Giọng họ trò chuyện cực thấp, hai bên đều không có người, bởi vậy không làm ai chú ý, lại bởi vì thế mà càng thêm ám muội dị thường.
Thẩm Tư Phi không chỉ hai má nóng lên còn cảm thấy toàn thân cũng hơi nóng, phía sau lưng cũng toát mồ hôi. Cậu tưởng là căng thẳng, đành dời mắt đi, không nhìn gương mặt anh tuấn quá mức của Hạ Tây Châu nữa mà nhìn chính giữa sân khấu. Không bao lâu, Hạ Tây Châu ở phía dưới cầm bàn tay cậu.
Thẩm Tư Phi khẽ nhúc nhích ngón tay, không tránh ra.
Nếu như vào nửa năm trước, ai biết được sẽ là cục diện như thế này. Thẩm Tư Phi nghĩ, ai mà ngờ tới hai tình địch hai bên đều nhìn không vừa mắt sẽ cùng nhau, cậu còn mang thai con của đối phương, còn đăng ký kết hôn dây dưa không rõ.
Khi MC tuyên bố lễ cưới kết thúc, món ăn mới được đưa lên. Toàn bộ lễ đường yên tĩnh lại, cơm trưa rốt cục bắt đầu.
Trần Kim và Ôn Nhã đi thay quần áo, ba mẹ hai nhà đều ngồi xuống bàn chủ. Ba mẹ Ôn gia nhìn thấy hai người Thẩm Tư Phi, mặt ai nấy cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Thẩm Tư Phi chào hỏi, giới thiệu sơ lược qua mình và Hạ Tây Châu. Hàn huyên xong, mẹ Trần hỏi: "Sao Tư Phi không uống chút rượu thế?"
Thẩm Tư Phi: "Hai ngày nay cổ họng không thoải mái, nên cháu không uống."
Viện trưởng Trần nói: "Dạy học hao cổ họng bà không biết à, bụi phấn có ảnh hưởng đến sức khỏe lắm. Tư Phi cũng đừng uống rượu, dưỡng cổ họng đi, rảnh rỗi thì đến bệnh viện khám xem, chú nghe người ta nói có cái gì ngậm trong miệng có lợi cho cổ họng đấy."
Thẩm Tư Phi vội vàng gật đầu nghe chỉ bảo.
Một bên khác Hạ Tây Châu khí chất xuất chúng lại lạnh lùng, ba mẹ Ôn gia không nhịn được nhìn vài lần mới lấy dũng khí hỏi thân phận.
Thẩm Tư Phi nói: "Cô chú khả năng chưa biết, đây là chồng cháu, Hạ Tây Châu."
Sắc mặt Hạ Tây Châu nhu hòa đi: "Chào cô chú."
Mẹ Ôn cười nói: "Ừ chào cháu chào cháu, lần đầu tiên cô nhìn thấy người như Hạ tiên sinh, nhìn trợn tròn mắt. Dung mạo đẹp trai hơn bất kì đàn ông nào cô gặp trước đây, xin hỏi cháu là Alpha à?"
Thẩm Tư Phi gật đầu: "Đúng, cháu là Omega, anh ấy là Alpha nhà cháu."
Mẹ Ôn ngạc nhiên, trên thế giới bởi vì ít Omega, rất khó gặp được bởi vậy mẹ Ôn khoảng cách gần nhìn thấy một cặp AO, đặc biệt là tướng mạo khí chất hai người đều xuất chúng như thế, nhất thời kinh ngạc cảm thán không thôi.
Ôn Nhã thay xong quần áo đến, giận trách: "Mẹ, mẹ đừng làm như thể chưa từng thấy thế chứ."
Mẹ Trần cười nói: "Không trách bà thông gia, lúc Tư Phi đi học ai cũng thích, nếu là con ruột của tôi, tôi cũng hận không thể nâng niu trong lòng bàn tay nuôi lớn."
Mẹ Ôn gật đầu, lòng vừa cảm khái lại hiếu kỳ, nhưng Alpha ở cạnh Thẩm Tư Phi sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc, nhìn qua là người không dễ chọc, bà đành đánh trống lui quân, không dám hỏi nhiều. (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Hạ Tây Châu nghiêm túc thận trọng, còn trầm mặc ít nói khí tràng cường hãn, không tiếp lời, vì vậy cũng không ai không mắt có lá gan quấy rối hắn. Lực chú ý của hắn chỉ đặt ở trên người Thẩm Tư Phi, cơm nước trước mặt ở trong mắt hắn chỉ có hai loại, một là Thẩm Tư Phi có thể ăn, hai là không thể ăn.
Ba Trần nhìn hai người giao lưu, yên tâm hơn nhiều.
Quá khứ của Thẩm Tư Phi ông nhìn ở trong mắt, lòng cũng đau. Quá khứ đen tối thiếu thốn tình cảm đã qua, nếu như có thể có được tương lai hạnh phúc hơn, chắc chắn là một chuyện khiến người vui vẻ.
Trần Kim và Ôn Nhã ăn vài miếng cơm nước, phải dậy đi từng bàn chúc rượu. Thẩm Tư Phi thấy họ đi từ đầu này đến đầu kia, phù rể phù dâu còn bận rộn hơn, đám người xô đẩy, âm thanh ầm ĩ, Thẩm Tư Phi bỗng thấy vui mừng mình không làm phù rể.
Lỡ như lại có người kéo cậu uống rượu, vậy chẳng phải là rất lúng túng hay sao.
Hạ Tây Châu hết sức tập trung đút cơm cho Omega nhà mình, cũng rất thỏa mãn. Thẩm Tư Phi nói: "Cơm nhà hàng này cũng không tệ, không kém tay nghề của em."
Khóe miệng Hạ Tây Châu khẽ cong. Đương nhiên, chủ nhà hàng biết hắn đến, không lấy ra bản lĩnh lớn nhất sao.
Khi hết bận quay về, Ôn Nhã vừa đói bụng vừa mệt, vốn định ngồi an tâm ăn cơm, nhưng họ hàng ăn xong rồi đi tới, thỉnh thoảng đến bàn chủ nói việc gia đình dài ngắn, quấy nhiễu làm Ôn Nhã ăn không vô nữa.
Thẩm Tư Phi nói khẽ với Trần Kim: "Gọi gói đồ ăn đi, đưa chị Ôn vào trong phòng ăn đi."
Trần Kim nghe vậy làm theo, sau khi họ đi, đám họ hàng vẫn không cam lòng, thẳng thắn nói đâu đâu với cha mẹ hai nhà, bọn họ liên tiếp hỏi: "Đã tính toán lúc nào sinh con chưa, chị xem con nhà người ta lớn thế rồi, sinh con sớm chút, già rồi có người nuôi."
Mẹ Ôn ban đầu còn giải thích: "Không vội như vậy, định chờ kinh tế tốt hơn chút... Không vội, chúng nó còn trẻ."
Lại giải thích thêm mấy lần, mẹ Ôn mới phát hiện đám họ hàng này chỉ thích hóng hớt, sắc mặt hơi không kiên nhẫn.
Thẩm Tư Phi cũng khẽ nhíu mày lại, muốn rời đi, nhưng cậu nhắn tin cho Trần Kim lại chưa thấy anh nhắn lại, cậu cũng không tiện rời đi luôn.
Đám họ hàng này cũng sớm chú ý tới hai người quá chói mắt, dò hỏi xung quanh, rốt cục có người nói ra: "Người kia họ Thẩm, là con trưởng Thẩm gia, mẹ nó là vợ cả của giám đốc Thẩm, sau đó bị tức chết. Chết rồi giám đốc Thẩm lại cưới vợ mới, từ nhỏ đã không quan tâm nó, còn đuổi nó đến viện mồ côi."
"Có cha sinh không người nuôi, dù đầu thai tốt cũng không nhất định có thể bảo đảm là mệnh phú quý."
Người khác thổn thức một trận, dồn dập liếc mắt nhìn sang bên này.
Thẩm Tư Phi đè tay Hạ Tây Châu lại, trầm giọng nói: "Đừng làm loạn, tiệc cưới của anh Trần, làm loạn thì sau này anh Trần gặp người thế nào."
Hạ Tây Châu che đậy đi cảm xúc âm u bạo ngược ở đáy mắt.
Thẩm Tư Phi: "Em từ nhỏ đã bị người nói lung tung quen rồi. Sau khi lớn lên vì vậy cũng sắc bén lên, bởi vì em nghĩ em không dễ chịu, em cũng không thể khiến người khác dễ chịu, sau đó em nghĩ thông suốt rồi. Những người này đời em cũng không gặp lần thứ hai, tranh chấp với họ cũng chỉ làm em không vui."
Hạ Tây Châu: "Nhưng em đã không vui rồi."
Mặc dù cậu không nói, Hạ Tây Châu cũng có thể nhìn ra lời nói kia đúng là chọc vào chỗ đau của Thẩm Tư Phi.
Ba Trần cũng nghe được, ông không vui đi tới, vỗ vỗ vai người kia: "Lão Vương à, nghe nói con chú đang đi học mà lúc thì trốn học lúc đánh nhau, chú làm cha mà sao không làm gương, không học giỏi, lại còn nói nhà người ta."
Thẩm Tư Phi rũ mắt, tâm tư lại rối loạn. Một hồi cậu nghĩ, ba Trần từ nhỏ luôn đối tốt với cậu, mà đây là lễ cưới của Trần Kim, cái gì cũng phải tốt, một hồi cậu lại nghĩ mẹ ruột qua đời, ông ngoại bên kia không lui tới, ba thì tái hôn, không ai nguyện ý quan tâm cậu. Nhưng vậy thì sao?
Thẩm Tư Phi đột nhiên đứng dậy, tiện tay cầm chén rượu ở bàn bên cạnh, đổ xuống đầu người đàn ông trung niên kia.
Lão Vương vóc người béo tốt, không tránh kịp, rượu đỏ chảy đầy mặt, vừa giận vừa sợ trợn to hai mắt: "Mày mẹ nó làm gì thế!"
Người toàn bộ đại sảnh bị tiếng gào thét oang oang kéo đến, chen sang bên này xem náo nhiệt, bên ngoài chợt có một đội an ninh tràn vào, tách đoàn người ra, Thẩm Tư Phi nhất thời bị vây quanh ở trong vòng.
Thẩm Tư Phi được Hạ Tây Châu ôm lấy vai, cậu tựa vào ngực hắn, cốc thủy tinh trong tay cậu bị Hạ Tây Châu cầm vứt đi, mà cả người cậu được Hạ Tây Châu che chở ở bên người, tư thái bảo vệ hết sức rõ ràng.
Mấy ông già bên cạnh lão Vương vốn muốn thừa cơ trách cứ vài câu, giờ bị dọa