Uyển Lãng Thiên nằm trên giường hơn một tiếng này, âm báo tin nhắn điện thoại chưa từng dừng.
Hạ Vũ Đình không ngừng gửi các loại biểu tượng cảm xúc khác nhau oanh tạc, anh sắp bị phiền chết rồi, trực tiếp gầm lên giận dữ gửi một cái tin nhắn âm thanh.
"Hạ Vũ Đình cậu bị bệnh sao? Đừng gửi tin nhắn nữa! Lại còn có loại biểu tượng cảm xúc kỳ lạ như vậy!"
Hạ Vũ Đình oan ức: "Không phải các cặp đôi đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt đều như thế này sao?"
Tâm trạng của Uyển Lãng Thiên sụp đổ, hẹn hò chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè, ở trước mặt mọi người đút đồ ăn, chỉ còn thiếu uống rượu giao bôi thôi, đó không phải đều là vì để Tôn Nhất Minh tận mắt nhìn thấy, tiếp đó từ bỏ việc quấy rầy Hạ Vũ Đình.
Nhưng lén lút điên cuồng gửi tin nhắn với biểu tượng cảm xúc có ý nghĩa gì chứ? Chẳng lẽ Hạ Vũ Đình còn muốn chụp màn hình gửi cho Tôn Nhất Minh sao? Thế thì cũng quá là giả dối rồi!
Điều quan trọng nhất là, không phải Tôn Nhất Minh đã đích thân đến xác nhận rồi sao?
[Tôi thấy không cần diễn nữa đâu, lần trước Tôn Nhất Minh đã nhìn thấy cảnh tượng đó rồi cho rằng chúng ta hôn thật, cậu ta không tin sao?]
Bên đó im lặng một lúc lâu, rồi bác bỏ kháng cáo.
[Không được, vẫn không đủ.
]
Còn nhắn thêm một tin nhắn.
[Ngoài ra, lần trước không tính là hôn thật đâu nha.
]
Hừ, đó không tính là hôn, thế cậu ta muốn trực tiếp cướp đi nụ hôn đầu của anh à?
Chưa từng gặp một tình địch nào ngạo mạn như vậy!
May mắn thay, Uyển Lãng Thiên đã nhìn thấu âm mưu của Hạ Vũ Đình rồi.
Tên đó chính là muốn cướp đi nụ hôn đầu của tình địch, không phải là có thể bảo vệ nụ hôn đầu của Nghiêm Tiểu Linh sao?
Đợi đã, hình như làm theo cách ngược lại, anh cũng có thể dùng cách này để bảo vệ nụ hôn đầu của Nghiêm Tiểu Linh?
Không tưởng tượng thì không sao, vừa tưởng tượng ra, hình ảnh Hạ Vũ Đình cong môi, không ngừng đến gần thực sự hiện ra.
"Phi phi phi, ông đây không muốn hôn con trai!" Uyển Lãng Thiên giơ tay lên, cố hết sức quét sạch cảnh tượng trước mắt.
Tất cả đều do Tần Thanh Vân, suốt ngày dạy anh mấy thứ "phản bẫy" kỳ lạ đó.
Cứ bẫy này bẫy nọ, Uyển Lãng Thiên luôn cảm thấy bản thân căn bản là không có được một chút lợi thế nào?
Anh muốn diễn một màn kịch mập mờ với Hạ Vũ Đình, để khiến cho Tiểu Linh từ bỏ Hạ Vũ Đình, kết quả thì sao?
Ngược lại bị Hạ Vũ Đình kéo đi diễn người yêu, bị ăn đậu hũ hôn lên má, lại còn bị Tôn Nhất Minh mắng thành nam tiểu tam vô liêm sỉ?
Quái lạ, Uyển Lãng Thiên ngồi bật dậy, có ảo giác bản thân đang bị Hạ Vũ Đình bẫy.
Chết tiệt, điện thoại lại kêu rồi, tin nhắn lại tới rồi.
"Đủ hay chưa hả? Cả ngày nay tôi luyện đánh cầu lông với cậu, còn phải đi làm thêm, còn phải lo việc học, không có thời gian nói chuyện phiếm với cậu!"
Hạ Vũ Đình cũng không vội, ở đầu dây bên kia cười: "Thế này đi, cậu cùng tôi luyện đánh cầu lông coi như là làm thêm, còn việc học, sau này ngoài việc cùng nhau luyện cầu lông ra thì chúng ta cùng nhau đến thư viện học.
"
Ồ, đều sắp xếp xong rồi, lại còn sắp xếp rất thỏa đáng.
"Ai muốn mấy đồng tiền thối của cậu, tôi sẽ không nhận viên đạn bọc đường này của cậu.
Còn nữa, đánh cầu lông đã phải đối mặt với cậu, tôi không muốn lại phải nhìn mặt cậu ở thư viện đâu.
"
Uyển Lãng Thiên cảm thấy đã đến lúc phải vùng dậy, không thể luôn bị Hạ Vũ Đình dắt mũi nữa, và cũng không thể luôn phải vùng vẫy trong cái bẫy của cậu ta.
"Câu cuối cùng, đừng nhắn cho tôi nữa!"
Lời thanh minh trịnh trọng của Uyển Lãng Thiên không hề có hiệu lực, Hạ Vũ Đình lại bắt đầu nói những điều vô nghĩa.
"Đây là do cậu không hiểu bản chất rồi, Uyển Lãng Thiên.
"
"Hừ, bản chất gì? Tôi lại cùng cậu lãng phí năm phút, không, ba phút, cậu nói!"
Đã bị bám theo cả buổi sáng rồi, Uyển Lãng Thiên