năm tuổi đó chính là vợt cầu lông, anh vui vẻ chạy ra sân cầu lông ở gần nhà, muốn gia nhập vào đám trẻ đó.
Cậu bé kia xấp xỉ tuổi anh, bộ dáng đáng yêu, thanh tú, nhưng khí thế vung vợt cầu lông lại rất ghê gớm.
Cậu bé đáng yêu, ấn tượng đầu tiên của Hạ Vũ Đình với Uyển Lãng Thiên chính là như vậy, là tán thưởng, là khát khao.
Lúc đó Uyển Lãng Thiên bị ông nội và ba buộc học cầu lông được hai năm, huấn luyện quá khổ, cậu ấy chỉ muốn đi nghịch bùn, dưới sự tức giận liền ném bay vợt cầu lông đi.
Cây vợt cầu lông kia đánh bừa mà trúng Hạ Vũ Đình đang vây xem ở bên sân.
Quản gia đuổi tới nơi, vừa nhìn thấy thiếu gia ném vợt cầu lông, ôm đầu ngồi xổm dưới đất, sợ tới mức lập tức bế Hạ Vũ Đình lên, chạy như bay tới bệnh viện.
Hạ Vũ Đình còn bị cưỡng chế nằm viện một đêm, đêm đó phòng bệnh màu trắng thật đáng sợ, anh sợ đến mức trốn trong chăn khóc cả đêm.
Thủ phạm là cây vợt cầu lông đập trúng đầu anh ư?
Không đầu sỏ gây tội là nam sinh vứt vợt lung tung kia.
Rõ ràng đánh cầu lông giỏi như thế, rõ ràng có một khuôn mặt đáng yêu như thế, lại có thể làm ra việc khiến người ghét như vậy.
Sau khi Hạ Vũ Đình xuất viện, lại bị ba mẹ chuyện bé xé ra to, cưỡng chế ở nhà "tĩnh dưỡng nửa tháng".
Nửa tháng sau, Hạ Vũ Đình khó khăn lắm mới khôi phục tự do, việc đầu tiên chính là đến sân cầu lông, tìm cậu bé kia "báo thù".
Toàn bộ sân cầu lông, tìm không thấy cậu bé đáng yêu giống anh kia nữa, trong lòng Hạ Vũ Đình có sự mất mát không thể giải thích được.
Hạ Vũ Đình khó khăn lắm mới thuyết phục được ba mẹ, cho anh báo danh học đánh cầu lông.
Cùng với huấn luyện viên cầu lông quen thuộc rồi, sau đó hỏi thăm mới biết được cả nhà Uyển Lãng Thiên đã chuyển đi nơi khác rồi.
Nếu như ông trời cho anh một cơ hội, để cho anh gặp lại Uyển Lãng Thiên.
Anh nhất định đem sự đau đớn khi bị vợt cầu lông đập trúng đầu trả lại gấp trăm, gấp nghìn lần!
Tên của Uyển Lãng Thiên vẫn đứng đầu trong đội cầu lông thiếu niên, anh còn đang đánh cầu lông, ở một thành phố khác không ngừng vung vợt.
Chỉ cần thấy thành tích thi đấu và tin tức của Uyển Lãng Thiên, chỉ cần tưởng tượng đến dáng vẻ anh vẫn đang chơi