Trương Ấu Văn đi ra từ văn phòng.
Hướng Hưng Mẫn cùng chị em tốt Vương Toa Toa đi qua, kéo Trương Ấu Văn lại: "Thầy Thẩm tìm cậu nói gì thế?"
Thẩm Tư Phi nhìn qua bình dị gần gũi, chưa từng nổi giận thất thố, hoàn toàn tương phản với hai chữ "hung ác". Trên thực tế ai cũng không cạy miệng cậu được, ác độc, giao bài tập lại chẳng ít.
Trong mắt Hướng Hưng Mẫn lập loè ánh sáng hóng hớt.
Trương Ấu Văn: "Cậu đừng hỏi, hỏi thì thầy Thẩm cũng không nói gì đâu."
Hướng Hưng Mẫn truy hỏi, "Cả lớp chỉ có cậu ngày nào cũng có thể giao lưu trong âm thầm với thầy Thẩm, gặp mặt cũng nhiều nhất, cậu khẳng định rõ hơn chúng tớ."
Làm cán sự Toán, Trương Ấu Văn quả thật có thể tiếp xúc với Thẩm Tư Phi nhiều, mà toàn là công vụ. Mà nói chuyện đến Thẩm Tư Phi là tâm thần không yên, cậu ta nói: "Cậu muốn biết thì tự đi hỏi đi chứ. Thầy Thẩm cũng có ăn thịt cậu đâu."
Hướng Hưng Mẫn nói: "Tớ ngại đi ấy chứ. Cũng không biết lúc trước thầy ấy ốm đã khỏi hẳn chưa. Lúc trước tớ đến nhà thăm thầy ấy, nhìn thầy ấy như là bệnh nặng lắm."
Vương Toa Toa phụ họa: "Thật sự rất nghiêm trọng hả? Là bệnh gì thế?"
Trương Ấu Văn dừng bước chân lại, Hướng Hưng Mẫn nói: "Tớ nghe nói là ngộ độc thức ăn và dị ứng thuốc."
Trương Ấu Văn vừa nghĩ tới thần sắc Thẩm Tư Phi nhàn nhạt là hơi nóng mặt tim đập, cậu ta buồn bực phất phất tay đi xa, "Đừng hỏi nữa, thầy ấy chắc là không sao rồi, không thì hôm nay cũng không tới trường học đâu, khẳng định là đã khỏi."
Hướng Hưng Mẫn khẽ hừ một tiếng, cô ngày đó bị kinh hách không phản ứng lại, sau đó cân nhắc, cảm thấy cứ sai sai.
Dùng trực giác của con gái, chuyện không đơn giản như vậy.
Sau khi tan học, Thẩm Tư Phi không đợi được Hạ Tây Châu, gặp được Thẩm Hoa Hạo trong sân trường trước.
Thẩm Hoa Hạo trốn sau cây đại thụ, vẫy tay với cậu, "Anh!"
Thẩm Tư Phi sợ hết hồn, vội vàng kéo hắn qua một bên, chất vấn: "Sao cậu lại đến Nhất Trung? Cậu không ở trường tư thục lên lớp đi, chạy đến đây làm gì?!"
Thẩm Hoa Hạo học cấp ba tư nhân, lúc này xuất hiện ở đây, không trách Thẩm Tư Phi sẽ kinh ngạc. Cậu vỗ vỗ ống tay áo đồng phục học sinh của Thẩm Hoa Hạo, bên trên có một đống đất.
Thẩm Hoa Hạo cười chột dạ, "Anh, anh đừng trách em."
Thẩm Tư Phi nghiêm nghị nói: "Cậu vào bằng cách nào?"
Thẩm Hoa Hạo rụt cổ lại, đối diện với ánh mắt nghiêm nghị của Thẩm Tư Phi, ăn ngay nói thật: "Nhảy tường vào."
Thẩm Tư Phi giận, thoạt nhìn cũng có lực chấn nhiếp rất lớn, "Cậu đúng là có tiền đồ quá, tường cũng biết nhảy! Nếu như bị bắt được thì sao? Vách tường cao như vậy, cũng không sợ té xuống gãy chân à?"
Thẩm Hoa Hạo bị mắng ào ào, thấy trên mặt anh trai luôn lạnh lùng có biểu tình khác, tâm lý trái lại có chút cảm động. (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Hắn ôm đầu cầu xin tha thứ: "Anh đừng đánh em! Em đến tìm anh có việc, em tới hỏi... Anh có phải là có mâu thuẫn với mẹ em không?"
Tay kéo cánh tay hắn của Thẩm Tư Phi lỏng ra, sắc mặt cũng lạnh xuống.
Thẩm Hoa Hạo nói: "Hai ngày trước em về nhà, đúng lúc ba đang cãi nhau với mẹ, sau đó ba rất tức giận, hỏi ra mới biết là có liên quan đến anh, nhưng cụ thể là chuyện gì thì họ cũng không chịu nói cho em."
Hắn hỏi Thẩm Khiết, Thẩm Khiết cũng thần sắc hoang mang nói không biết, mà cha Thẩm cấm túc Lý Thiến ở nhà, nói rõ tình thế rất nghiêm trọng.
Thẩm Tư Phi vẫn hơi tức giận: "Chuyện này không có quan hệ gì với cậu, cậu quay về đi học đi, sau này nói sau."
Thẩm Hoa Hạo cau mày: "Cũng bởi vì em phải thi đại học, mọi người cái gì cũng gạt em, công ty xảy ra chuyện gạt em, ba mẹ cãi nhau cũng gạt em? Em lẽ nào không có quyền biết đến cùng là chuyện gì xảy ra hay sao!"
Thẩm Tư Phi cũng trầm mặt, lạnh như băng nói: "Tôi biết nói cho cậu là vì tốt cho cậu không nói cho cậu cũng là phí công, thế nhưng, chuyện này, tôi không muốn chính miệng nói với cậu. Tôi không phải là vì cậu mà không muốn nói cho cậu, là tôi không muốn nhắc đến. Hiểu không?"
Ngữ khí cậu nghiêm túc, sắc mặt âm trầm, Thẩm Hoa Hạo sợ đến sững sờ, "Mẹ em có phải là làm chuyện gì tổn thương anh không?"
Thẩm Tư Phi đẩy hắn ra: "Lăn. Về trường cậu đi."
Cậu quay người muốn đi, đi được hai bước, lại kéo ống tay áo Thẩm Hoa Hạo kéo hắn ra cửa trường học, "Ra ngoài từ cửa trường, không cho nhảy tường nữa!"
Thẩm Hoa Hạo giãy giụa hai lần, "Anh! Anh nói rõ đi, em cố ý chạy tới hỏi anh đấy!"
Thẩm Tư Phi tức giận hận không thể đánh hắn một trận, thằng nhóc con này cứ càn rỡ coi trời bằng vung như thế. Cậu gọi bảo vệ đẩy người ra ngoài, bảo vệ đi ra nói: "Nhóc con, cháu không học trường này, mau đi ra mau đi ra."
Thẩm Hoa Hạo bị cản, chỉ vào Thẩm Tư Phi nói: "Cháu là em anh ấy! Các chú cho cháu vào đi!"
Thẩm Tư Phi đi thẳng, không quay đầu lại.
Cậu biết Thẩm Hoa Hạo không có ác ý, mà trong lòng cậu có khúc mắc. Trước mặt em trai cùng cha khác mẹ thì cậu có thể dùng biểu tình gì nói mẹ ruột cậu định bán tôi?
Chờ qua một lát, Hạ Tây Châu nhắn tin cho cậu, nói đã đến.
Thẩm Tư Phi tuần này không cần trực ban, cậu thu dọn đồ đạc tan học từ sớm, Hạ Tây Châu đã đỗ xe ở cửa trường học. Cậu nhìn, Hạ Tây Châu ngồi ở vị trí bên tài xế, cũng không thấy tài xế.
Thẩm Tư Phi ngạc nhiên nói: "Chủ tịch Hạ tự lái xe?"
Sắc mặt Hạ Tây Châu bình tĩnh, khóe miệng thậm chí có một tia ý cười trêu chọc, "Nếu tới đón bạn trai, tất nhiên không thể để tài xế làm giúp."
Thẩm Tư Phi ngồi ghế phó lái, thân mật nói chuyện này thật sự là một lời khó nói hết, mà tim đập dường như hơi nhanh.
Hạ Tây Châu không nhiều lời, Thẩm Tư Phi cùng hắn ở chung, mặc dù không cần cố ý nói chuyện phiếm thay đổi bầu không khí, cũng không cảm thấy lúng túng, ngược lại còn tự tại.
Đặc biệt có một Alpha bên người, tin tức tố Alpha khó giải thích được cho cậu một loại cảm giác an toàn.
Hạ Tây Châu mở miệng nói: "Nghĩ làm gì Dư Minh Viễn chưa?"
Thẩm Tư Phi trừng mắt nhìn: "Đá thằng em của anh ta, làm cho anh ta đoạn tử tuyệt tôn, anh thấy thế nào?"
Hạ Tây Châu cũng suy tư một chút: "Cậu ta không phải con trai độc nhất của Dư gia, cũng không phải là không thể."
Thẩm Tư Phi: "..." Mà rõ ràng, đây khá giống hành vi phạm pháp.
Hạ Tây Châu nói: "Đối phó với lưu manh, cách này rất tốt."
Thẩm Tư Phi không nhịn được cười, lại nghĩ đến tuổi thơ Hạ Tây Châu từng bi thảm, đối phương nhất định còn gặp phải chuyện đáng sợ hơn chuyện này.
Kí ức đáng sợ như vậy, khẳng định còn kinh hoàng hơn lúc cậu nhìn thấy mẹ tự sát. Tâm lý đối phương lúc đó, nhất định là lửa giận ngập trời, bi phẫn khó nhịn nhỉ?
Thẩm Tư Phi nói: "Quân tử báo thù, mười năm không muộn. Gần đây bận việc lên lớp, thực sự không có thời gian trừng trị anh ta. Chờ tôi rảnh rỗi nghĩ xong lại nói."
Tuần sau cậu phải trông tự học buổi tối, phỏng chừng phải về muộn.
Thẩm Tư Phi bỗng nhiên mở miệng: "Chủ tịch Hạ, tuần sau anh..."
Hạ Tây Châu đợi một hồi không đợi được lời kế tiếp, nghiêng đầu nhìn, hỏi: "Em muốn nói gì?"
Thẩm Tư Phi khẽ lắc đầu: "Không có chuyện gì."
Đã vượt ra khỏi dự tính ban đầu, quan hệ không thể thân thiết thêm.
Đến khu nhà, Hạ Tây Châu dừng xe mở khóa, bỗng nhiên lại kéo Thẩm Tư Phi đang xuống xe lại.
Cổ tay Thẩm Tư Phi bị hắn nắm cực chặt, cậu chau mày. Hạ Tây Châu nói: "Em nhìn cửa."
Trước tòa nhà cậu ở, Dư Minh Viễn đang đứng dưới gốc cây, hai tay cắm trong túi, tẻ nhạt đến cực điểm mà đá cục đá, lại đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn sang bên này.
Hạ Tây Châu đột nhiên kéo Thẩm Tư Phi qua, ấn cậu vào trong ngực.
Tia sáng trước mắt Thẩm Tư Phi đột nhiên biến mất, tin tức tố Alpha vị cây linh sam quen thuộc thoảng qua chóp mũi, thêm vào bàn tay mạnh mẽ