Hạ Tây Châu rửa sạch tay ngồi bên bàn.
Ánh nắng ngoài cửa sổ đã sáng ngời.
Mặt mày hắn hơi rũ xuống, tựa như cười mà không phải cười, nhàn nhạt nói: "Thầy Thẩm cùng tôi ăn sáng, chắc là tôi đã làm sai chuyện gì rồi. Hạ mỗ không phải chính nhân quân tử."
Thẩm Tư Phi nói: "Nên làm cũng làm rồi, khắp toàn thân chủ tịch Hạ từ trên xuống dưới tôi cũng nhìn rồi, biết rất rõ. Rốt cuộc là có phải chính nhân quân tử hay không, khẳng định không ai rõ hơn tôi."
Hạ Tây Châu ngưng mắt nhìn cậu, ánh mắt không hề che giấu chút nào.
Thẩm Tư Phi lần này càng khẳng định, tâm tình của cậu lại phức tạp. Nhiều năm nước ấm nấu ếch với Trần Kim không thành, lại lăn giường với tình địch trong vòng chưa tới nửa năm.
Mấy năm thanh tâm quả dục, kiên quyết không cúi mình với thiên tính Omega, một chốc động lòng, toàn bộ đút hết cho chó.
Thẩm Tư Phi nói: "Xin lỗi."
"Em chưa thích anh đến vậy. Tích cách em cũng không tốt lắm, cũng không tin tưởng người khác, không giống Omega khác, đặc biệt còn có mâu thuẫn hào môn. Cho nên, Hạ tiên sinh còn nguyện ý làm bạn trai em không?"
...
Chủ tịch Hạ cả ngày hôm nay vô cùng ôn hòa.
Mặc dù lúc họp, một cổ đông nói một chuyện đến ba, bốn lần, hắn cũng không cáu bẳn cắt lời như dĩ vãng, thoạt nhìn rất dễ nói chuyện.
Cuộc họp kết thúc, Hạ Tây Châu gọi Tôn Vi Giai đến, nghiêm túc đưa di động cho cô, hỏi: "Cô cảm thấy thỏ và chuột đồng, con nào đáng yêu hơn?"
Tôn Vi Giai: ? ? ?
Buổi chiều Thẩm Tư Phi về nhà, nhận được hai hộp giấy lớn, đọc tin nhắn của Hạ Tây Châu: Mua ít đồ về, em nhận rồi thì mở ra xem đi.
Tại sao muốn mình mở ra?
Thẩm Tư Phi thả đồ ăn trong tay xuống, lau tay, mở ra xem, phát hiện là hai con gấu bông lớn, một con thỏ hồng lông xù và một con chuột đồng xám. Hai con gấu bông cao đến ngực cậu, sờ rất mềm mại.
Cậu không nhịn cười được, chủ tịch Hạ tặng quà cũng mới mẻ khác biệt như thế.
Thẩm Tư Phi nhắn tin cho hắn: Cơm tối em nấu, anh nhớ về ăn.
Sắc trời vẫn chưa tối, Hạ đại tổng tài cuồng công tác hôm nào cũng tăng ca đến đêm khuya, hôm nay cầm chìa khóa xe nghỉ làm sớm.
Thẩm Tư Phi đã lâu không nấu cơm xào rau, cảm giác tay của mình có chút là lạ, nếm mùi, xác nhận trình độ của mình không lui bước quá nhiều mới đặt lên bàn.
Bên ngoài vang lên tiếng mở cửa.
Thẩm Tư Phi thò đầu ra khỏi phòng bếp: "Sao hôm nay tan tầm sớm vậy?"
Hạ Tây Châu kinh ngạc: "Sao hôm nay em muốn xuống bếp?"
Thẩm Tư Phi nói: "Đại khái bởi vì như vậy mới tỏ vẻ em giống một người bạn trai."
Trong phòng dường như lần đầu tiên có mùi khói lửa.
Thẩm Tư Phi căng thẳng hỏi có hợp miệng không, Hạ Tây Châu lần lượt nếm thử toàn bộ, cảm thấy ngó sen chua ngọt chua quá, Thẩm Tư Phi cười cứng ngắc, "Chắc là run tay, thả hơn nhiều dấm." (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Gần đây khẩu vị cậu không tệ, ăn ngon miệng, chỉ là khẩu vị không giống trước kia lắm.
Thẩm Tư Phi dời lực chú ý của hắn đi: "Đồ hôm nay anh đưa tới em đã cất vào phòng rồi, thỏ và chuột đồng, thật sự rất đáng yêu. Chủ tịch Hạ anh cũng thích hả?"
Hạ Tây Châu lắc đầu, "Sao em lại thích cái này?"
Thẩm Tư Phi: "Khi còn bé mẹ bị bệnh, không có ai ngủ với em, em ôm gấu bông mẹ cho để ngủ, trên đó có tin tức tố mà bà lưu lại, em cảm thấy giống như bà còn ở bên em. Có phải là rất ngây thơ không?"
Hạ Tây Châu nói: "Không."
Không cần an ủi, hai người họ vào tuổi ấu thơ vốn thiếu tình thương yêu của ba mẹ. Thẩm Tư Phi xem như là may mắn hơn hắn nhiều, tuy rằng bị Thẩm gia bạo lực lạnh, nhưng ít ra không cần sầu về mặt kinh tế.
Hạ Tây Châu năm đó hoàn toàn dựa vào tiếp tế và tự mình làm thêm miễn cưỡng sống, cô độc như sói hoang, còn tự mình cố gắng đến độ đáng sợ.
Thẩm Tư Phi thừa nhận nếu như mình rơi vào tình cảnh như Hạ Tây Châu, hoàn toàn không thể giữ tỉnh táo và kiên trì ý chí, cậu đã sớm khuất phục sinh hoạt cực khổ rồi. Không nói đến nổi bật hơn mọi người, chỉ sống sót có tôn nghiêm thôi đã rất khó. Trong lòng cậu nhất thời kính nể lại đau lòng cho hắn.
Thức ăn trên bàn bị tiêu diệt hơn nửa.
Thẩm Tư Phi nói: "Đột nhiên em nhớ ra, đã qua mấy ngày, Dư Minh Viễn cũng đã tuyệt vọng rồi, ngày kia em rảnh rỗi, về được rồi."
Tay Hạ Tây Châu khựng lại, "Vậy nếu Dư Minh Viễn chưa hết hi vọng thì sao? Còn chặn ở cửa nhà em thì sao?"
"Vậy mấy ngày nay em nghĩ thử xem nên xử lý thế nào." Thẩm Tư Phi nói, "Nếu đối phó với anh ta, chắc chỉ có lừa thân lừa tâm, khốn nạn hơn anh ta mới được nhỉ?"
Sắc mặt Hạ Tây Châu hơi trầm xuống, ngữ khí nghiêm túc: "Không cho phép em đặt mình vào nguy hiểm."
Thẩm Tư Phi cười lắc đầu, "Em chỉ nói thế thôi. Em trực tiếp báo lên Hiệp hội bảo vệ quyền lợi Omega. Giờ em có bạn trai, hành vi của Dư Minh Viễn đã cấu thành tội quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ."
Hạ Tây Châu thẳng thắn nói: "Anh đã sắp xếp cho cậu ta vào một chỗ, tự lo còn không xong. Anh chỉ lo cậu ta có bạn bè giúp đỡ trong bóng tối, trước đó đánh nhau ở cửa trường học em, cậu ta đã bị ba nhốt lại."
Thẩm Tư Phi ngẩn ra, "Sau đó cậu ta trốn ra được, lại bị anh bắt lại?"
Hạ Tây Châu rũ mắt: "Cậu ta luôn xoay quanh em ở trường học, sớm muộn gì cũng sẽ tìm được bên này." Hắn kiêng kỵ nhất là có người khác thòm thèm đồ ăn trong mâm mình.
Thẩm Tư Phi thông minh: "Vào ngày anh ra mặt thay em, hay là sau khi em tới đây?"
Hạ Tây Châu không lên tiếng, đôi mắt thâm thúy.
Thẩm Tư Phi bật cười, xem ra mình trúng kế thật, người này từ lúc bắt đầu đã sắp xếp cả rồi, nhưng tựa hồ mình cũng không giận. Trầm mặc chốc lát, cậu nói: "Vậy anh dẫn em đi xem anh ta, sao lại tự lo không xong."
Hạ Tây Châu ngẩng đầu: "Khá xa, chắc phải đi một tiếng."
Thẩm Tư Phi nói: "Vậy ngày kia đi, ngày kia em muốn chuyển ít đồ ở nhà cũ tới. Chủ tịch Hạ, không ngại em chuyển đến đây ở chứ?"
Mắt Hạ Tây Châu sáng lên: "Đương nhiên không ngại."
Ăn cơm tối xong, Thẩm Tư Phi đứng dậy, nói: "Người nấu cơm không rửa bát, đây là quy củ."
Hạ Tây Châu lúc học lên đại học từng làm thêm, từng rửa chén, mà không nghĩ tới giờ đây lại còn làm việc này.
Lúc hắn rửa xong, xoay người thấy Thẩm Tư Phi đang tựa vào quầy bar nghịch điện thoại, "Lấy thưởng."
Hắn cúi đầu, chỉ hôn trán.
Hai người đứng gần, Thẩm