Editor: Nổ
Hạ Tây Châu nhìn thấy Thẩm Tư Phi trên khán đài nhận thưởng.
Hiệu trưởng lôi kéo anh hàn huyên, chẳng qua là nói vài lời khích lệ, Thẩm Tư Phi cúi đầu, bày ra bộ dáng ngoan ngoãn, lễ phép lắng nghe, làm Hạ Tây Châu không khỏi nhíu mày.
Nói xong, Thẩm Tư Phi nhận lấy giấy chứng nhận, quay đầu nhìn thấy Hạ Tây Châu, mặt lộ vẻ kinh ngạc: "Sao anh cũng tới?"
"Ký hợp đồng, thuận tiện ghé qua." Hạ Tây Châu giải thích, sau đó lấy điện thoại di động ra, "Thầy Thẩm, có thể cho tôi phương thức liên lạc không?"
Thẩm Tư Phi ngẩn người, "...!Có nhiều người muốn trao đổi phương thức liên lạc với tôi, Hạ tổng là người trực tiếp nhất."
Hạ Tây Châu nhíu mày: "Làm sao, có phải bọn họ đều muốn đặt trước cho con cái mình một giáo viên dạy toán ưu tú trong tương lai?
Thẩm Tư Phi: "..."
Hai ngày nay anh có rất nhiều lớp, giảng bài đến đau họng, vừa nói chuyện cuống họng liền đau rát, liền không muốn nhiều, trực tiếp cho số điện thoại, "Wechat là cùng một số."
"Ok." Ngón tay thon dài của Hạ Tây Châu nắm lấy điện thoại di động, lướt nhanh trên màn hình, hắn ngẩng đầu nhìn Thẩm Tư Phi nói: "Thẩm Tư Phi, chúng ta làm hòa đi."
Thẩm Tư Phi đột nhiên dừng bước.
Trong sân trường toàn là cây, trên mặt đất đổ từng cái bóng nhỏ, gió ấm thổi qua.
Hạ Tây Châu nói quá nhanh, anh hoảng hốt tưởng mình nghe nhầm, vì vậy cố ý dừng bước quay đầu lại nhìn hắn, "Hả?"
Hạ Tây Châu đứng dưới ánh mặt trời nhìn anh, hôm nay hắn mặc quần áo tương đối giản dị, khí thế bớt đi vài phần cường hãn.
Hạ tổng quả nhiên đẹp trai ngời ngời, khi còn bé xinh đẹp như bé gái, bây giờ mặt mày nẩy nở, càng thêm trưởng thành, thận trọng.
Hạ Tây Châu đứng ở đó, tự nhiên mà lặp lại từng chữ: "Tôi nói, chúng ta làm hòa đi."
Suốt mười sáu năm, bọn họ đứng ở hai phía đối lập nhau, mặc dù mấy lần ma xui quỷ khiến cùng nhau sưởi ấm trong những đêm mưa sấm rền, cũng tại hai người luôn trầm mặc, nên không cảm thấy sự tồn tại của đối phương.
Bất kể là do Thẩm Tư Phi có thành kiến trước, hay sự sỉ nhục mà Hạ Tây Châu phải chịu từ anh, sau đó cả hai người cùng theo đuổi Trần Kim, trở thành tình địch, đều trở thành vết nứt trong mối quan hệ giữa bọn họ.
Thẩm Tư Phi đã nghe rõ ràng, trong lòng có hơi kinh ngạc.
Trần Kim kết hôn, hai người đều thất bại, Thẩm Tư Phi dự định xóa bỏ ân oán năm xưa, nước sông không phạm nước giếng.
Anh và Hạ Tây Châu, một là con trai làm phản bị gia đình bỏ rơi, một là thành phần ưu tú của tầng lớp thượng lưu, hai người hẳn là không có điểm chung gì.
Không nghĩ tới Hạ Tây Châu sẽ là người chủ động đề nghị hòa giải, bất kể là quan hệ hợp tác, hay là bạn bè, ngẫm lại Thẩm Tư Phi đều được lợi, Hạ Tây Châu là thương nhân, sẽ không làm những việc không có lợi cho mình.
"Rất ngạc nhiên?" Hạ Tây Châu nói, "Nếu như không muốn, vậy thì bỏ đi."
"Không có." Thẩm Tư Phi đưa tay ra, nhếch miệng cười, "Sao lại không muốn, tôi vẫn đang chờ Hạ tổng mời tôi làm giáo viên riêng cho con anh đấy, không chừng tôi có thể sẽ có một khoản tiền lớn."
Hạ Tây Châu: "..."
Hai người thoáng chốc bắt tay nhau, tay Thẩm Tư Phi có cảm giác mát mẻ, sờ lên đặc biệt mềm mại, nhìn khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay có phần tròn trịa.
Phảng phất như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm vào lập tức thả ra.
Hạ Tây Châu như một con sói đuôi to thực hiện được gian kế, chỉ là ý đồ xấu đều bị hắn giấu cẩn thận trong bụng, hắn lắc lắc điện thoại: " Thầy Thẩm, trở về đừng quên xác nhận nhé."
Cổ họng Thẩm Tư Phi không thoải mái, nên không muốn nói nhiều, gật đầu rời đi.
Hạ Tây Châu dù tan làm, vẫn phải lái xe trở về công ty.
Lúc hắn ngồi trong phòng làm việc lấy điện thoại ra nhìn, Thẩm Tư Phi đã xác nhận.
Bạn bè Thẩm Tư Phi không nhiều, người luôn tỏ ra lạnh lùng và kiêu ngạo rất hiếm khi chụp ảnh, bởi vậy vòng bạn bè có thể nhìn thấy trong một năm, chỉ có một số thông tin về giáo viên và đào tạo học sinh của mọi người mà nhà trường yêu cầu chuyển tiếp...!
Thoạt nhìn cực kì nhạt nhẽo và vô vị.
Hạ Tây Châu kết bạn với không ít nhân vật trong giới thượng lưu, cũng quen không ít loại công tử bột ỷ vào gia thế giàu có, nhưng trong vòng bạn bè của họ, Thẩm Tư Phi xem như là kẻ ngoại lai trong giới nhà giàu.
Anh giống như một viên trân châu bị vùi trong cát bụi, không có chút chói sáng nào, nhưng không thể che giấu sự thật rằng anh là một viên trân châu.
...!
Lần trước Thẩm Tư Phi ở trước mặt Thẩm Lương Bình nói muốn phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể và khoang sinh sản, Thẩm Lương Bình giận dữ, Thẩm Tư Phi mấy ngày nay vẫn chưa trở về Thẩm gia.
Thẩm Lương Bình rất tức giận, nhưng cũng bị chấn động trước sự cương quyết của con trai, cũng không dám nhắc đến chuyện cưới xin.
Nhưng mà Lý Thiến không bỏ qua.
Thẩm Tư Phi là con trai Thường Mân, Thẩm Lương Bình đối với Thường Mân vẫn còn tình nghĩa xưa, theo thời gian, phần tình nghĩa xưa này biến thành áy náy và cảm giác tội lỗi nhiều hơn, nếu không, với sự cố chấp và ham muốn khống chế mạnh mẽ của Thẩm Lương Bình, sẽ không mặc kệ Thẩm Tư Phi sống tự do tự tại ở bên ngoài như vậy.
Huống hồ đó còn là Omega.
Lý Thiến vô cùng ghen tị với Thẩm Tư Phi, cho dù đối phương là Omega, Lý Thiến cũng không muốn nhìn thấy đối phương kết hôn với gia đình tốt, quay về chèn ép Thẩm gia.
Dư Minh Viễn của Dư gia nổi danh là công tử bột, vô học, cả ngày không làm được việc gì.
Để Thẩm Tư Phi gả vào Dư gia, vừa có thể cứu vãn nguy cơ cho Thẩm gia, cũng có thể giải quyết mối họa lớn này.
Trên bàn cơm Lý Thiến khơi gợi lên chuyện này, để không làm Thẩm Lương Bình tức giận, bà ta khéo léo nói: "Nhìn xem, mấy ngày nay ông vất vả như thế, vậy mà lại để đại thiếu gia tự do tự tại ở bên ngoài.
Tư Phi lớn rồi, cũng nên vì gia đình giúp giúp đỡ một chút.
Hơn nữa, mối hôn sự tốt như vậy, Dư gia bên kia cũng vui vẻ đồng ý..."
Thẩm Lương Bình hờn giận nói: "Tư Phi không đồng ý,