Chuyện xảy ra kỳ thực không thể trách Thẩm Tư Phi. Omega mang thai yếu ớt còn yếu đuối, mẫn cảm như da dẻ họ, chuyện này được công nhận.
Thẩm Tư Phi tự lau nước mắt, sắc mặt ửng đỏ, sau khi cảm động lại tỉnh táo, cậu lại cảm thấy mất mặt.
Hạ Tây Châu xoa đầu cậu, thấp giọng hỏi: "Giờ biết xấu hổ rồi? Trước đó ở trong điện thoại dỗ em ngoan một chút, đừng sợ, sao còn khóc?"
Thẩm Tư Phi nguỵ biện: "Em không khóc, em không phát ra âm thanh, đây là nước."
"..." Hạ Tây Châu bất đắc dĩ, "Như trẻ con. Em không thể rời xa anh như thế, anh đi làm có phải là nên đưa em theo không?"
Đưa theo là không thể, qua lại dằn vặt, hơn nữa phòng nghỉ ngơi ở công ty không có bất kỳ chuẩn bị gì, không thể thỏa mãn yêu cầu của thai phu.
Hạ Tây Châu đành giảm giờ làm, tranh thủ có nhiều thời gian với Thẩm Tư Phi, chơi, tản bộ với cậu, làm cậu vui vẻ.
Hai người họ không hiểu nhiều, nửa chữ kinh nghiệm cũng không có, mặc dù Diệp An cho họ ekip đỉnh cấp thế giới, mà cũng chỉ có thể bảo đảm ba con khỏe mạnh về sinh lý. Hạ Tây Châu học hai môn học chăm sóc thai phu và chăm sóc em bé, vì Omega nhà mình mà nghĩ nát óc.
Mùa đông thành phố S có một trận tuyết lớn, Thẩm Tư Phi bị Hạ Tây Châu cưỡng chế không cho phép ra cửa, bên ngoài quá trơn quá nguy hiểm. Cậu ngồi trước cửa ngắm tuyết, trên bàn sau lưng có một bình nụ hàn mai chờ nở.
Bụng cậu càng ngày càng to, càng nặng, mỗi ngày vận động dành cho thai phu càng vất vả, cả người cũng biến thành rất yên tĩnh.
Trong nhà thường xuyên có người đến bái phỏng, đều là người biết chuyện, trước đó Chân Lâm Omega đã kết hôn cũng vẫn giữ liên lạc với cậu, còn có bạn bè ở trường cấp ba cậu dạy, nhưng cậu biết tâm thái mình không bình thường. (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Có lúc, Thẩm Tư Phi cũng cảm giác năm này sẽ là năm mới khó qua nhất, nhưng cậu luôn luôn nỗ lực điều chỉnh bản thân.
Tới gần năm mới, không khí năm mới nồng, tuyết rơi dày nhiệt độ khắp nơi giảm xuống, trời càng lạnh hơn.
Đêm khuya trước Giao thừa ba ngày, chợt có sấm sét. Hạ Tây Châu ngủ sâu, bị tiếng sấm đánh thức, nghe thấy người bên cạnh vùi trong chăn khóc.
Hạ Tây Châu từ phía sau lưng ôm cậu, sờ sống lưng cứng ngắc và mồ hôi lạnh, lập tức tỉnh hẳn. Thẩm Tư Phi ôm chăn vùi đầu, hắn dùng sức mới gỡ bỏ được: "Làm sao thế? Tư Phi, em khó chịu chỗ nào?"
Thẩm Tư Phi buồn buồn nói: "Hình như em lại không nhìn thấy."
Trong giọng Hạ Tây Châu còn buồn ngủ: "Em đừng hoảng loạn, anh mở đèn cho em."
"Anh đừng đi." Thẩm Tư Phi lại trở tay kéo hắn lại, hơi thở ra đều là tuyệt vọng và khóc nức nở, "Hạ Tây Châu, em có thể sinh con ra không? Em sẽ chết sao, con sinh ra, hai chúng ta có dạy được không? Em có bị trầm cảm chết đi không?"
Hạ Tây Châu giật mình, xám mặt lại, cương quyết bế cậu lên, âm lượng tăng lên không ít: "Em đang nói linh tinh gì thế!"
Ngày xưa Thẩm Tư Phi có cái gì không thoải mái là Hạ Tây Châu đã muôn vàn thuận cậu dỗ cậu, đây là lần đầu tiên trở mặt còn nghiêm nghị nói cậu như vậy, thậm chí còn có chút quát mắng.
Thẩm Tư Phi bị hắn mắng, cũng không dám khóc, ủy khuất nấc lên.
Phòng ngủ đèn sáng choang, cậu mở to hai mắt nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt, đôi mắt vô tội lại ướŧ áŧ, "Sao anh lại hung ác thế?"
Hạ Tây Châu thấy rõ mặt cậu khóc như con mèo hoa, thần sắc tội nghiệp, cơn giận vốn dâng lên lại bị câu nói này châm lửa, hắn nói: "Em toàn nghĩ bậy nghĩ bạ cái gì thế. Con sinh ra được, em cũng sẽ an toàn. Nói cái gì mà có chết hay không, câu nói như thế này, anh không cho phép em nói lần thứ hai."
Hắn đã lâu chưa từng bày ra tư thái cứng rắn lại bá đạo như vậy, thò người ra rút mấy tờ giấy, không cho phản kháng lau sạch mặt cho cậu.
Hắn nói: "Anh không phải Thẩm Lương Bình, em cũng không phải Thường Mân, em sẽ không bị bệnh trầm cảm. Còn dạy con thế nào, vấn đề này anh không biết, anh cũng không biết có ba mẹ là cảm giác gì, mà anh sẽ cố gắng làm một người cha tốt. Thẩm Tư Phi, anh cũng tin tưởng em có thể trở thành một người ba tốt. Em ở trong mắt anh là tốt nhất, em không nên nghĩ quá nhiều."
Thẩm Tư Phi cúi đầu "Vâng" một tiếng, hít mũi một cái, "Em biết sai rồi."
Cậu sợ sét đánh, sợ mình sẽ không nhìn thấy, sợ mẹ mình bởi vì trầm cảm hậu sản mà tự sát, mà đó là ác mộng kinh niên, ở chỗ Hạ Tây Châu không có, dường như vừa mở đèn, Hạ Tây Châu ôm cậu là tất cả hắc ám bị xua tan.
Hạ Tây Châu lau khô tóc mai bị nước mắt làm ướt nhẹp của cậu, thay gối mới về ôm cậu ngủ, bất đắc dĩ nói: "Anh thực sự là quá chiều em, làm em không cần cân nhắc bận tâm cái gì mới nghĩ bậy nghĩ bạ như thế."
Ngày hôm sau Trần Kim đưa Ôn Nhã đến thăm nhà, gặp được Thẩm Tư Phi bụng lớn.
Sau khi kết hôn Trần Kim bận bịu gia đình và công việc, mãi đến khi có kỳ nghỉ mới mời Thẩm Tư Phi đến liên hoan, mà bị từ chối, vì vậy dạo này anh chưa được gặp đối phương.
Trần Kim ngạc nhiên, đứng ở cửa, nhìn bộ dáng anh em tốt một tay ôm bụng một tay chống nạnh, chấn kinh đến độ nói không ra lời.
Ôn Nhã đã biết chuyện này từ sớm, sắc mặt bình tĩnh, nhận dép từ tay dì Chúc, đưa quà tặng tới: "Cảm ơn cô, đây là quà, phiền cô... anh Trần, thay dép đi, cởϊ áσ khoác, toàn là hơi lạnh. Đừng mang vào trong phòng."
Trong cả biệt thự mở máy sưởi, ấm áp như xuân, Trần Kim lại như thể rơi vào hầm băng, sau khi hết khiếp sợ, anh chỉ nghẹn ra một câu: "Đây chính là có thể toàn thân trở ra mà em nói?"
Ngay cả con cũng có, còn đăng ký kết hôn rồi, cả người đều là của người kia, còn toàn thân trở ra thế nào?
Thẩm Tư Phi đã giao cả bản thân mình cho Hạ Tây Châu, trong tế thủy trường lưu.
Ôn Nhã vội vàng khuyên nhủ: "Anh Trần, anh đang nói gì đấy. Chủ tịch Hạ không tốt với Tư Phi chỗ nào? Lần này còn là chủ tịch Hạ tự mình gọi điện thoại cho anh nói trạng thái của Tư Phi không tốt, nhờ chúng ta tới thăm đấy. Tư Phi ngồi xuống trước, đừng đứng, mệt."
Thẩm Tư Phi nhờ dì Chúc pha trà, mới từ từ ngồi xuống.
Trần Kim nhìn cậu làm gì cũng theo bản năng lấy tay dựa, còn che bụng, khiếp sợ chỉ là cảm xúc trong nháy mắt, rất nhanh anh vừa đau lòng tiếc hận vừa vô lực. Trước đây Thẩm Tư Phi kiêu ngạo cỡ nào, trên mặt không tranh với đời mà thật ra cực kỳ bài xích thân phận Omega, bây giờ cậu lại dùng thân phận này sinh con cho người ta.
Trần Kim hỏi: "Sao không nói cho anh?"
Anh hỏi xong, mình đã nghĩ thông suốt. Anh phụ lòng Thẩm Tư Phi trước, chọn Ôn Nhã, Thẩm Tư Phi nghĩ thông suốt mà không oán hận. Mình có vai vế gì, chuyện như vậy tại sao phải nói cho mình biết?
Thẩm Tư Phi không trả lời, cậu lấy lại tinh thần, nói: "Anh Trần chị Ôn, lại đây, có lạnh không, uống chút trà nóng sưởi ấm đi."
Ôn Nhã nói: "Anh đừng giận anh Trần, anh ấy không biết nói chuyện, còn nghĩ nhiều. Sáng sớm nghe được điện thoại của chủ tịch Hạ, anh ấy cuống lên, tưởng anh đã xảy ra chuyện gì, rất lo lắng cho anh. Thế nào, có mệt không?"
"Tôi biết, chuyện này không nói cho anh Trần, tôi cũng ngại." mặt mày Thẩm Tư Phi nhu hòa, "Tôi vẫn tốt. Hạ Tây Châu rất săn sóc. Tối hôm qua sét đánh, tôi rất sợ, chắc là bởi vì thế nên anh ấy mới gọi hai người đến đây... Hai người muốn sờ không, hình như con tôi đang đạp." (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Trần Kim mở to hai mắt, được Ôn Nhã kéo qua, anh đưa tay sờ sờ, quả nhiên cảm giác có cái gì đang đá anh.
Sờ hai lần, Trần Kim buông tay ra, sợ động tác đứa bé quá lớn làm Thẩm Tư Phi không thoải mái, anh hỏi: "Con có quậy không? Hay làm ầm ĩ em như vậy sao?"
Anh vốn là bác sĩ, mặc dù là ngoại khoa, mà mưa dầm thấm đất, cũng biết một ít, "Mấy tháng rồi?"
Thẩm Tư Phi đáp từng câu, nói tới con, mọi người luôn có thể ôn hòa nhã nhặn. Dù sao cũng lớn như vậy rồi, ai nhẫn tâm nói nặng lời trước mặt sinh mệnh nhỏ chứ, trên mặt luôn là dịu dàng ngậm cười.
Bởi vì có con làm ràng buộc, hai người rất nhanh tiêu tan hiềm khích lúc trước, hòa hảo như lúc ban đầu.
Trần Kim hơi xúc động: "Lúc Hạ Tây Châu mới trở lại, hai đứa vẫn là một đôi oan gia nhìn nhau không vừa mắt. Sau đó anh đính hôn, kết hôn với Ôn Nhã... Hai người cũng đã lấy giấy đăng ký. Anh và Ôn Nhã còn chưa nghĩ ra lúc nào sinh con, con hai người hai tháng nữa đã sinh. Việc này nói ra, ba anh cũng không tin."
Anh lại hỏi: "Có thể nói cho ba anh biết không?"
Thẩm Tư Phi: "Đương nhiên có thể