Hai thằng con trai rủ nhau đi toilet, hình như Uyển Lãng Thiên hồi tiểu học anh đã gặp phải một lần.
Thằng nhóc cứ muốn bám lấy anh để đi toilet là ai vậy nhỉ? Tên gì vậy ta?
Uyển Lãng Thiên chỉ nhớ hồi đó mỗi ngày sau khi tan học anh đều phải đi luyện cầu lông, cản bản là không có thời gian chơi đùa cùng bạn học, mối quan hệ với mọi người ở trường tiểu học rất kém.
Ở đội cậu lông thì mọi cũng không thích chơi với anh, bởi vì huấn luyện viên mở miệng ra là: "Các em học hỏi Tiểu Thiên đi, nếu như các em chơi tốt bằng 1 phần 3 của Tiểu Thiên thì tôi vừa lòng rồi.
"
Lòng tự trọng của trẻ con cũng rất cao, ngày nào cũng bị huấn luyện chê bai như thế, lại không dám to tiếng với huấn luyện viên, tự nhiên sẽ đem sự căm hận đổ lên "thủ phảm chính".
Tất cả mọi người đều cảm thấy bị Uyển Lãng Thiên áp chế, "Hừ, giỏi như thế sao không vào đội tuyển quốc gia đi, còn ở chỗ nhỏ bé này làm gì?"
Hôm đó huấn luyện viên tan làm sớm, để mọi người tự luyện tập.
Cơ hội tốt như thế, mọi người không hẹn mà cùng vây quanh Uyển Lãng Thiên, bắt đầu kiểu bắt nạt của học sinh tiểu học.
"Cái gì? Muốn đi toilet? Không được, chúng tao cũng phải đi, toilet quá nhỏ, mày ở đây chờ đi.
"
Tên nhóc cao nhất, ở trong đội cầu lông lâu nhất nháy mắt với đám đàn em, yêu cầu họ ngăn không cho Uyển Lãng Thiên đi toilet.
Uyển Lãng Thiên bị mấy người túm chặt, chỉ có thể thở dài, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Trẻ con! "
Loại thủ đoạn này kì thực không chịu nổi một đòn.
Tuy nhiên, người có ba cái vội, cứ bị giữ như thế này, không thể về nhà, Uyển Lãng Thiên có hơi lo lắng.
"Buông ra, tôi muốn về nhà.
"
"Ha ha, làm sao? Muốn về nhà tìm mẹ hay là tìm toilet? Cứ không cho mày về đấy!" Mấy thằng nhóc càng vui vẻ, giữ chặt lấy anh không buông.
Uyển Lãng Thiên hiểu rất rõ, bọn họ chính là muốn thấy anh mất mặt, nhưng nhìn chung quanh cũng không thấy người lớn nào đi qua.
"Chào huấn luyện viên!"
Một cậu bé hét to lên, dọa đám nhóc làm chuyện xấu này "oa oa" bỏ chạy.
Cậu bé giúp anh giải thoát, lắc lư đi đến trước mặt Uyển Lãng Thiên, cười nói: "Ơ, hình như mình nhìn nhầm, không phải huấn luyện viên.
"
"Bạn học, sân cầu lông này có toilet không? Mình muốn đi toilet.
"
Cậu bé ngẩng đầu nhìn, có vẻ rất vội, Uyển Lãng Thiên nhớ tới bản thân cũng muốn đi, liền chỉ về phía trước: "À, ở bên kia, mình, mình dẫn bạn đi.
"
"Được, chúng ta cùng đi.
" Cuối cùng cậu bé có giới thiệu tên của mình hay không, Uyển Lãng Thiên không nhớ nổi, ngay cả dáng vẻ cũng mơ hồ.
Nhưng mà, hôm đó bọn họ tay nắm tay vào toilet, bàn tay ấm ấp của cậu bé, cũng như nụ cười của cậu ấy, Uyển Lãng Thiên đều cảm thấy rất ấm áp.
Ít nhất vào khoảnh khắc đó, Uyển Lãng Thiên thật lòng cảm ơn cậu bé đó, cũng thật lòng coi cậu ấy là một người bạn.
Uyển Lãng Thiên nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, không để ý Hạ Vũ Đình đang đi tới.
"Nè, tôi đã nói cậu không nên ăn quá mặn, sẽ không tốt cho thận.
"
Thấy đôi mắt và giọng điệu tinh tế đó của Hạ Vũ Đình, Uyển Lãng Thiên thực sự muốn quay người đá cậu ta một cái, xem ai thận không tốt.
Uyển Lãng Thiên liếc nhìn điện thoại di động của Hạ Vũ Đình, âm báo tin nhắn không ngừng kêu từ khi bước vào toilet đến giờ.
"Hừ, có kỹ năng nha, không đến một tiếng đã mê hoặc tất cả các cô gái trong buổi giao hữu?"
Vừa nãy anh nhìn thấy hết rồi, các cô gái trong tiệc giao hữu đều tìm cậu ta để thêm thông tin liên lạc, khẳng định là đã kết bạn hết rồi.
"Không có cách nào, ai bảo tôi có sức hấp dẫn như vậy? Chẳng nhẽ cậu vẫn chưa phát hiện ra sức hấp dẫn của tôi?"
Hạ Vũ Đình ngượng ngùng giấu điện thoại vào túi, giống như là sợ anh nhìn thấy phương thức liên lạc của mấy cô gái kia vậy.
Hạ Vũ Đình nghĩ, tôi đã nỗ lực đối phó với những cô gái đó, không phải chính