Editor: Nổ (Team Lạc Hoa Lâu)
Trần Kim không nói gì, Thẩm Tư Phi da mặt mỏng, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng, tính tình cô độc không thân thiết với ai, khiến người ta cảm thấy kiêu căng.
Còn có thể trở mặt, thù rất dai.
Bữa cơm diễn ra khá vui vẻ, mọi người ăn uống no nê, vô cùng hoà thuận.
Thẩm Tư Phi hơi say.
Chai rượu đỏ kia vị quá ngon, anh không nhịn được uống nhiều hơn hai ly.
Say rồi có chút chóng mặt, trên mặt lại không có gì khác thường, nhưng phản ứng tương đối chậm.
Bác Viên nói: “Đúng rồi Lý Tuấn, công ty của các anh đang phát triển dự án mới phải không?”
Sau khi tốt nghiệp, Lý Tuấn bắt kịp làn sóng gây dựng sự nghiệp, cùng thành lập công ty với một người nào đó, làm ăn khá tốt, tuy không có nhất phi trùng thiên*, nhưng tốt xấu gì cũng chống đỡ được, còn có thể chuyển tới ít tiền.
* nhất phi trùng thiên ( 一飛沖天): bay một cái vọt lên trời.
Lý Tuấn uống rượu, giọng nói trở nên to hơn: “Đúng vậy, bây giờ chúng tôi đang chuẩn bị game mới, tính sáng tạo rất tốt, nhưng máy chủ không theo kịp, thiếu tiền mua máy chủ mới! Gây quỹ khắp nơi, những công ty lớn đều thành lập bộ phận nghiên cứu và phát triển của riêng mình, họ không sẵn lòng đầu tư, anh xem tóc tôi rụng hết rồi này, phía trước đã trọc rồi!”
Thẩm Tư Phi nheo mắt lại, trong lòng có một tia vui mừng.
Bác Viên nói: “Gây quỹ không dễ? Hạ tổng ở đây! Anh còn sợ không có tiền sao?!”
Hạ Tây Châu đang uống nước trái cây ánh mắt lạnh lùng, Trần Kim vội vàng đứng dậy, “Tuấn ca tuấn ca, trên bàn cơm, chúng ta đừng nói chuyện tiền bạc.”
Lý Tuấn nói: “Ài Trần ca, trong viện phúc lợi tôi vẫn luôn xem anh là lão đại.
Em trai của anh tốt nghiệp trung học liền ra xã hội lần mò, vất vả lắm mới có cái dạng như bây giờ, hiện tại có một cơ hội tốt trước mắt.
Bác Viên nói rất đúng, Hạ tổng là ai chứ, nếu như Hạ tổng có lòng ưu ái, tôi làm cái gì mà không được.”
Thẩm Tư Phi sau khi uống rượu cảm thấy hơi oi bức, lại nghe bọn họ ở bên cạnh cãi vã, cau mày không vui nói: “Công ty lớn không muốn đầu tư, tất nhiên là do dự án của các anh chưa đủ tốt, không đủ hấp dẫn người ta, không có sức cạnh tranh.
Tiền quăng vào đó, bỏ tiền ra đầu tư, nhưng không thể hoàn vốn, ai nguyện ý đầu tư tiền chứ?”
Lý Tuấn cả giận: “Cậu thì biết cái gì ở đây, tôi nói dự án của tôi rất tốt, số một thế giới, nếu được làm ra, tuyệt đối có thể bùng nổ.”
Thẩm Tư Phi: “Khoe khoang vừa thôi, nếu có thể làm cho nhà đầu tư sáng mắt lên, làm sao thấy đối phương bày ra một khối mỡ dày mà không lấy? Là bản thân anh cảm giác hài lòng, tác phẩm nát vụn, nhà đầu tư không phải ngốc, liếc mắt một cái có thể nhìn ra.
Không tin lời tôi, anh đã liên hệ với một công ty lớn nào chưa?”
Lý Tuấn nghẹn một chút, hắn ta đương nhiên đã tìm và cũng thất bại, nếu không hắn ta cũng không hói đầu vì lo lắng.
Hắn ta mất hết mặt mũi, tức giận nói: “Thẩm Tư Phi tôi nhìn cậu không vừa mắt từ lâu rồi, chỉ là một Omega mà lại nói chuyện khó nghe như vậy?”
Lý Tuấn đẩy Trần Kim ra, rồi đi về phía Thẩm Tư Phi, Hạ Tây Châu kéo ghế ra, đứng lên phía trước, đè bả vai hắn ta, hết sức lạnh lùng, dùng sức đặc biệt mạnh, làm Lý Tuấn không thể động đậy, chỉ có thể rụt cổ đứng tại chỗ.
Thẩm Tư Phi ngơ ngác nhìn bóng lưng người đàn ông trước mặt.
Dày rộng như núi.
Bóng tối phủ xuống, bỗng nhiên khiến lòng người vô cùng an tâm.
Hạ Tây Châu vẫn điềm tĩnh, những người ở vị trí cao lâu ngày như hắn luôn ung dung thong thả, bình tĩnh tự tin, giọng nói của hắn còn mang hàm ý thuyết phục: “Đầu tư thì có thể, còn dự án phải đưa bản kế hoạch cho tôi xem qua.”
Nếu như có thể thông qua, sau lưng chính là tập đoàn khổng lồ của Hạ gia giúp đỡ, nếu như không thể, cũng không có tổn thất.
Lý Tuấn nghiến răng: “Được.”
Nói xong hắn ta lủi thủi về lại chỗ ngồi của mình, ngoan ngoãn như một đứa cháu trai.
Trong bóng tối Trần Kim tặc lưỡi.
Ra nước ngoài một chuyến trở về, Hạ Tây Châu thật sự đã thay đổi.
Mọi người dùng bữa xong liền lần lượt ra về.
Thẩm Tư Phi thật sự say rồi, đang ngồi ngẩn người ở một bên, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, lạnh nhạt, nhưng ánh mắt lại có chút thất thần.
Hạ Tây Châu im lặng nhìn anh, sau đó đứng dậy ra ngoài nhận điện thoại.
Bác Viên chờ đúng thời cơ, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tư Phi: “Thầy Thẩm, hôm nay cậu có chuyện gì.”
Thẩm Tư Phi dừng lại một lúc lâu mới ảo não nói: “Hình như tôi uống say rồi.”
“Tôi không thấy cậu say, cũng không thấy cậu đỏ mặt.” Bác Viên nhìn anh, “Tôi thật sự sợ cậu và Lý Tuấn sẽ ầm ĩ lên.
Nhưng mà cậu có cảm thấy gì không, Hạ tổng càng ngày càng kỳ quái, anh ta lúc nào cũng nhìn cậu.
Trên mạng nói thế nào ấy nhỉ, đúng rồi! Hắn có phải là bên trong âm thầm làm biến thái?”
Thẩm Tư Phi khó hiểu: “Trúng bia? Cái gì trúng bia?”
Bác Viên: “…”
Thôi, đã không có cách nào để giao tiếp nữa rồi.
Bác Viên vỗ vỗ vai anh: “Vậy cậu cẩn thận một chút, tôi đi trước.”
Thẩm Tư Phi dịch dịch đến ghế sô pha ngồi xuống, đem gối ôm ôm vào lòng, hơi cúi đầu, như là có điều suy nghĩ, cả người bất động như một bức chân dung xinh đẹp.
Cực kỳ ngoan ngoãn và yên tĩnh.
Hạ Tây Châu trở lại, Thẩm Tư Phi bỗng nhiên đứng lên hỏi hắn: “Anh có đường không?”
Hạ Tây Châu sững người: “Đường gì?”
Mắt Thẩm Tư Phi sáng ngời nhìn hắn, có phần trẻ con: “Kẹo sữa thỏ trắng.
Cái đó rất là ngọt.”
Bởi vì khi còn bé mẹ Thẩm cho anh ăn một chút, đến nay vẫn luôn nhớ mãi không quên.
Vừa lúc uống rượu, trong miệng có mùi vị rất lạ, muốn ăn chút gì đó ngọt ngọt.
Hạ Tây Châu vào bếp hỏi Trần Kim đang rửa chén cùng Ôn Nhã, Trần Kim sững sờ: “Sao tự nhiên lại muốn cái đó? Trong nhà không có.”
Hạ Tây Châu đi ra ngoài, nhưng lại không thấy bóng dáng Thẩm Tư Phi trong phòng khách.
Hắn đợi trong hành lang một lúc, Thẩm Tư Phi từ trong nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy hắn sửng sốt một chút.
Anh gõ gõ cái đầu đang choáng váng, trên cằm và tóc mai vẫn còn nhỏ nước, vừa nãy anh rửa mặt