"Tiểu Vũ! Cuối cùng cũng tìm được cậu rồi!"
Uyển Lãng Thiên bị nam sinh dang hai tay chạy về phía Hạ Vũ Đình đâm bay đi.
Quay đầu tức giận trừng mắt, tên nam sinh đáng yêu kia đã ôm chặt Hạ Vũ Đình.
Cậu ta trông khá mảnh khảnh, cánh tay dài, lực tay cũng rất mạnh, Hạ Vũ Đình liều mạng giãy giụa đến đỏ bừng cả mặt cũng không thể thoát ra được.
"Tôn Nhất Minh, cậu, cậu bỏ tay ra trước đi, có gì từ từ nói!"
Hạ Vũ Đình giãy giụa vài lần, thở hổn hển nghĩ: Thằng nhóc này chắc chắn là ngày nào cũng luyện lực cánh tay, chắc không phải là lại tập Muay Thái* đấy chứ?
Muay Thái: là một môn võ thuật cổ truyền đồng thời là môn thể thao phổ thông của Thái Lan.
Người phương Tây thường gọi là quyền Thái, tuy nhiên nó khác nhiều so với quyền Anh của phương Tây.
"Tôi không bỏ, sau này cũng không bỏ, ai bảo cậu chạy trốn? Không trả lời tin nhắn của tôi? Không nghe điện thoại của tôi? Chuyển ra ngoài cũng không nói với tôi!"
Tôn Nhất Minh ngẩng đầu, bĩu môi làm nũng, tương phản hoàn toàn với sức mạnh của cánh tay đang trói chặt Hạ Vũ Đình.
Hạ Kiến Thương thường xuyên cười tủm tỉm, vẻ mặt trầm mê mà khen: "Sự tương phản này chính là điểm đáng yêu nhất của Tiểu Minh.
"
Xin lỗi, sự tương phản này bản thân anh thật sự là không chấp nhận nổi.
Hạ Vũ Đình thở dài: "Bây giờ tôi không trốn, cũng trốn không thoát, cậu buông tay ra trước, có rất nhiều người đang nhìn đấy.
"
Nhà họ Tôn đã nuôi Tôn Nhất Minh như một hoàng tử nhỏ, thực ra họ đều nhìn nhầm rồi, Tôn Nhất Minh căn bản không phải là tiểu hoàng tử.
Thằng nhóc chính là một con sói xám, một con gấu đen đội lốt hoàng tử đẹp trai!
Vốn có lợi thế về chiều cao, nhưng về thể lực thì Hạ Vũ Đình chưa bao giờ đánh bại dược Tôn Nhất Minh.
Tôn Nhất Minh mềm cứng đều không ăn, liếc nhìn một vòng, đúng thật là có rất nhiều người đang nhìn.
Thế này là đúng rồi! Anh chính là muốn tất cả mọi người có mặt ở đây nhìn thấy, Hạ Vũ Đình là người của anh.
Là ai? "Đối tượng" hôm qua Hạ Vũ Đình đưa về nhà riêng là nam hay nữ? Là tên nhãi nào?
Tôn Nhất Minh muốn người đó nhìn thấy rõ, không phải là ai cũng có thể chạm vào Hạ Vũ Đình, và anh cũng muốn nhân cơ hội này tìm ra người đó.
Tôn Nhất Minh ánh mắt sắc bén nhìn qua từng người một, nhìn Uyển Lãng Thiên là lâu nhất.
Uyển Lãng Thiên khó hiểu mà chột dạ, anh cũng không biết là bản thân chột dạ cái quái gì nữa.
Rốt cuộc tên nam sinh đột nhiên xuất hiện, trước mặt mọi người ôm Hạ Vũ Đình, bàn tay còn không ngừng ăn đậu hũ trên người Hạ Vũ Đình là từ đâu tới vậy?
Uyển Lãng Thiên không dám nhìn thẳng vào mắt của Tôn Nhất Minh, quay mặt đi, nhưng lại bắt gặp ánh mắt của Hạ Vũ Đình!
"Cứu mạng, mau giúp tôi", Hạ Vũ Đình liều mạng nháy mắt cầu cứu anh, dù sao thì tối hôm qua đã ăn một bữa lớn của người ta, lại còn ngủ nhờ giường người ta một đêm.
Giữa đường gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ mới là bản sắc của nam tử hán.
"Bạn học? Lát nữa chúng tôi còn phải luyện tập, nếu cậu bóp chết cậu ta thì tôi không còn người cộng tác rồi.
"
Vừa nói xong Uyển Lãng Thiên đã thấy hối hận, trong mắt Tôn Nhất Minh sắp phi đao ra rồi.
"Đồng đội? Ồ, hóa ra là cậu à.
"
Câu nói này, Uyển Lãng Thiên từng nghe qua khi bị mẹ kéo đi xem mấy bộ phim cẩu huyết!
Đây là câu nói khi vợ cả bắt gặp tiểu tam, vừa vén tay áo chuẩn bị túm tóc, vừa cười khẩy.
Lời thăm dò đầy ẩn ý của Tôn Nhất Minh khiến Uyển Lãng Thiên vội vàng khua tay thanh minh: "Nếu không phải do chúng tôi hẹn đối thủ luyện tập đấu một trận thì tôi cũng không muốn làm phiền hai vị đâu.
"
Uyển Lãng Thiên cố gắng hết sức thể hiện sự chân thành, mắt to chớp chớp kể: "Thật đó, tôi với cậu ta chỉ là đồng đội thôi, không có quan hệ kì lạ gì cả, cũng chưa từng làm qua chuyện gì kì lạ.
"
"Xin chào đồng đội của Tiểu Vũ, tôi là bạn từ nhỏ của Hạ Vũ Đình, cũng là bạn trai cũ của cậu ấy.
"
Dường như Tôn Nhất Minh không có nghi ngờ gì chuyện anh có mối quan hệ ngoài luồng với Hạ Vũ Đình, còn mỉm cười giới thiệu bản thân.
Uyển Lãng Thiên sợ tới mức rụt tay lại, vẻ mặt như thỏ con kinh hãi: "Bạn, bạn trai cũ? Cậu không sao chứ bạn học?"
Hạ Vũ Đình là tình địch của anh, là đối tượng mà Nghiêm Tiểu Linh và rất nhiều bạn nữ khác đang theo đuổi đó.
Tình địch sao có thể có bạn trai cũ chứ?
Uyển Lãng Thiên nhìn một cách cẩn thận, trước mặt thật sự là một nam sinh, tuyệt đối không phải là gái giả trai, hay là người chuyển giới gì cả.
"Ồ, cậu kì thị người có xu hướng tình dục như thế này hả?"
Uyển Lãng Thiên hoảng sợ, vội vàng lắc đầu xua tay: "Không có, không có, tình yêu là không phân biệt chủng tộc, không phân giới tính, đúng không? Đạo lý này tất nhiên là tôi hiểu, ha ha, chỉ là tôi chưa từng nghĩ tới Hạ Vũ Đình thế mà lại thích con trai.
"
Uyển Lãng Thiên vừa nói xong, bản thân chết lặng luôn.
Từ từ, bản thân anh phải đâm lao theo lao, cùng Hạ Vũ Đình yêu đương, để cho Nghiêm Tiểu Linh hoàn toàn từ bỏ cậu ta, chẳng phải là