Xem ra Uyển Lãng Thiên thật sự tức giận rồi.
Hạ Vũ Đình có hơi mừng thầm, Uyển Lãng Thiên tức vì anh nói "tôi mới không muốn làm bạn với cậu", điều này chứng tỏ cậu ấy chân thành muốn làm bạn với anh.
Uyển Lãng Thiên là sinh viên tuyển thẳng vào học viện thể thao, nhưng lại thay đổi sang học tài chính, còn rời khỏi đội cầu lông.
Hạ Vũ Đình muốn tìm cậu để hỏi rõ ràng, chất vấn cậu tại sao đột nhiên lại bỏ đội cầu lông.
Anh đuổi theo cậu ấy nhiều năm như thế, khó khăn lắm mới có thể vào một đội cầu lông với cậu ấy.
Từ lâu Hạ Vũ Đình đã không muốn thắng cậu ấy nữa, mà anh càng muốn cùng cậu ấy sánh bước bên nhau.
Rõ ràng là đã đuổi kịp người trước mắt, ánh sáng đó, đưa tay chạm vào, nhưng người đó lại xoay người chạy về phía sau, lướt qua anh, chạy về hướng ngược lại.
Hạ Vũ Đình đương nhiên là không thể chấp nhận được.
Trùng hợp ngày đó anh nhìn thấy cảnh Uyển Lãng Thiên bị Nghiêm Tiểu Linh từ chối, còn nhìn thấy Tần Thanh Vân đang ngồi ăn dưa xem kịch cách đó không xa.
Hạ Vũ Đình không lập tức đi lên an ủi Uyển Lãng Thiên, cũng không chất vấn cậu ấy tại sao rút khỏi đội cầu lông.
Bởi vì, ngay lúc đó anh đã nghĩ ra một cách tốt hơn.
Nghiêm Tiểu Linh thích Hạ Vũ Đình đã là thông tin công khai từ lâu, nhưng việc Hạ Vũ Đình đã uyển chuyển từ chối thì chẳng mấy ai biết, Nghiêm Tiểu Linh cũng từng nói là sẽ không từ bỏ việc thích anh.
"Thích cậu, là việc của một mình tôi, cậu không cần phải có gánh nặng tâm lý, cũng không cần phản đối tôi thích cậu, không cần vì chuyện tôi thích cậu mà tức giận, có được không?"
Nghiêm Tiểu Linh là một cô gái rất có chủ kiến, được một cô gái ưu tú đáng yêu như vậy thích, không hề khiến người ta chán ghét.
Đáng tiếc, Hạ Vũ Đình đã định trước chỉ có thể trở thành tình địch của cô ấy.
Điều thú vị là Uyển Lãng Thiên đã coi anh là tình địch mạnh nhất.
Bắt nguồn từ nghiệt duyên này, Hạ Vũ Đình mới có cơ hội lập đội đánh đôi cùng Uyển Lãng Thiên, mối quan hệ của hai người mới có thể dần dần tiến triển đến mức như ngày hôm nay.
Uyển Lãng Thiên bằng lòng làm bạn với anh, Hạ Vũ Đình sao có thể bỏ lỡ được chứ?
Cho dù phải nói mười lời nói dối, cũng nhất định phải làm câu "tôi mới không muốn làm bạn với cậu" trọn vẹn.
Hạ Vũ Đình vội vàng giải thích: "Ý của tôi là, chúng ta không phải bạn bè bình thường, dù sao chúng ta cũng đã chung giường chung gối rồi, cũng coi là bạn bè chí cốt, anh em tốt đúng không?"
"Cũng không đến quan hệ chí cốt như thế đâu.
"
Mặc dù anh và Tần Thanh Vân chưa bao giờ chung giường chung gối, nhưng quả thực là anh đã ngủ chung giường đắp chung chăn với Hạ Vũ Đình.
Hóa ra là vì cái này, anh còn cho rằng Hạ Vũ Đình chỉ muốn lợi dụng anh, muốn qua cầu rút ván, không coi anh là bạn.
Uyển Lãng Thiên thở phào nhẹ nhõm, nhưng miệng vẫn kiêu ngạo.
Rất nhiều năm trước, thực ra Uyển Lãng Thiên đã biết đến sự tồn tại của Hạ Vũ Đình – một thằng nhóc chơi cầu lông không giỏi như anh.
Khi anh tham gia các cuộc thi công khai, thằng nhóc kia không phải ở thính phòng, thì chính là đứng ở ngoài sân nhìn chằm chằm.
Cảm giác tồn tại quá mạnh, rõ ràng chưa từng nói chuyện một câu, nhưng Uyển Lãng Thiên cảm thấy Hạ Vũ Đình đã tồn tại trong cuộc sống của anh từ rất lâu.
Chỉ là, hai người thực sự giao tiếp và tiếp xúc, cũng chỉ là chuyện xảy ra trong vài tháng.
Thời gian mấy tháng, không thể nói là thân quen, nhưng ấn tượng về Hạ Vũ Đình đã phong phú hơn rất nhiều.
Có tiền tùy hứng, thiếu gia bá đạo, thích mời khách, thích mua đồ cho anh, chơi cầu lông rất nghiêm túc.
Khuyết điểm duy nhất? Có lẽ chính là quá thích tạo CP, suốt ngày làm theo yêu cầu của mấy nữ sinh kia, động chân động tay với anh, để mấy nữ sinh kia vẽ và viết truyện đồng nhân gặm đường.
Hừ, suy cho cùng, không phải là cậu ta muốn chiếm lấy trái tim của mấy nữ sinh đó à?
Có được Nghiêm Tiểu Linh còn không đủ, có bạn trai cũ cũng không đủ, còn muốn sự săn đón của nữ sinh.
"Còn không đủ thân thiết sao? Tôi coi cậu là anh em tốt, bằng lòng lên núi đao xuống biển lửa cùng cậu.
"
Hạ Vũ Đình có chút hào hiệp huynh đệ khiến Uyển Lãng Thiên mềm lòng, cười vỗ vỗ bờ vai anh: "Được rồi, người anh em!"
Biến thù thành bạn trở thành anh em, thêm một kẻ thù không bằng thêm một người anh em, Uyển Lãng Thiên cũng không bài xích.
Kề vai sát cánh, mới xưng huynh gọi đệ một phút, Hạ Vũ Đình liền vươn móng vuốt về phía anh, lộ ra bộ mặt thật!
"Nếu đã là anh em tốt, tôi có thể lên núi đao xuống biển lửa vì cậu, thì cậu cũng có giúp anh em tốt không tiếc cả mạng sống chứ?"
Hai tay Hạ Vũ Đình đè giữ vai Uyển Lãng Thiên, không cho anh chạy trốn, ánh mắt lóe sáng hướng anh phát điện.
Uyển Lãng Thiên có dự cảm xấu, mỗi lần đều chuẩn.
"Cậu cũng nhìn thấy rồi, người bạn từ thời thơ ấu kia của tôi có bệnh ảo tưởng, cứ bám lấy tôi không nghỉ.
Chỉ khi cho cậu ta thấy tôi đã tìm thấy người mình thật lòng yêu thì cậu ta mới từ bỏ, không đến trường làm phiền tôi nữa.
"
Hạ Vũ Đình chỉ tay