Tình Địch Mỗi Ngày Đều Trở Nên Đẹp Hơn

Chương 56


trước sau

Hai ngày hoạt động khách mời, mặc dù rất mệt mỏi, nhưng lại khiến mặt mày Thẩm Kim Đài càng thêm sáng sủa.

Bởi vì có nhiều người theo đuổi cậu, yêu cậu như vậy.

Tình yêu của người hâm mộ bồi bổ cậu.

Trời Nam Thành đầy khói mù, rất lạnh. Lý Mỹ Lan nhìn tờ lịch trình một chút, nói: “Hẹn cơm cùng người khác?”

Thẩm Kim Đài gật đầu: “Cùng dì Phương.”

“Mẹ của Diêm Thu Trì?”

Thẩm Kim Đài gật đầu, cười nói: “Dì Phương luôn chăm sóc em, lâu rồi không thấy bà ấy, em thật sự nhớ bà..”

“Diêm Thu Trì đi không?”

Thẩm Kim Đài cười hỏi: “Chị nói xem?”

Lý Mỹ Lan cười nói: “Này cũng khó mà nói, bây giờ bộ phim này nổi như vậy, không thiếu được công lao của em nhỉ? Hắn là ông chủ tới đãi đại công thần là em chẳng phải nên làm sao, a ha ha ha ha.”

Cô cũng chỉ là nói đùa mà thôi. Diêm Thu Trì lạnh lùng bao nhiêu, cô biết rõ.

Một hồ nước mùa thu cũng chưa chắc lạnh được như hắn.

“Lúc ăn cơm cẩn thận một chút, đừng để người khác phát hiện.” Lý Mỹ Lan nói rõ.

Thẩm Kim Đài cho cô nhìn phòng hẹn ăn, Lý Mỹ Lan nhìn một cái, chắt lưỡi, nói: “Vậy không cần phải lo lắng, phòng ăn nhà này đắt tiền chết đi được, người bình thường không kham nổi.”

“Em đeo khẩu trang và đội mũ, sẽ không có người nhận ra đâu.”

Lý Mỹ Lan nói: “Này cũng khó mà nói.”

Thẩm Kim Đài nhìn sang chỗ khác, Lý Mỹ Lan có lẽ là đang vui, hôm nay liên tục làm trò đùa, nói: “Bây giờ em mông vểnh eo thon, chị nhìn một cái cũng có thể nhận ra em, dù em quấn như một bánh chưng.”

“Em mặc áo choàng dài mà chị.”

Lần này Thẩm Kim Đài thật sự võ trang đầy đủ rồi. Đội nón, đeo khẩu trang, cả người mặc áo choàng dài màu xám nhạt, còn đeo kính râm lên.

Lý Mỹ Lan kéo kính râm của cậu xuống: “Hăng quá hóa dở, như vậy là đủ rồi.”

Có thể là do cô đã quá quen, cô cảm thấy mi mắt Thẩm Kim Đài rất dễ nhận ra, lông mày và ánh mắt đều rất có nét riêng, cô nhìn một cái, nói: “Trước kia sao lại không phát hiện, em lớn lên đẹp mắt như vậy.”

Thẩm Kim Đài nghe vậy cười một tiếng, trong ánh mắt đều là nụ cười.

Xe dừng lại ở bên ngoài phòng ăn. Thẩm Kim Đài vừa mới xuống xe đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Con bà nó.

Lý Mỹ Lan xuyên thấu qua cửa kính xe nhìn Diêm Thu Trì.

Diêm Thu Trì mặc áo choàng dài màu đen. Hắn có dáng người cao lớn, khí chất trong trẻo lạnh lùng trầm ổn, đứng ở cửa chính là một vẻ đẹp hoàn toàn không thể coi nhẹ. Bên trong có nhiều người như vậy nhưng chỉ cần liếc mắt một cái liền thấy hắn.

Thật là đẹp trai. Lý Mỹ Lan không nhịn được mà si mê.

Đã gặp nhiều trai đẹp trong vòng giải trí như vậy nhưng loại cực phẩm nhân gian như Diêm Thu Trì vẫn có thể hấp dẫn cô.

Diêm Thu Trì liếc mắt liền thấy Thẩm Kim Đài.

Nhìn lối ăn mặc và dáng người, hắn liền nhìn ra đây là Thẩm Kim Đài, vẫy vẫy tay về phía cậu.

Thẩm Kim Đài có chút giật mình, vội vàng quơ tay một chút, đi về phía Diêm Thu Trì.

Thấy Diêm Thu Trì rồi, cậu cảm thấy đeo khẩu trang quá không lịch sự bèn tháo khẩu trang xuống, cười nói: “Tôi tới trễ sao?”

“Không có, là chúng ta đến sớm.”

Một câu “chúng ta” khiến Thẩm Kim Đài an tâm.

Mẹ Diêm cũng tới.

Lúc cậu vừa mới thấy Diêm Thu Trì, nhất thời cũng không biết là ngẫu nhiên gặp hay là mẹ Diêm lại kết hợp bọn họ, để bọn họ đơn độc ăn cơm.

Thẩm Kim Đài đi theo Diêm Thu Trì vào tiệm. Đây là một tiệm ăn hạng sang, người có thể ăn bữa cơm trong đây đều là người có tiền, chẳng qua Đông cung quả thực quá nổi tiếng, người có tiền xem cũng không ít, lúc này lại chính là giờ cơm tối, bên ngoài gần như đã chật chỗ, rất nhanh liền có mấy người nhận ra cậu.

Mẹ Diêm đã vào phòng ăn riêng chờ bọn họ từ lâu.

Sau khi Thẩm Kim Đài đi vào, lập tức tháo mũ xuống, nửa cúi người cười: “Dì.”

Nhìn thấy Thẩm Kim Đài cười ngọt như vậy, mẹ Diêm lập tức nở gan nở ruột. Hôm nay ánh mắt của bà cũng mang hơi hướng “người hâm mộ”, càng nhìn Thẩm Kim Đài càng cảm thấy trên người Thẩm Kim Đài lấp lánh độ nổi tiếng.

Thẩm Kim Đài định ngồi xuống, Diêm Thu Trì giúp cậu kéo ghế ra, cậu quay đầu nhìn một cái, có chút được sủng mà sợ: “Cám ơn.”

“Bên ngoài lạnh chứ?” Mẹ Diêm cười nói.

“Tàm tạm.” Thẩm Kim Đài vừa nói vừa cởi áo choàng dài, chẳng qua cũng vừa mới cởi xuống, Diêm Thu Trì liền đưa tay ra nhận lấy, giúp cậu treo lên bên cạnh móc áo.

Cậu thật sự hiểu rõ được tại sao lão tác giả lại dùng cái từ “thân sĩ” này để hình dung nam chính rồi.

Diêm Thu Trì cũng cởi áo choàng dài của mình ra, sau khi treo xong rồi mới ngồi xuống bên cạnh.

“Những chuyện này vốn là có người phục vụ làm, chẳng qua bây giờ con nổi như vậy, dì sợ con không tiện, tất cả người phục vụ đều không để cho đi vào, còn để Thu Trì tự mình đón con.” Mẹ Diêm cười nói.

“Con thụ sủng nhược kinh nha, ha ha ha ha.” Thẩm Kim Đài rất thản nhiên.

Diêm Thu Trì nhìn một cái, thấy Thẩm Kim Đài cười nhìn mình, trái tim bỗng đập nhanh hơn.

Cũng không biết là thế nào.

Mẹ Diêm đưa thực đơn cho cậu, một bên vừa gọi thức ăn vừa hỏi cuộc sống gần đây của cậu. Mẹ Diêm thật sự đau lòng cậu, hỏi thăm mọi chuyện dù lớn dù nhỏ, chẳng hạn như ăn như thế nào, quay phim có mệt không, lúc nào lại nghỉ nữa, lần này đi làm khách mời sự kiện, người hâm mộ có nhiều hay không. “Dì mua cho con rất nhiều đồ bổ cho cơ thể, đợi một lát nữa lúc đi để Thu Trì xách cho con. Mùa đông là lúc cần bồi bổ nhất.”

Mặt mày Thẩm Kim Đài phơi phới, trong lòng rất vui, cười nói: “Dì mang cho con bao nhiêu thứ chứ? Một người còn không xách được sao?”

“Để hắn tới làm gì? Là để phục vụ cho chúng ta đó.” Mẹ Diêm cười hỏi Diêm Thu Trì, ánh mắt có chút tế nhị: “Thu Trì, không có ý kiến chớ?”

Diêm Thu Trì vẫn là nam chính hờ hững phong độ, lãnh đạm nói: “Không có.”

Tình hình như ngày hôm nay mới là tình hình mẹ Diêm mơ ước nhiều năm a.

Thẩm Kim Đài từ trong ra ngoài đều tràn đầy sức sống, khiến người ta nhìn mà trong lòng cũng vui. Nhưng cả người trầm ổn hơn trước đây rất nhiều, đầy vẻ tự tin. Toàn bộ quá trình cậu gần như đều nhìn mẹ Diêm, lúc mẹ Diêm nói chuyện, cậu nhìn rất chuyên chú, khóe miệng luôn mang theo nụ cười.

Vậy mà Diêm Thu Trì bên người cậu, cậu gần như không nhìn.

Cảm giác cũng không phải cố ý không nhìn hắn mà là sự chú ý của cậu đều đang ở trên người mẹ Diêm.

Diêm Thu Trì ngồi bên cạnh cậu, phụ trách thêm trà rót nước.

Hắn từ nhỏ đã tiếp nhận nền giáo dục dành cho tinh anh, gia giáo có thể nói là vô cùng hoàn mỹ, cộng thêm là con trai trưởng, khi còn bé không ít lần phải chăm sóc Diêm Diệu Hiên, cho nên chỉ cần hắn nguyện ý là có thể suy nghĩ
cực kỳ chu đáo, chăm sóc người khác rất tốt. Mẹ Diêm giương tai nghe Thẩm Kim Đài nói chuyện, dư quang dòm sang Diêm Thu Trì ở bên cạnh cậu. Diêm Thu Trì uống một chút rượu, có ảnh hưởng chút lên mặt. Cổ và lỗ tai đều hơi đỏ, nhưng thần sắc vẫn như thường, chỉ dựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn Thẩm Kim Đài nói chuyện.

Lúc Thẩm Kim Đài nói đến hoạt động khách mời gặp được người hâm mộ, có chút hưng phấn, Diêm Thu Trì cứ nhìn cậu, cười theo.

Người cấm dục cao lãnh, cười lên cũng chỉ là nhàn nhạt, nhưng rất ấm áp, khiến người ta cảm thấy hắn vui sướng từ trong tim.

Rượu làm tôn lên khuôn mặt hắn, ánh mắt cũng trở nên mập mờ.

Hắn chìa tay ra, ngón tay nhẹ nhàng dò xét ly trà của Thẩm Kim Đài một chút, có lẽ là cảm thấy lạnh nên lại đổ nước trà ra, rót tiếp một ly vào.

Mẹ Diêm vén tóc bên trái một cái, quay đầu lại, tiếp tục nghe Thẩm Kim Đài nói chuyện.

Bà cảm thấy mình như một bà mẹ ghẻ, thấy tình hình như thế mà không hiểu sao lại cảm thấy rất thoải mái.

Bên ngoài dần dần đen xuống, xuyên thấu qua cửa sổ sát đất nhìn xuống, trên đường ngựa xe như nước, thành phố lên đèn, mẹ Diêm “ối” một tiếng, nói: “Tuyết rơi.”

Thật sự là tuyết rơi, bay lả tả dưới đèn đường, còn rất nhiều.

Ba người yên lặng một hồi, nhìn tuyết rơi bên ngoài, mẹ Diêm nói: “Nhìn thấy tuyết này, dì bỗng nhớ đến nội dung phim tuần trước. Cũng là ngày tuyết rơi, khiến dì suýt khóc chết.”

Thẩm Kim Đài cười nói: “Lúc con diễn cũng vậy, cả buổi vẫn không trở lại như thường. Chẳng qua phần sau hay hơn, đều là con ngược người khác, ha ha ha.”

Mẹ Diêm cười một tiếng, bỗng nhiên đứng lên, đi tới bên cạnh cửa sổ sát đất, nhìn cửa phòng ăn: “Ấy, sao lại nhiều người như vậy.”

Thẩm Kim Đài sửng sốt một chút, cũng đứng dậy đi xem, quả nhiên thấy một đám người ầm ĩ vây quanh cửa phòng ăn.

Cậu giật mình, mẹ Diêm nói ra lời trong lòng cậu: “Chẳng lẽ là người hâm mộ chờ con sao?”

Diêm Thu Trì nói: “Con bảo bọn họ đi xem một chút.”

Hắn vừa nói vừa đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã trở lại, cầm áo khoác trên kệ: “Là chờ cậu.”

Thẩm Kim Đài mặc áo choàng dài vào, mẹ Diêm nói: “Sao các cô lại biết?”

Thẩm Kim Đài nói đùa: “Có lẽ con quá nổi tiếng.”

“Con đã hỏi giám đốc, chúng ta có thể đi cửa sau.”

Mẹ Diêm nhìn về phía Thẩm Kim Đài, Thẩm Kim Đài đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn  tuyết rơi bay lả tả bên ngoài. Ngoài kia có rất nhiều cô gái nhỏ chờ cậu, dậm chân đứng trong gió bắc.

“Con ra chào các cô ấy.” Thẩm Kim Đài nói.

Ba người đi xuống lầu, đây là phòng ăn Diêm Thu Trì thường tới. Giám đốc sắp xếp mấy nam phục vụ viên tới, vây quanh Thẩm Kim Đài đi ra từ trong tiệm.

Cửa tiệm vừa kéo mở một cái, gió bắc cuốn theo bông tuyết phía đối diện tới, đám người lập tức sôi trào, tiếng thét chói tai vang lên bên tai không dứt, một đám người cầm điện thoại di động điên cuồng chụp về phía Thẩm Kim Đài.

Mẹ Diêm tuy từng trải sự đời nhưng chưa từng thấy loại thế trận điên cuồng này, bị dọa sợ lui về phía sau. Diêm Thu Trì quay đầu nhìn bà, bà khoát tay với Diêm Thu Trì một cái, tỏ ý bọn họ đi trước.

Trời rất lạnh, còn có nhiều người hâm mộ chờ cậu như vậy, Thẩm Kim Đài thật ra vô cùng cảm động. Có người hâm mộ tặng quà cho cậu, cậu đưa tay đón, có vài cái điện thoại của người hâm mộ sắp chà vào mặt cậu. Thẩm Kim Đài ôm lễ vật, khom người nở nụ cười.

Diêm Thu Trì chìa tay ra ngăn ở trước người hắn, thấy có người hâm mộ mất khống chế xông tới, ôm Thẩm Kim Đài một cái, ôm chặt cậu đi về phía trước, mấy nam phục vụ kia phụ trách cản trở đám người. Hắn ôm Thẩm Kim Đài bước nhanh đi về phía trước đi, giữa lúc đi đi lại lại, áo choàng dài của hắn cũng bao lấy Thẩm Kim Đài, mặt Thẩm Kim Đài tựa vào trong ngực Diêm Thu Trì, chạm vào áo sơ mi ấm áp.

Hai người bọn họ rất cao, ở giữa một đám người hâm mộ vô cùng nổi bật. Một áo choàng dài màu đen, một áo choàng dài màu xám chọc thủng vòng vây của đám người xung quanh.

Mẹ Diêm cách cửa kính nhìn mà kinh hồn bạt vía. Không phải đây là lần đầu thấy nhiều người hâm mộ như vậy của Thẩm Kim Đài, nhưng nhìn trong video và trải nghiệm thực tế lại không giống. Bà nhìn Diêm Thu Trì đưa Thẩm Kim Đài lên xe, xe lái đi, cá biệt còn có một người hâm mộ đuổi theo một đoạn. Tuyết rơi đường trơn, có một cô gái nhỏ còn trượt té.

Diêm Thu Trì kéo cô gái nhỏ kia lên, cô gái nhỏ kia nhìn hắn một chút, đỏ mặt nói: “Cám ơn.”

Diêm Thu Trì trở lại trong tiệm, lại ngây ngẩn một hồi trong tiệm, chờ đám người bên ngoài giải tán tất mới nói với mẹ Diêm: “Đi thôi.”

Hắn nghiêng đầu nhìn mẹ Diêm một cái, lại thấy mẹ Diêm đang nhìn mình cười.

Hắn hơi mím môi một cái, phục vụ viên đã đẩy cửa ra, hắn nắm tay mẹ Diêm, nhấc chân đi ra ngoài.

Mẹ Diêm thuận thế khoác vai hắn, bông tuyết tới tấp rơi đầy đầu vai, mẹ Diêm cười lên, nói: “Tiểu Kim thật nổi tiếng.”

Sắc mặt Diêm Thu Trì lạnh lùng, gương mặt tuấn mỹ kiên nghị đón gió bắc.

Ôm chặt một người vào trong ngực là cảm giác gì, hôm nay hắn rốt cuộc cũng biết. Bây giờ trong ngực trống không, hắn cảm thấy khó mà nhẫn nhịn trong gió rét.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện