Editor: Nổ
Trần Kim sững sờ: "Tư Phi, Tây Châu, tại sao các cậu lại ở cùng nhau?"
Y bị cô gái bên cạnh nhéo vào lòng bàn tay mới phản ứng lại, giới thiệu: "Đây là bạn gái của tôi, Ôn Nhã.
Tư Phi, Ôn Nhã cũng đang dạy tại trường cấp ba của cậu.
Tiểu Nhã, đây là bạn anh, thầy Thẩm và Hạ tổng."
Ôn Nhã nở nụ cười: "Nghe tên đã lâu, tôi nhìn thầy Thẩm cảm thấy rất quen, nhất định là đã nhìn thấy trong sân trường.
Hạ tổng lần đầu gặp, tôi đi nghe diễn văn, lời anh nói rất cảm động."
Khuôn mặt của cô ấy có vẻ rất dịu dàng, đẹp nhưng không quá diễm lệ, trang điểm nhẹ nhàng, nhìn sẽ không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn cảm thấy đây là một con người hiền lành và tốt bụng.
Hạ Tây Châu gật đầu: "Rất vui được gặp cô."
Thẩm Tư Phi mặt không đổi sắc, anh mỉm cười, lông mày cong lên, đưa tay ra chào.
Hạ Tây Châu vốn không nói nhiều, Thẩm Tư Phi tâm trạng không tốt, Trần Kim bối rối một lúc, quên mất chuyện quan trọng muốn hỏi, xấu hổ cười nói: "Tôi muốn đưa Ôn Nhã về nhà trước, hai người các cậu cứ tiếp tục, đi dạo...!Lần sau mời các cậu ăn cơm rồi nói chuyện sau!"
...!
Sau khi trở về, y giải thích sự tình với Thẩm Tư Phi.
Sau lần chia tay ở nhà hàng, Trần Kim rút kinh nghiệm, năm ngày trước y lấy hết can đảm để tỏ tình với cô gái mà mình mơ hồ có chút tình cảm, cô ấy vui vẻ đồng ý và hai người đã trở thành người yêu của nhau.
Trần Kim nói: "Tôi quen Ôn Nhã khi còn học đại học, nhưng lúc đó cả hai đều không có kế hoạch yêu đương, không ngờ có thể gặp lại nhau.
Chúng tôi nói chuyện hợp nhau, cho nên muốn ở bên nhau.
Nhà cô ấy đang thúc giục, nên có thể chúng tôi sẽ đính hôn trong thời gian sớm nhất."
Mục đích của bọn họ là chạy hôn ư.
Thẩm Tư Phi cầm điện thoại di động, tay kia bất giác xoa xoa góc áo, nghĩ đến cái nắm tay của đôi nam nữ trong sân trường, hai má ửng đỏ vì ngượng ngùng, khóe miệng nở một nụ cười e thẹn nhưng ngọt ngào.
Thẩm Tư Phi khó khăn nói: "Tốt lắm, chúc mừng các cậu."
Trần Kim: "A Phi, xin lỗi."
Thẩm Tư Phi: "Cậu không cần phải nói như vậy."
Trần Kim nói: "Tôi không thích hợp.
Cậu xứng đáng với người tốt hơn."
Thẩm Tư Phi không nghe thấy, anh có chút thất thần, chỉ nói: "Tôi biết rồi."
Trần Kim cũng không để ý câu trả lời cho có lệ của anh, chậm rãi giải thích: "A Phi, cảm ơn cậu đã ở bên tôi nhiều năm như vậy, nhưng tôi thật sự không thích hợp với cậu.
Cậu quá mềm lòng, người cậu cần tìm...người thật sự có thể bảo vệ cậu cả đời, dù là ở Thẩm gia hay là ở bên ngoài.
Nhưng người đó không phải là tôi."
Thẩm Tư Phi nhẹ giọng đáp lại vài tiếng.
Trần Kim trầm mặc, y nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, dù thế nào đi chăng nữa thì y cũng đã làm tổn thương trái tim mềm yếu và chân thành nhất của Thẩm Tư Phi.
Nghĩ đến về sau, khi hai người bọn họ ở chung có thể sẽ rất bối rối và ngượng ngùng, Thẩm Tư Phi vì y mà đau lòng, Trần Kim lại càng cảm thấy khó chịu.
Y so với Thẩm Tư Phi càng không muốn tình bạn này kết thúc, nhưng y thật sự không có chút cảm giác nào đối với Thẩm Tư Phi.
Bao năm qua, y vẫn luôn xem người kia như em trai cần được yêu thương, che chở, cũng mong rằng Thẩm Tư Phi có thể hạnh phúc hơn so với người khác.
Một cảm xúc phức tạp kéo đến, Trần Kim bỗng dưng quên hỏi, hôm đó trong sân trường làm sao mà Thẩm Tư Phi lại đi cùng với Hạ Tây Châu.
...!
Ngày ấy ở sân trường, ngay khi Trần Kim vừa đi, Thẩm Hạ hai người đưa mắt nhìn nhau, sau đó mỗi người quay đi với tâm trạng phức tạp.
Hai người đường ai nấy đi, quay lưng lại với nhau như kẻ thù, xem như chưa từng tồn tại cái gọi là sóng vai cùng nhau ban nãy.
Thẩm Tư Phi sau khi tan sở về nhà, nhìn căn hộ trống trải, anh cảm thấy rất thất vọng, nói không khổ sở, đều là giả.
Anh nhất quyết rời khỏi Thẩm gia, chọn một ngành học bình thường, trở thành một giáo viên, dựa vào bản thân để kiếm tiền, độc lập tài chính, luôn âm thầm bảo vệ Trần Kim, nhưng mà đến bây giờ anh vẫn cô đơn lẻ bóng.
Anh không thiếu người theo đuổi, nhưng anh không thể chấp nhận Alpha, Omega và Beta nữ khi biết anh cũng là Omega thì nhanh chóng tránh mặt, Beta nam là lựa chọn tốt nhất.
Thẩm Tư Phi cả đời này không muốn khuất phục trước bản tính của Omega, anh có thể thừa nhận, nhưng chắc chắn không thuận theo.
Sau khi Trần Kim và Ôn Nhã ở bên nhau, Thẩm Tư Phi không còn đến bệnh viện để đón y tan làm.
Trong quá khứ, anh mỗi ngày đều đến bệnh viện vì những lý do vô cớ như tiện đường lấy thuốc hay tiện đường mua thức ăn, Trần Kim không phát hiện, thậm chí còn không để ý đến người bạn tốt này của mình vẫn luôn dùng nước ấm nấu ếch.
Con người Thẩm Tư Phi quá hướng nội, bản thân cũng không nhiệt tình, thậm chí có chút lạnh lùng và rụt rè.
Bề ngoài anh tỏ ra nghiêm túc và dễ dàng thân cận, nhưng trên thực tế ở chung, anh rất là lười tiếp xúc, thờ ơ và không thích gần gũi với tất cả mọi người.
Thẩm Tư Phi tranh thủ thời gian đến bệnh viện xin chiết xuất tin tức tố Alpha nhân tạo, mấy ngày nay là giai đoạn căng thẳng khi lớp 12 phải làm bài thi mô phỏng*, anh vừa bận rộn vừa đau đầu vì cảm mạo, không có thời gian để nghĩ đến những chuyện khác.
Trần Kim gửi tin nhắn muốn mời anh ăn cơm, nhưng anh vẫn chưa có thời gian để đến đó.
*Thi thử, dạng bài thi tương tự như bài thi Đại học.
Hai tuần sau, cha Thẩm lại thúc giục anh về Thẩm gia một chuyến.
Cha Thẩm là một người rất coi trọng danh dự gia đình, điều ông thích nhất là được cùng gia đình ngồi ăn trên một bàn cơm, nhìn con cháu hoà thuận, vợ ngoan hiền, cảnh tượng này có thể thỏa mãn lòng hư vinh* và mong muốn kiểm soát của ông.
*Vinh dự hão huyền.
Bởi vậy nếu như Thẩm Tư Phi liên tục một tuần không về, ông sẽ rất tức giận, cho rằng đứa con bất hiếu này lớn rồi, vây cánh cứng rồi, không màng đến thể diện của cha, muốn làm gì thì làm.
Trong sảnh lớn của Thẩm gia, cha Thẩm vẫn đang dùng cơm, Thẩm Tư Phi không dám rời đi, mặt mày hơi rủ xuống, ngẩn người.
Thẩm Hoa Hạo để bát xuống, đứng lên nói: "Con ăn no rồi, con đi lên làm bài tập trước."
Lý Thiến sững sờ: "Hoa Hạo sao mà ăn có vài miếng như thế."
Bà ta nói với cha Thẩm: "Đứa nhỏ này, có lẽ là áp lực quá lớn nên tâm trạng không được tốt.
Tôi lên xem nó một chút."
Thẩm Tư Phi và Thẩm Hoa Hạo nhanh chóng gây ra một cuộc cãi vã, mối quan hệ giữa hai anh em họ căng thẳng như đối thủ một mất một còn, có Thẩm Tư Phi ở đây, Thẩm Hoa Hạo ăn không vô, ngồi không bao lâu liền muốn đi,