Ánh sáng vàng ấm ở tủ đầu giường hắt vào bóng lưng người đàn ông.
Một lát sau tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn biến mất, hắn đẩy người lên, mở đèn phòng.
Ánh sáng chiếu rõ ràng hết thảy, sắc mặt Thẩm Tư Phi đỏ chót, ngay cả vành tai và cổ cũng vậy, cậu thở dốc, khóe mắt lại đỏ: "Xin lỗi."
"Không cần nói xin lỗi." Hạ Tây Châu cầm đồ ngủ mới trong tủ, đưa lưng về phía cậu ném qua, "Mặc vào."
Khắp toàn thân hắn từ trên xuống dưới vẫn chỉnh tề, ngoại trừ góc áo hơi nhăn. Ném quần áo xong, hắn vào phòng vệ sinh.
Tắm nước lạnh, giảm phản ứng.
Không phải vấn đề thai nhi, đã qua ba tháng, bác sĩ đã nói khoảng thời gian này có thể sinh hoạt tìиɦ ɖu͙ƈ. Tin tức tố của Omega cũng không khiến cho Alpha mất khống chế.
Nhưng hắn quên mất, Omega vẫn tỉnh táo, mà Thẩm Tư Phi vừa nãy ở trạng thái này, biểu hiện có chút chống cự. Tuy rằng rất kìm chế, hơi run, nhưng Hạ Tây Châu vẫn phát hiện.
Bọn họ chỉ dừng lại ở ôm ấp và hôn môi.
Hạ Tây Châu biết Thẩm Tư Phi hiểu rất ít về phương diện này, bởi vì lần phát tình đó đối phương tỏ ra rất ngây ngô, hồ đồ, và khát vọng nhiệt liệt do thiên tính dẫn dắt.
Trong lòng hắn có một suy đoán lớn mật. Đối tượng bạn đời của Thẩm Tư Phi trong hơn hai mươi năm qua đều là Beta nam, cũng là bởi vì họ ôn hòa, cả hai đều có thể khống chế tình thế, cậu không nằm ở thế yếu. Mà đối mặt với Alpha thì khác.
Alpha cường thế, không cho từ chối, Omega tuyệt đối phục tùng. Hơn nữa lần trước vì thuốc nên cậu bị ép phát tình, rất có khả năng đã trở thành ác mộng cậu chôn trong lòng.
Nếu là như vậy, hắn ở trong phòng vệ sinh thời gian dài, có thể sẽ làm người ta cảm thấy tổn thương.
Hạ Tây Châu đi ra ngoài, Thẩm Tư Phi đã thay quần áo xong, còn vuốt phẳng ga trải giường, cầm quần áo bẩn, đang muốn ném vào trong sọt quần áo bẩn ở phòng vệ sinh.
Khóe mắt cậu ửng hồng, thần sắc mờ mịt trống rỗng, như thể bị người bắt nạt. Phối hợp với ánh mắt trong suốt, không hề có ý quyến rũ, lại làm cho người ta cảm thấy rất du͙ƈ vọиɠ, không thể nghi ngờ là châm đuốc ở ngực người ta.
Hạ Tây Châu suýt nữa bị lửa thiêu đến mất lý trí.
Thẩm Tư Phi cảm thấy có chút run chân.
Cậu để quần áo sang một bên, mùi hơi tanh trong phòng đã bị thổi tan, cậu mở miệng: "Anh..."
"Có kɦoáı ƈảʍ không?" Hạ Tây Châu nói, "Lúc anh chạm vào em."
Thẩm Tư Phi sững sờ, mặt đỏ bừng.
Hạ Tây Châu ra ngoài rót hai cốc nước, trong phòng không có cốc, bên cạnh có phòng trà, phòng uống nước.
Uống trà hạ nhiệt, làm cho hai người tỉnh táo lại.
Thẩm Tư Phi nhận cốc, giọng hơi khàn, nói: "Không khó chịu, em chỉ là..."
"Em chỉ tạm thời chưa thể hoàn toàn giao em cho anh, anh chạm vào em, em cũng không cảm thấy buồn nôn." Hạ Tây Châu phân tích nói, "Em khả năng chỉ là sang chấn tâm lý." (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Thẩm Tư Phi cầm cốc thủy tinh, thần sắc hơi run rẩy, mà tim đã từ từ yên tĩnh lại.
Ngắn ngủi mười mấy phút, Hạ Tây Châu từ đứng ở lập trường cùng góc độ của cậu, cái gì cũng nghĩ rõ, thậm chí cũng tri kỷ giải thích nguyên do.
Lần trước phát tình là cơn ác mộng của cậu, mà làm cho cậu sợ hãi không phải Hạ Tây Châu, mà là cảm giác buồn nôn như rắn độc quấn quanh mà vụ hãm hại đó mang đến. Cũng làm cho cậu vừa nãy đẩy Hạ Tây Châu ra.
Hạ Tây Châu nói: "Từ từ đi, là anh cuống quá, cầu hôn đã muốn em làm chuyện như vậy, hành vi quá lưu manh. Em cũng đừng trách anh vào phòng vệ sinh lâu như vậy, anh vừa nghĩ tới em là không bình tĩnh được."
Thẩm Tư Phi uống một hớp nước, hầu kết lăn, từ từ nuốt.
Hạ Tây Châu nhẹ giọng nói: "Đi nước M với anh một chuyến, bên kia thích hợp du lịch. Trần Kim đã nói với anh, mỗi lần nghỉ hè em đều đi du lịch."
Nói rõ với ông Hạ bên kia, sau đó thuận tiện dẫn người chơi một vòng.
Thẩm Tư Phi lắc đầu.
Sắc mặt cậu vẫn đỏ, tim lại như có lửa đang đốt, ngay cả linh hồn cũng đang run rẩy, giọng cậu lại nhẹ vô cùng, hơn nữa vì chuyện vừa rồi mà nhuốm du͙ƈ vọиɠ: "Đi đăng ký kết hôn đi. Ngày mai đi luôn."
...
Sổ hộ khẩu của Thẩm Tư Phi ở chỗ này, nói suông không bằng hành động, ngay ngày mai. Cục Dân chính không xa, còn vào thời gian làm việc.
Hạ Tây Châu ở trên xe nhắc nhở: "Thẩm gia bên kia em định làm thế nào?"
Thẩm Tư Phi: "Không cần báo, bọn họ đã không còn quan hệ với em."
Hạ Tây Châu gật đầu.
"Không lâu nữa em sẽ gọi điện cho cụ Thường." Thẩm Tư Phi nói, "Trước đó anh nói cách tốt nhất làm một người đau khổ, là làm cho ông ta mất đi đồ trân ái. Lý Thiến sĩ diện, thích khoe khoang, bà ta nghe lời Thẩm Lương Bình, chỉ vì ông ta có tiền tài để bà ta khoe khoang."
Chuyện hãm hại lúc trước, từ Lý Thiến mà ra, Thẩm Lương Bình lại yên lặng, ai cũng không chịu xin lỗi tử tế. Thẩm Tư Phi không thể nuốt cơn giận này xuống, mà cũng chỉ đoạn tuyệt quan hệ từ một phía.
Trên thực tế, ngày cậu tổ chức sinh nhật, cậu nhận được một chai rượu vang nhập khẩu của Thẩm Lương Bình.
Quà đắt, mà không phải cho cậu, cho Hạ Tây Châu.
Bất kể thế nào, Thẩm Tư Phi leo lên hào môn, chỉ có điều không phải Dư Minh Viễn mà bọn họ nhắm tới mà thôi.
Thẩm Lương Bình kiên quyết không đồng ý đoạn tuyệt quan hệ, mà ông ta sẽ nỗ lực hòa hoãn đoạn quan hệ này. Đặc biệt là Hạ Tây Châu nắm giữ lượng lớn cổ phần trong doanh nghiệp, hơn nữa thái độ hắn còn lạnh nhạt khó dò, Thẩm Lương Bình từ ngày ấy thoát khỏi trạng thái nổi giận, lòng ông ta lo lắng muốn chết.
Hạ gia có tiền, nếu như lấy cổ phần công ty ông ta từ tay người khác, công ty Thẩm gia lúc nào cũng có thể đổi chủ.
Ông ta gọi Lý Thiến: "Nhà chúng ta mời chúng nó ăn một bữa cơm, chủ tịch Hạ sẽ nể mặt đến đây. Lúc đó cô xin lỗi Tư Phi đi."
Lý Thiến gào lên: "Bảo em xin lỗi thì em còn mặt mũi làm mẹ không?"
Thẩm Hoa Hạo vừa vặn tới lấy đồ, nghe vậy cau mày nói: "Mẹ à, chuyện này vốn là mẹ sai, sai hoàn toàn. Nếu con là anh hai, con đã buồn nôn chết rồi."
Trong khoảng thời gian này hắn và Thẩm Lương Bình ở trong