Thương xá Phúc Lộc, thành phố Bắc Hải, trên bầu trời có vài đám mây trông rất mềm mại.
Hôm qua, Tùy Chí Thanh từ Dương Thành trở về quê liền ở bên cạnh bà nội cho đến bây giờ.
Bà nội đã lớn tuổi, bắt đầu có dấu hiệu của tuổi già, luôn luôn không nhớ rõ ai với ai nhưng rất thích xem nhạc kịch. Cho nên Tùy Chí Thanh cùng bà xem vài vở kịch.
"Tri Điểu đâu?" Sau khi xem xong vở Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, bà nội đột nhiên ngẩng đầu hỏi Tùy Chí Thanh.
Vốn đang đưa cho bà nội cháo hạt mè, Tùy Chí Thanh nghe được cái tên này liền sửng sốt một chút, sau đó cười trả lời: "Tri Điểu đang làm việc, đang bận, qua thời gian này sẽ tới thăm bà."
"Hết lần này đến lần khác, đã qua gần mười năm còn chưa tới, con có phải hay không đang gạt bà..." Bà nội cầm chén cháo hạt mè, múc một muỗng ăn, nhíu mày.
"Không phải." Tùy Chí Thanh lắc đầu.
"Cháo hạt mè vẫn là Tri Điểu nấu ngon hơn, cháo của con nấu vừa cứng vừa bị vón." Bà nội vừa nói vừa tiếp tục ăn.
Tùy Chí Thanh không nói thêm gì nữa. Tri Điểu... Mình cùng Hạ Tri Điểu đã sớm tan vỡ từ lâu, thậm chí hiện tại ngay cả Hạ Tri Điểu đang ở đâu cũng không biết, làm sao có thể mang cậu ấy trở về?
Trong lúc Tùy Chí Thanh đang thả hồn theo gió thì có một cú điện thoại gọi đến.
"Bây giờ cậu chuẩn bị xong chưa? Xong rồi thì đi ra đi! Tụi mình đều ở thương xá Phúc Lộc chờ cậu." Lúc Mạnh Nhân nói chuyện, đầu bên kia của điện thoại nghe thấy một trận tiếng cười cùng tiếng còi xe, xem ra hẳn là đang ở trên đường lớn.
"A, Được! Mình lập tức đến liền đây." Tùy Chí Thanh đồng ý đáp.
Cúp điện thoại, không nghĩ nhiều, Tùy Chí Thanh liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra cửa.
"Tri Điểu đâu?" Tuy nhiên ngay lúc này, bà nội ở trong phòng lại hỏi một câu.
Tùy Chí Thanh hơi dừng lại, quay đầu: "Cậu ấy đang bận, qua thời gian này sẽ tới thăm bà."
"A, vậy con đi học đi." Bà nội lại nói.
"Dạ, vậy con đi trước." Tùy Chí Thanh nói xong thở phào một hơi.
Ước chừng khoảng nửa tiếng, Tùy Chí Thanh đã đến nơi mà các bạn học thời cao trung mở tiệc cho mình —— Một chuỗi cửa hàng bốn mùa trong trung tâm Phúc Lộc.
Từ xa xa thì thấy Mạnh Nhân, không đợi Mạnh Nhân gọi, Tùy Chí Thanh liền bước nhanh tới.
"Mau ngồi xuống, ngồi đi!" Mạnh Nhân vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh.
"Ân." Tùy Chí Thanh mỉm cười đáp lại: "Hôm nay không cần mang theo Vi Vi sao?"
"Đúng vậy a, hôm nay để ba nó trông, cậu cũng không biết giữ con nít khó khăn cỡ nào. Nói thật, có thể không sinh thì đừng sinh!" Mạnh Nhân vỗ bả vai Tùy Chí Thanh, trịnh trọng nói.
"Mình còn đang độc thân, huống chi cái loại chuyện sinh con này mình cũng không có suy nghĩ đến" Tùy Chí Thanh chỉ có thể cười cười.
"Haizz, nhắc đến đây, mình còn tưởng rằng năm đó cậu cùng Lục Triêu Dương sẽ kết hôn, kết quả không ngờ tới..." Mạnh Nhân một tay chống gò má, một tay cầm ống hút trong ly nước trước mặt, thở dài.
Tùy Chí Thanh nghe xong cũng chỉ cười: "Nhân sinh, không phải luôn là như vậy sao?"
"Đúng rồi, Tri Điểu đâu? Cậu ấy những năm gần đây trốn ở đâu rồi? Sao lại không có tin tức của cậu ấy? Năm đó hai ngươi chẳng phải rất thân thiết sao?" Lúc này một trong những nam sinh tên Chương Chính mở miệng hỏi.
Đối với chuyện này, Tùy Chí Thanh trầm mặc không nói.
Mình cùng Hạ Tri Điểu quen biết ở sơ trung, cũng chính là năm 1999. Lúc ấy hai người học chung một lớp học, sau đó cũng đều rất thích vẽ tranh, còn trùng hợp cùng Tùy Chí Thanh tham gia một lớp học vẽ tranh, thật là kỳ diệu.
Lúc ấy điều kiện gia đình của Hạ Tri Điểu rất khó khăn, bố mẹ luôn cãi nhau ầm ĩ, kinh tế gia đình lại kham khổ. Mà cậu ấy tính tình thì e lệ, trong trường học mãi không có bạn bè, tồn tại giống như là không khí.
Bất quá, Tùy Chí Thanh đối Hạ Tri Điểu so với bản thân mình còn tốt hơn, thỉnh thoảng bị người khác trêu ghẹo nói mình quả thực là đem Hạ Tri Điểu nâng trong lòng bàn tay, sợ đau.
Điều khiến mọi người không ngờ đến chính là thời điểm khi hai người đang học Đại Học thì quan hệ thân thiết bị sụp đổ. Bởi vì một người con trai tên Lục Triêu Dương, cũng chính là bạn trai lúc đó của Tùy Chí Thanh. Mặc dù trong cuộc tình này bọn họ cả tay cũng chưa từng nắm qua nhưng cũng là đang quen nhau.
Kỳ thật đoạn thời gian kia luôn có người nói cho Tùy Chí Thanh, nói là trông thấy Lục Triêu Dương thường xuyên mua đồ cho Hạ Tri Điểu, kêu Tùy Chí Thanh chú ý. Nhưng Tùy Chí Thanh cảm thấy không có gì, bởi vì mình đối với Hạ Tri Điểu hết lòng tin tưởng.
Thế nhưng sau đó...
Chuyện phát sinh ngày đó cho đến tận bây giờ trong ký ức của Tùy Chí Thanh vẫn còn như mới. Lúc ấy Tùy Chí Thanh đang cùng Lục Triêu Dương yêu đương, tuy nói rằng đang yêu đương vậy mà ngay cả nắm tay một chút cũng không có nhưng cũng tính là yêu đương. Thế nhưng Tùy Chí Thanh lại phát hiện, bạn tốt của mình - Hạ Tri Điểu cùng Lục Triêu Dương dây dưa không rõ.
Ừ, chính mình trông thấy Hạ Tri Điểu cười hỏi Lục Triêu Dương: "Nếu hai chúng ta tiến tới, A Thanh làm sao bây giờ?"
Lục Triêu Dương trả lời: "Mình sẽ... cùng cậu ấy chia tay. Quen cậu ấy thật không có ý nghĩa, tay cũng không cho nắm, chúng mình mỗi lần hẹn hò đều là ở thư viện đọc sách..."
Chẳng trách, chẳng trách khi mình yêu đương, Hạ Tri Điểu thường cãi nhau với mình. Hạ Tri Điểu chắc là đã sớm thích Lục Triêu Dương cho nên nhìn thấy mình liền chướng mắt.
Lúc ấy Tùy Chí Thanh cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ rời đi.
Sau đó Tùy Chí Thanh lập tức cắt đứt với Hạ Tri Điểu và Lục Triêu Dương. Xóa hết tất cả tài khoản cũng đổi luôn số điện thoại di động.
"Năm đó hai ngươi thật là thân thiết a..." Nhưng mà Chương Chính vẫn còn đang tiếp tục nói.
"Đừng nói chuyện này nữa được không?" Vì vậy Tùy Chí Thanh đột nhiên cắt ngang lời cậu ta.
Trông thấy sắc mặt Tùy Chí Thanh không tốt, vì vậy Chương Chính lập tức yên lặng.
Ăn xong bữa ăn cơm này, Mạnh Nhân không cho Tùy Chí Thanh trả tiền, duỗi tay đè chặt tay Tùy Chí Thanh đang ở ngay chỗ khoá kéo, vỗ ngực hào khí nói "Mình trả".
Sau khi rời khỏi nhà hàng, mọi người tựa như thời cao trung vừa đi trong quảng trường Phúc Lộc vừa tán gẫu.
Nhiều năm qua đi, quảng trường Phúc Lộc từ cũ