Chín giờ sáng, Diệp Thiên tỉnh giấc. Nói cho đúng hơn là bị đánh thức bởi cú điện thoại của mẹ mình.
Do tối hôm qua khóc quá lâu làm cho con mắt của Diệp Thiện lúc này sưng lên, giọng nói cũng khàn khàn.
"A lô..." Nhận điện thoại, sau đó cánh tay của Diệp Thiên cầm theo điện thoại rút vào trong chăn, mơ mơ màng màng mở miệng nói chuyện.
"Bảo bối, con còn chưa ngủ dậy à?!" Giọng nói của mẹ Diệp Thiên trong điện thoại vô cùng vang dội.
"Ân..." Diệp Thiên có chút buồn bã ỉu xìu.
"Hai ngày nay thế nào rồi?" Mẹ của Diệp Thiên tiếp tục hỏi.
"Còn như thế nào nữa chứ." Diệp Thiên xoa xoa hai mắt.
"Nghe Lục đại ca của con nói gần đây Dương Thành có thể trở lạnh, con nên mua nhiều quần áo một chút, ngàn vạn lần cũng đừng để bị đông lạnh nha!" Mẹ của Diệp Thiên nói tiếp.
"Ân... Con biết rồi..." Diệp Thiên trả lời xong, suy nghĩ một chút, sau đó đột nhiên dừng lại. "Mẹ! Mẹ và Lục Kỳ liên lạc với nhau từ lúc nào?"
Mặc dù mình và Lục Kỳ có quen biết, nhưng thẳng thắn mà nói, Lục Kỳ và mẹ mình cũng không có qua lại. Chẳng qua bởi vì mấy gia đình có gặp mặt ăn uống với nhau vài lần, chỉ có gia đình của Hạ Tri Điểu và Lục Kỳ mới gọi là quen thân.
"Mới ngày hôm qua, Lục Kỳ có gọi điện đến, sao vậy?" Mẹ của Diệp Thiên ngạc nhiên một chút.
"Vậy có phải mẹ đã nói gì với Lục Kỳ?" Diệp Thiên đột nhiên vén chăn lên, bật dậy giống như một con cá chép.
"Con làm gì mà kích động như vậy? Hắc, cái đứa nhỏ này..." Mẹ Diệp tỏ vẻ có chút không hiểu.
"Ôi chao, mẹ mau nói cho con biết, mẹ đã nói gì với Lục Kỳ!" Tay của Diệp Thiên nắm lại thành nắm đấm, nhẹ nhàng đấm xuống giường.
"Lục Kỳ hỏi mẹ, con và Tri Điểu đang ở đâu, mẹ liền nói cho nó biết a."
"Con không phải đã dặn với mẹ không nên tùy tiện nói cho người khác biết hay sao, bao gồm cả Lục đại ca ở trong đó?!" Diệp Thiên tức giận.
"Lục Kỳ cũng không phải là người ngoài, sớm muộn gì nó cũng sẽ là chồng của Tri Điểu, nói cho nó biết có gì không ổn?"
"Ai nói vậy? Bát tự cũng đâu có nói chuyện này. làm sao mà trong đầu mọi người đều nghĩ như vậy?" Lúc này ngay cả việc nhảy lầu Diệp Thiên cũng có nghĩ đến. "Mẹ đúng là đem con hại chết thật thảm mà!"
"Chuyện gì vậy?" Mẹ Diệp tỏ vẻ không hiểu rõ.
"Tóm lại, mẹ cứ nhiều chuyện như vậy, sau này con thật không dám nói cho mẹ nghe gì nữa!" Diệp Thiên nói xong thì cảm thấy trong lòng ủy khuất lại nổi lên.
Bởi vì là mẹ ruột của mình, bởi vì quyết tâm muốn làm một người con gái hiếu thuận cho nên có chuyện gì cũng kể với mẹ, không muốn để mẹ lo lắng, ai mà nghĩ đến...
"Vấn đề này rất nghiêm trọng sao?" Mẹ Diệp đối với việc con gái lo lắng trăm bề không có cách nào giải thích được.
Diệp Thiên vừa định nói bởi vì chị Tri Điểu không thích Lục Kỳ, do mẹ mình can thiệp vào nên bây giờ mình đã bị sa thải. Nhưng mà nghĩ lại, sợ mẹ mình lại tiếp tục nói lung tung với người khác liền lập tức ngậm miệng lại, chỉ có thể một mình tự chịu đựng.
"Con không muốn nói chuyện với mẹ, con muốn thức dậy đi ăn cơm." Diệp Thiên sau khi nói xong, liền cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Thiên định đem tất cả mọi chuyện nói cho Hạ Tri Điểu biết, kết quả lại nhìn thấy tin nhắn của Hạ Tri Điểu gửi cho mình mấy tiếng trước.
- Chị tin em.
- Chị chẳng qua là sa thải em cho Lục Kỳ thấy mà thôi. Trước tiên em đừng quá lo lắng, cũng đừng nhúng tay vào chuyện này, tạm thời cứ tìm công việc nào đơn giản mà làm hoặc là cứ đi chơi cũng được. Chờ chị tìm hiểu rõ xem Lục Kỳ rốt cục vì sao lại nói dối.
Diệp Thiên sau khi đọc xong tin nhắn, một tay che ngực, sững sờ rất lâu, sau đó máu trong người tựa như đột nhiên được tăng max, thở phào một hơi dài, đồng thời nở nụ cười, tiếp theo lập tức trả lời: "Được, em hiểu rồi! Là muốn em lúc cần thiết làm một tiểu gián điệp phải không? Được rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho em!"
Nhưng mà sau khi cười xong, lông mày của Diệp Thiên liền có chút nhíu lại.
Cái tên Lục Kỳ khốn khiếp này, dựa vào cái gì mà dám vu oan cho mình a?! Hắn ta có mưu đồ gì?! Thiệt thòi cho mình lúc trước còn đối với hắn ta tốt như vậy!
Lát sau, cảm giác bụng có chút đói. Vì vậy Diệp Thiên liền vội vàng đi rửa mặt rồi thay đồ, sau đó mới bước ra cửa.
Xung quanh nơi này Diệp Thiên đều đã di dạo qua, bữa sáng Diệp Thiên thích nhất chính là món mì xào của cái xe đẩy nhỏ đối diện tòa cao ốc của công ty XC.
Suy cho cùng là bởi vì rất khác so với bữa sáng kiểu Tây, sẽ làm cho Diệp Thiên nhớ đến cảm giác khi còn bé.
Mua xong mì xào, lại mua thêm một chút thức ăn ở chợ.
Nói thật, bản thân mình cũng biết làm một chút món ăn gì đó, hơn nữa cũng rất thích nấu ăn, chỉ tiếc là chỉ có một người, làm xong thì để cho ai ăn đây?
Than thở một chút, Diệp Thiên liền quay về. Không biết có phải là gặp ảo giác hay không, ngay lúc đi vào cửa tiểu khu hình như mình nhìn thấy đứng trước cửa hàng tạp hóa chính là cái người gọi là Trần Ngân Hân. Có điều cũng có thể là ảo giác.
Trở về nhà, Diệp Thiên vừa ăn đồ vừa tìm kiếm công việc phù hợp ở khu gần đây.
Lúc đầu chẳng qua chỉ là tùy tiện tìm một chút nhưng khi nhìn thấy một chuyên mục gọi là 'Muốn tuyển một dì / một tiểu muội biết làm cơm lương cao xxx', cái tiêu đề thật to xuất hiện ngay ở trang đầu. Diệp Thiên không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại mở ra xem.
Vừa mở ra xong, chỉ thấy bên trong ghi:
Thông báo tuyển dụng không nghiêm túc: chỉ cần bạn nấu cơm phù hợp với khẩu vị của tôi, không cần biết bạn là mèo con hay chó con, chúng ta đều có thể làm bạn.
Thông báo tuyển dụng không nghiêm túc: Tôi lười quản bạn có phải là đầu bếp chuyên nghiệp hay không, lười quản bạn có xinh đẹp hay không, cũng lười quản bạn có giấy chứng nhận hay không, chỉ cần bạn là nữ, chỉ cần bạn có thể chinh phục được bao tử của tôi, tôi lập tức đưa cho bạn tiền của tôi.
Nick Wechat: ChenYX00
【... Hình như hai cái tin thông báo tuyển dụng đều không có đứng đắn = =, tôi chỉ muốn nói là xin mọi người tin tưởng tôi một chút. 】
Thật sự là tốt... Xoắn quýt với cái tin thông tin tuyển dụng! Khóe miệng Diệp Thiên run rấy. Nhưng mà chờ một chút, YX Ngân Hân? Trần Ngân Hân? !
Diệp Thiên cảm thấy bản thân hình như bị bệnh thần kinh, khả năng liên tưởng hay như vậy thì nên đi viết tiểu thuyết đi.
-------------------
Mặt khác, một ngày này lúc Hạ Tri Điểu rời khỏi quả thật rất sớm, khoảng chín giờ sáng thì đã rời đi.
Lúc đầu trước khi đi Hạ Tri Điểu muốn nói lời tạm biệt với Tùy Chí Thanh, thế nhưng sau đó suy nghĩ lại một chút vẫn cảm thấy không cần. Dây dưa càng ít, càng dễ rời khỏi.
Mang theo hành lý vốn không tính là nhiều ngồi vào trong xe, thắt chặt dây an toàn, Hạ Tri Điểu lập tức lái xe hướng về khách sạn.
Kỳ thật Hạ Tri Điểu không có liên lạc với bạn bè gì cũng không có dẫn theo trợ lý dự phòng gì, chỉ có một mình mình mà thôi. A, còn có vệ sĩ.
Trên đường đi, cả người Hạ Tri Điểu có chút lơ lửng. Dù sao cả một đêm qua, bản thân mình ngủ không được ngon giấc. Giờ phút này, dưới mắt Hạ Tri Điểu có thêm một vòng màu xanh nhàn nhạt, vì vậy dung mạo vừa nhìn vào có thêm mấy phần tiều tụy.
Đến khách sạn, Hạ Tri Điểu co người lại nằm ở trên giường, mặt không chút máu, cắn môi lên mạng đăng thông báo tuyển dụng.
Kỳ thật Hạ Tri Điểu lúc này đã không còn lớn tiếng khóc, chỉ là cảm thấy ngực giống như bị lắp đầy, rất là nặng nề và ngột ngạt.
Có đôi khi Hạ Tri Điểu cảm thấy mình thật giống như một siêu nhân. Bản thân đã ra nông nổi này vậy mà vẫn không quên công việc.
Qua một hồi lâu, rốt cục cũng làm xong mọi việc, Hạ Tri Điểu rời giường, đi đến cái bàn bên cạnh cửa sổ, mở cửa sổ, kéo rèm ra, rút ra một điếu thuốc, mở bật lửa, hít một hơi thật sâu.
Có thể bởi vì cái hít này có chút hơi mạnh, cũng có thể là bởi vì chưa có ăn gì nên Hạ Tri Điểu liền bị sặc, chỉ hút một nửa rồi dập tắt.
Điện thoại di động lại hiện lên tin nhắn của Lục Kỳ.
Lần này Lục Kỳ nói là: "Thật xin lỗi, là anh không có chừng mực. Tri Điểu, lần sau anh sẽ không như vậy nữa, anh chỉ là thật lòng lo lắng cho em."
Hạ Tri Điểu đọc hết tin nhắn của Lục Kỳ, vẫn không có trả lời như cũ.
Lát sau, Hạ Tri Điểu lại quay về giường nằm xuống.
Giống như bây giờ người không ra người quỷ không ra quỷ, Hạ Tri Điểu cũng thật ghét bỏ chính mình. Tay nắm lấy một góc gối đầu, thân thể co lại giống như một cái kén nhộng, Hạ Tri Điểu cười ra tiếng, thảo nào mẹ mình hay nói mình giống như bị trúng độc.
-------------------
Đầu bên kia điện thoại di động, Lục Kỳ nhắn tin xong, đứng ở bên cạnh cửa sổ văn phòng công ty, chờ đợi tin nhắn trả lời.
"Uy, người anh em, tôi nói cậu dứt khoát nên từ bỏ Hạ Tri Điểu đi. Hạ Tri Điểu có điểm gì tốt chứ, nghe mình, tìm một cô gái ngoại quốc giải tỏa áp lực, làm một tên trộm thoải mái!" Lúc này một người đàn ông ngồi trên ghế đối diện bàn làm việc của Lục Kỳ - Cao Dương mở miệng trêu chọc một câu.
"Cậu dám nói nửa câu không phải về cô ấy một lần nữa thử xem..." Lục Kỳ đột nhiên xoay người, vịn chặt hai tay ghế của Cao Dương đến nỗi hiện rõ cả khớp xương, cúi người nhìn chăm chú vào mắt của Cao Dương, cà vạt đung đưa trước ngực của Cao Dương.
Cao Dương đột nhiên bối rối, sau đó đưa tay đẩy cái kính ở trên mắt: "Hạ Tri Điểu đẹp nhất, Hạ Tri Điểu tốt nhất, Hạ Tri Điểu xinh đẹp vô song quốc sắc thiên hương, mình... mình... mình đột nhiên nhớ đến mình còn có chuyện."
"Khoan đi đã." Lúc này Lục Kỳ lại đột nhiên kêu Cao Dương lại.
"Lại sao nữa?" Cao Dương xoay đầu lại.
"Mình đến cùng là có chỗ nào không tốt?" Lục Kỳ hỏi. "Mình vẫn chưa đạt được đến mức độ để người khác lệ thuộc vào mình sao?"
"Cái này, cái này cái này... Mình làm sao biết? Mình phải đi rồi, trở về lại tìm cậu!" Cao Dương nói xong liền rời khỏi văn phòng.
-------------------
Ở một bên khác, Tùy Chí Thanh sau khi đóng sầm cửa liền chạy xuống lầu, lấy ra điện thoại di động gọi cho chủ thuê nhà, muốn từ chỗ chủ thuê lấy số điện thoại của Hạ Tri Điểu nhưng mà chủ thuê vẫn luôn không nghe máy.
Một hơi chạy xuống dưới lầu, dừng chân đứng lại thở phì phò, Tùy Chí Thanh nắm chặt điện thoại nhìn quanh bốn phía, trong lúc nhất thời đầu óc trở nên trống rỗng.
Có đôi khi cảm thấy Dương Thành rất nhỏ, nhỏ đến nỗi chỉ cần bạn đi dạo một cửa hàng nào đó đều có thể gặp được bạn cũ. Có đôi khi lại cảm thấy Dương Thành rất lớn, lớn đến nỗi nếu chỉ gặp thoáng qua, vừa quay đầu lại thì sẽ khó tìm thấy bóng dáng.
Thời tiết quá lạnh, Tùy Chí Thanh thở ra một hơi, sau đó mới phát hiện bản thân mình không có mặc áo khoác, hơn nữa ngay cả giày cũng còn chưa thay.
Tóc dài bị gió thổi bay tán loạn, ánh mắt của Tùy Chí Thanh không phân biệt được gì. Một lát sau, Tùy Chí Thanh lại nhanh chân chạy đến chỗ thường ngày mà Hạ Tri Điểu hay đậu xe, cái gì cũng không có.