Vừa ra khỏi sân bay, Tùy Chí Thanh ở cửa ra vào liền nhìn thấy Tùy Quốc Đống vẫn ăn mặc giản dị như cũ.
Năm tháng đã làm cho mái tóc của Tùy Quốc Đống nhuộm màu hoa râm, nếp nhăn ở trên mặt cũng càng sâu giống như là được điêu khắc lên, nhưng những điều này không ảnh hưởng đến Tùy Quốc Đống lộ ra nụ cười ấm áp như cũ.
"Bên ngoài lạnh lắm." Sau khi nhìn thấy con gái, Tùy Quốc Đống nhéo nhéo cánh tay Tùy Chí Thanh. "Con mặc đồ mỏng manh như vậy có thể chịu được không?"
"Không có gì đáng ngại." Tùy Chí Thanh lắc đầu cười.
"Đi thôi đi thôi, chúng ta đi về nhà..." Tùy Quốc Đống nói xong liền muốn đưa tay cầm lấy hành lý trong tay Tùy Chí Thanh.
"Ba, tự con cầm là được rồi..." Tùy Chí Thanh vươn tay ngăn cản. "Dù sao cũng có bánh xe."
Tùy Quốc Đống nghe xong, cười hắc hắc, gật gật đầu: "Ba nhìn thấy vòng bạn bè của con đăng lên vài tấm hình của cuộc họp thường niên, thoạt nhìn rất cao cấp, con gái đúng là đã trưởng thành a, so với ba còn mạnh mẽ hơn."
Tùy Chí Thanh nghe xong, lắc đầu cười, vừa đi ở bên cạnh vừa hỏi: "Bà nội gần đây thế nào?"
"Vẫn như cũ, chỉ là càng ngày càng không nhớ được chuyện gì." Tùy Quốc Đống thở dài. "Hơn nữa ngay cả khẩu vị cũng càng ngày càng kén chọn, có đôi khi ngay cả đồ ăn của dì Ngô làm bà cũng không chịu ăn, mỗi ngày chỉ biết nhớ đến..."
Lúc nói đến chỗ này, Tùy Quốc Đống ngừng lại, chợt yên lặng, chẳng qua là mở cốp xe sau, cùng Tùy Chí Thanh đem nhét hành lý vào bên trong.
"Ba..." Đóng lại cốp xe sau, Tùy Chí Thanh sau khi mở cửa xe ngồi xuống, chịu không được quay đầu lại nhìn về phía Tùy Quốc Đống vừa mới thắt chặt dây an toàn xong.
"Thế nào a?" Tùy Quốc Đống cười ha hả hỏi.
"Có phải ba vẫn không thể chấp nhận được chuyện... con thích Tri Điểu hay không?" Cuối cùng, Tùy Chí Thanh vẫn hỏi.
Tùy Quốc Đống nghe xong, hồi lâu sau cũng không có lên tiếng, mím chặt môi lái xe.
Nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ dần dần lui về phía sau, rốt cục Tùy Chí Thanh tiếp tục nói: "Ba, con thật sự không có cách nào để thích đàn ông, nếu như có thể, những năm gần đây, con đã sớm thích."
Qua một lát sau, Tùy Quốc Đống rốt cục mở miệng: "Vậy con có nghĩ đến chuyện con có thích đàn ông hay không có liên quan đến tính chất công việc của con, suốt ngày cứ ở trong nhà dẫn đến việc tiếp xúc với người khác phái quá ít?"
Nghe đến chỗ này, một tay Tùy Chí Thanh chống ở bên môi, nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, lắc đầu: "Không phải. Thời điểm Đại học con cũng có tiếp xúc rất nhiều, người bên cạnh lâu lâu lại đổi bạn trai, nhưng mà con không làm được."
"Haiz..." Cuối cùng Tùy Quốc Đống lại thở dài. "Tại sao con cứ hết lần này đến lần khác thích phụ nữ chứ... Mẹ con nếu mà biết chuyện này, nhất định sẽ nổi điên lên."
"Con cũng không còn cách nào khác, thật xin lỗi..." Tùy Chí Thanh xoay đầu lại, nhìn về phía Tùy Quốc Đống, thiên ngôn vạn ngữ nhưng lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
"Kỳ thật... ba cũng không biết nên nói như thế nào, mẹ con đối với những chuyện này rất mẫn cảm, ba cũng không tiện nói." Tùy Quốc Đống nhìn chăm chú làn xe ở phía trước, lông mi có chút nhíu lại.
Sau đó hai người cũng không tiếp tục nói chuyện.
Sau khi về đến nhà, Tùy Chí Thanh vừa lấy hành lý ra, còn chưa kịp xách vào nhà, liền ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, đồng thời cũng nhìn thấy có hai ba đứa trẻ đang chạy tới chạy lui ở trong sân, không biết là đang chơi cái gì.
"Nhà có khách sao?" Tùy Chí Thanh quay đầu nhìn Tùy Quốc Đống.
"Đúng vậy, cô nhỏ của con, còn có biểu muội, Đường ca, cậu, dì... hôm nay đều đến đây." Tùy Quốc Đống nói. "Ngày lễ ngày tết, mọi người tụ họp một chút."
"Ân." Tùy Chí Thanh gật gật đầu, tiếp theo xách hành lý đi vào nhà.
"A Thanh trở về rồi à?!" Sau khi nhìn thấy Tùy Chí Thanh, cô nhỏ Tùy Quốc Liên đang ngồi ở ghế sôpha vừa đập vỏ đậu phộng vừa nói chuyện phiếm vừa xem tivi, liền hướng Tùy Chí Thanh kêu lên một tiếng.
Toàn thân của Tùy Quốc Liên đeo vàng mang bạc, ngay cả túi xách cũng là hiệu Hermes, nhưng không biết vì sao, mặc dù là người có tiền, nhưng lại luôn có một loại mùi vị của đất đập vào mặt.
"Dạ, mới về." Tùy Chí Thanh gật gật đầu, nhìn mọi người một chút, sau khi cất tiếng lần lượt chào từng người, liền đem hành lý xách lên lầu, sau đó mới đi xuống lầu một lần nữa, ngồi xuống cùng mọi người.
"Chí Thanh bây giờ đang làm gì vậy?" Sau khi nhìn Tùy Chí Thanh ngồi xuống, người cậu Chương Duyên lấy kẹo đậu phộng qua, cũng đánh giá Tùy Chí Thanh từ trên xuống dưới mấy lần.
"Chỉ là mở một cái studio." Tùy Chí Thanh đáp ngắn gọn.
"A, tự mình làm chủ a? Ha ha, con gái của cậu cũng mở một cái studio, dạy người ta vẽ tranh." Chương Duyên nói.
"Vô cùng tốt." Tùy Chí Thanh gật đầu.
Nhưng mà Chương Duyên cũng không có ý định kết thúc chủ đề, lại tiếp tục hỏi: "Vậy con có gặp gỡ ai hay không a?"
Tùy Chí Thanh lắc đầu.
"Cứ lo kiếm tiền đúng không? Đến đây đến đây, nghe cậu nói một lời, tiền luôn luôn kiếm không hết, nhưng mà thanh xuân a, một khi đã đi thì sẽ không quay lại đâu..." Chương Duyên một khi đã nói thì liền nói không dứt, cái chủ đề này líu lo không ngừng thì cũng thôi đi, còn tự suy diễn từ một ra ba, nói cái gì mà người lúc còn trẻ ỷ vào điều kiện tốt mà cứ chọn ba lấy bốn, kết quả đến khi già rồi, lúc hối hận lại không có ai cần.
Tùy Chí Thanh nghe thấy thì có chút bực bội, liền mở điện thoại ra, xem trong vòng bạn bè.
"Đúng vậy đúng vậy, nếu gặp được người tốt thì nên bắt lấy mới được a..." Không ngoài dự đoán, Tùy Quốc Liên ngay sau đó cũng gia nhập vào đội quân hối kết hôn.
"Mẹ, chuyện của người ta, mẹ quản nhiều như vậy làm cái gì?" Lúc này biểu muội của Tùy Chí Thanh - Lưu Phân rốt cục chịu không được trừng Tùy Quốc Liên một chút.
"Còn không phải là do mẹ quan tâm đến Chí Thanh hay sao?" Tùy Quốc Liên liếc nhìn Lưu Phân.
"Người ta sống như thế nào là chuyện của người ta, cũng không nhất định phải kết hôn gì đó, vì sao không nói chuyện yêu đương không kết hôn thì bị quan tâm a? Nói không chừng một mình biểu tỷ sống còn tốt hơn so với một số người kết hôn." Trên đầu cột một búi tóc, Lưu Phân cầm điều khiển từ xa, đẩy mắt kiếng, liếc mắt nhìn Tùy Quốc Liên một cái.
"Nếu sống một mình tốt như vậy thì con muốn kết hôn làm gì?" Tùy Quốc Liên hỏi lại Lưu Phân.
Bà nội yên lặng ngồi một chỗ, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía bọn họ, cũng không nói chuyện, cuối cùng chỉ từ từ ung dung quay về bên trong phòng.
"Con là con, biểu tỷ là biểu tỷ, có gì mà không hiểu được?" Lưu Phân nói xong, đứng dậy, đi đến bên cạnh Tùy Chí Thanh. "Biểu tỷ, đi, chúng ta vào nhà bếp xem một chút đi."
"Ân." Tùy Chí Thanh gật đầu, sau đó liền đứng dậy cùng Lưu Phân đi về hướng bên kia.
Đi được một đoạn, Lưu Phân đột nhiên nhẹ giọng mở miệng: "Biểu tỷ, cái kia, Studio Flower là của chị a?"
Tùy Chí Thanh sửng sốt một chút, sau đó dừng bước chân lại, quay đầu nhìn qua Lưu phân. Cũng phải, ở cái tuổi của Lưu Phân, hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, trên cơ bản đều rất thích lướt Weibo a.
"Thật ngại quá a, em chỉ muốn hỏi một chút... Em cũng là không cẩn thận tìm được trang Weibo của mọi người, sau đó liền vào xem... thấy..." Lưu Phân gãi gãi đầu.
"Là của chị." Tùy Chí Thanh gật đầu.
"Vậy chị... thật... có bạn gái?" Lưu Phân lại do dự hỏi.
Nghe đến chỗ này, Tùy Chí Thanh ngẩng đầu nhìn về phía trần nhà, thở dài, lại gật đầu.
"Cố lên." Lúc này Lưu Phân mở miệng nói hai chữ.
Tùy Chí Thanh nhìn về phía Lưu Phân, trong lúc nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào, đành phải gật gật đầu.
"Kỳ thật trước kia em cứ hoài nghi chị là... Nhưng mà cứ luôn không dám hỏi, dù sao chị cũng không nói ra. Nói tóm lại, con đường này rất khó đi, nhưng mà em tin tưởng kiên trì thì sẽ thắng lợi, em vĩnh viễn đứng về phía chị." Lưu Phân nói tiếp.
"Cám ơn." Tùy Chí Thanh trả lời.
"Được rồi, Đi đi đi, chúng ta vào xem dượng và dì làm đến đâu rồi." Lưu Phân nói xong liền kéo tay của Tùy Chí Thanh đi vào trong nhà bếp.
Bên trong nhà bếp, Tùy Quốc Đống cùng Chương Hòa đang vội vàng vây quanh một đống lớn thịt và các loại rau củ, thỉnh thoảng sẽ nói vài câu, nhưng mà so với bên ngoài, nơi này yên tĩnh hơn rất nhiều.
"Trở về rồi?" Chương Hòa giương mắt nhìn Tùy Chí Thanh.
"Ân." Tùy Chí Thanh gật đầu.
"Tại sao vẫn là một thân màu đen, làm sát thủ hay sao?" Chương Hòa đang băm thịt làm nhân bánh.
Tùy Chí Thanh không thèm để ý, chẳng qua là đi đến chỗ tủ lạnh: "Có sữa chua không?"
"Có có, con tự lấy một cái đi." Tùy Quốc Đống gấp gáp vội vàng gật đầu.
"Giữa mùa đông còn uống những cái này, cũng không sợ bị tiêu chảy." Chương Hòa ở bên cạnh nói.
Vì vậy Tùy Chí Thanh lấy sữa chua ra, nhìn thoáng qua, sau đó lại bỏ trở về. Nói tóm lại chính là, cho dù hiện tại không cần biết mình làm cái gì, Chương Hòa đều không thuận mắt.
"Được rồi, bây giờ bà mới nói chuyện này, vậy mấy ngày trước, sau khi biết được chính xác thời gian nó về nhà, bà làm gì lại đặt trước một thùng chứ?" Tùy Quốc Đống vỗ vỗ bả vai của Chương Hoà.
"Bảo bối, bên trên có