Bạch Thanh Tuyền buông cậu ra, nhìn nhóm anh Uy đang trợn mắt hốc mồm ở đằng xa, khoát khoát tay rồi đi về phía bọn họ.
Anh Uy cùng hai trợ lý của Bạch Thanh Tuyền thật sự sợ ngây người.
Bọn họ cảm thấy bên cạnh hễ là ai thấy cảnh này cũng sẽ đều hơi kinh dị.
Phải biết trước đây vì có camera đang quay, Bạch Thanh Tuyền và Thẩm Kim Đài thân mật hòa thuận còn có thể là đang diễn trò.
Phương diện này Bạch Thanh Tuyền thật sự rất khéo. Hắn rõ ràng ghét Thẩm Kim Đài như vậy, nhưng chỉ cần ở trước máy quay là hắn có thể bày ra một bộ bạn tốt.
Nhưng hôm nay không ký giả, không máy quay phim, không có ai cầm điện thoại di động chụp bọn họ. Ở một góc bình thường nhất, vào lúc người nào cũng say ngất, hai người này ôm nhau như vậy.
Đây không phải là giả tạo rồi, là tình cảm thật.
Thẩm Kim Đài lau rượu bên mép một cái, nghe thấy có người gọi cậu: “Tiểu Kim!”
Cậu quay đầu nhìn lại, là Diêm Diệu Hiên đã xa cách nửa năm.
Trong tích tắc nhìn thấy Thẩm Kim Đài, Diêm Diệu Hiên thật ra cũng có hơi không dám nhận.
Thay đổi quá lớn.
Hình như là đẹp mắt hơn, cũng tự tin hơn, dáng người cũng rắn rỏi hơn rồi.
Đột nhiên thấy Diêm Diệu Hiên, Thẩm Kim Đài sửng sốt một chút, ngay sau đó liền cười nói: “Cậu đến đây lúc nào, tôi cũng không nhìn thấy.”
“Vừa mới tới.” Diêm Diệu Hiên nói: “Tiểu Kim, sinh nhật vui vẻ!”
“Cám ơn.”
Hắn vốn tưởng rằng lúc đối mặt với Thẩm Kim Đài, hai bên sẽ lúng túng, không ngờ biểu cảm Thẩm Kim Đài vô cùng thản nhiên chính trực, cười hỏi hắn: “Gặp nhóm Phương bọn họ chưa?”
“Vẫn chưa, tới chào hỏi anh trước.”
“Bọn họ ở trong phòng, tôi mang cậu qua đó.”
“Khoan, chờ một chút, ” Diêm Diệu Hiên nói: “Để tôi đưa quà sinh nhật cho anh.”
Diêm Diệu Hiên vừa nói vừa để một chuỗi chìa khóa xe vào trong tay cậu.
Thẩm Kim Đài sửng sốt một chút, bỗng nghe thấy Diêm Diệu Hiên nói: “Lần trước lúc tôi đi, không phải nói muốn đưa anh một nhà xe sao, tôi mua rồi này. Anh quay phim khổ cực, có một nhà xe sẽ thuận lợi hơn chút.”
Chòi má, không ra tay thì thôi, ra tay một cái là cả một số tiền khổng lồ luôn.
Thẩm Kim Đài vội vàng trả lại chìa khóa xe cho hắn, nói: “Quá mắc, tôi không thể nhận.”
“Là bởi vì tôi thích anh sao?” Diêm Diệu Hiên trực tiếp hỏi.
Thẩm Kim Đài sửng sốt một chút.
Diêm Diệu Hiên nói: “Cái này thật sự không liên quan gì đến tôi có thích anh hay không, chúng ta chính là là anh em, bạn bè. Anh làm việc lại, tôi cũng sẽ đưa cái này cho anh thôi. Cầm đi, đã mua rồi.”
“Tôi đã có, công ty phân phối cho, cậu chưa biết hả, tôi ký công ty mới rồi.” Thẩm Kim Đài cười, bỏ cái chìa khóa xe vào trong túi hắn, sau đó vỗ vai hắn một cái: “Cám ơn cậu nhé, Diệu Hiên. Tâm ý tôi nhận. Lễ vật này quá mắc, tôi không thể nhận. Tôi nghe dì nói, cậu vốn không tính về nước, lần này có thể trở về vội tới sinh nhật của tôi, tôi đã rất cảm động rồi. Đi thôi, tôi đưa cậu đi gặp dì, anh cậu cũng đang ở đây.”
Diêm Diệu Hiên ở Thẩm Kim Đài trước mặt luôn có chút vụng về, không biết phải nói gì, đưa tay vào trong túi ngoài, muốn móc chìa khóa ra, lại nhìn thấy anh hắn, Diêm Thu Trì và mẹ Diêm cùng đi qua đây.
Mẹ Diêm liếc mắt đã thấy hắn.
Diêm Thu Trì cũng nhìn thấy hắn, sửng sốt một chút.
Diêm Diệu Hiên móc chìa khóa đến một nửa, lại để lại chỗ cũ.
Hắn thật sự có sự sợ hãi trời sinh đối với Diêm Thu Trì.
“Diệu Hiên!” Mẹ Diêm kêu.
Thẩm Kim Đài cười nhìn về phía bọn họ, lúc nhìn đến Diêm Thu Trì, lập tức cũng biết mới vừa rồi là ai khoác áo khoác cho cậu rồi.
Bởi vì trên người Diêm Thu Trì, không mặc áo khoác.
Trí nhớ mơ mơ hồ hồ nổi lên, lúc cậu tiễn đạo diễn Quách, Diêm Thu Trì và nhà sản xuất Trương hình như quả thật cũng đang ở nơi đó.
Cậu đưa tay cầm áo khoác đặt trên ghế dựa, đi về phía bọn họ.
Mẹ Diêm hỏi Diêm Diệu Hiên: “Thằng nhóc con trở lại cũng không nói với chúng ta một tiếng, đây là muốn cho Tiểu Kim ngạc nhiên hay là thế nào hả.”
Diêm Diệu Hiên nói: “Bị mẹ đoán trúng rồi, con còn nói gì nữa.”
Nói xong hắn nhìn Diêm Thu Trì sau lưng mẹ Diêm một cái, có hơi chột dạ, kêu một tiếng “Anh”.
Diêm Thu Trì “Ừ” một tiếng, vậy mà cũng không nói gì khác.
“Bây giờ không còn sớm, chúng ta đi thôi.” Mẹ Diêm nói: “Quá muộn, chúng ta đều ở khách sạn cả. Trong xe còn có bánh ngọt dì làm cho con đó, để nữa hẳn là không tươi. Vừa hay bốn người chúng ta trở về khách sạn ăn đi.”
Bà vừa nói vừa kéo tay Thẩm Kim Đài, Thẩm Kim Đài cười dắt tay mẹ Diêm, một cánh tay khác thuận thế giơ lên về phía Diêm Thu Trì một chút.
Tựa như có thần giao cách cảm, Diêm Thu Trì chợt đưa tay cầm cái áo khoác trên tay cậu.
Hết thảy như nước chảy mây trôi không dấu vết, nhưng vẫn bị Diêm Diệu Hiên nhìn thấy.
Chẳng qua là hắn cũng không biết chuyện Diêm Thu Trì đưa áo khoác cho Thẩm Kim Đài, chỉ cho rằng Thẩm Kim Đài chủ động giúp anh hắn cầm áo khoác, vậy đã đủ khiến hắn sợ hãi.
Xem ra hắn không có ở đây nửa năm nay, cái gì cũng đều thay đổi.
Anh hắn và Thẩm Kim Đài đã không phải là kẻ thủ không đội trời chung.
Diêm Thu Trì mặc áo khoác vào, gọi điện thoại cho tài xế, bảo tài xế lái xe qua đây.
“Tôi lái xe tới.” Diêm Diệu Hiên nói: “Mọi người có ai ngồi xe tôi không?”
“Anh đi cùng em.” Diêm Thu Trì nói.
Diêm Diệu Hiên sửng sốt một chút, có hơi hối hận khi hỏi mấy câu này.
Thẩm Kim Đài nán lại ở cửa một hồi lâu, chia tay với những người khác trong đoàn phim, mẹ Diêm kéo cánh tay cậu, y như mẹ ruột vậy, tự nhiên hào phóng, thỉnh thoảng lại nắm tay những người đó một chút.
Diêm Diệu Hiên xuyên thấu qua cửa kính xe nhìn một cái, chạy xe đi.
Diêm Thu Trì ngồi kế bên người lái hỏi: “Em uống rượu à?”
“Không.” Diêm Diệu Hiên nói.
Xe đi ra đường, hai anh em trầm mặc một hồi lâu, Diêm Thu Trì bắt đầu hỏi hắn.
Trở về lúc nào, sao không nói trước một tiếng, về nhà không.
Diêm Diệu Hiên trả lời từng cái, cuối cùng chủ động vạch rõ, nói: “Em trở lại để chúc mừng sinh nhật Tiểu Kim.”
Diêm Thu Trì nhếch môi mỏng, không lên tiếng, một lát sau lại hỏi: “Bây giờ em vẫn nhớ thương cậu ta à?”
Diêm Diệu Hiên nói: “Anh nói xem?”
“Không phải từng tỏ tình bị cự tuyệt sao.” Diêm Thu Trì nói.
“Chỉ trong chốc lát, nào
dễ buông xuống như vậy.” Diêm Diệu Hiên nghiêng đầu nhìn về phía anh hắn, hỏi: “Quan hệ của anh cùng Tiểu Kim so với trước kia dễ…nhìn hơn nhiều.”
Diêm Thu Trì “ừ” một tiếng.
Diêm Diệu Hiên hơi mất mác, ngoài ra còn có chút tâm tư đố kỵ vi diệu trong đó, tay nắm chặt vô lăng, nói: “Vậy anh ấy nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Diêm Thu Trì hiểu rõ ý của hắn, Diêm Diệu Hiên cho rằng Thẩm Kim Đài còn thích hắn.
Nhưng Thẩm Kim Đài đã không thích Diêm Thu Trì, không phải giả bộ không thích mà là thật sự không thích, ánh mắt của cậu nhìn hắn không nịnh hót cũng không né tránh, thản nhiên lại hời hợt, thân thiết mà khách khí.
Nhưng hắn không nói cho Diêm Diệu Hiên.
Diêm Diệu Hiên càng im lặng, tim đập càng nhanh hơn, là sợ hãi.
Hắn sợ anh hắn và Thẩm Kim Đài sẽ tiến tới với nhau, nhưng lại cảm thấy hai người bọn họ dường như nhất định sẽ tiến tới với nhau.
Thẩm Kim Đài thích anh hắn như vậy.
Diêm Diệu Hiên trầm mặc lái xe, hốc mắt có chút ướt át. Mùa đông Nam Thành rất lạnh, trong bóng đêm nổi lên sương mù, lúc đi qua Đại Kiều*, xa xa tràn ngập sương mù, không thấy rõ những tòa nhà chọc trời.
(Chắc là một địa danh, nếu không phải thì là cầu lớn)“Trước kia không phải anh rất ghét anh ấy sao.”
Hắn rốt cuộc không nhịn được, trong ngực tuôn ra một luồng ưu tư, ngữ khí rõ ràng có chút kích động.
“Mọi người đều thay đổi rồi.” Diêm Thu Trì nói.
“Anh cũng thay đổi sao?”
“Anh cũng thay đổi.”
Ưu tư tích lũy đến đỉnh điểm, Diêm Diệu Hiên cảm giác hắn sợ nhất là nghe được câu nói tiếp theo.
Nhưng Diêm Thu Trì cũng không nói tiếp nữa, sau một khoảng yên lặng ngắn ngủi, ưu tư bình phục một ít, Diêm Diệu Hiên hỏi: “Anh ấy có biết không?”
“Không biết.” Diêm Thu Trì nói: “Anh cũng không có ý định nói cho cậu ấy.”
Diêm Diệu Hiên sửng sốt một chút, nghiêng đầu sang chỗ khác, thấy Diêm Thu Trì tựa vào ghế ngồi, ánh mắt sâu xa nhìn chăm chú phía trước.
Cái này quả thực vượt ra ngoài dự liệu của hắn. Trái tim đang treo cao của Diêm Diệu Hiên thoải mái hơn, không hiểu sao lại đau lòng Thẩm Kim Đài, nói: “Anh không cần... Không cần bởi vì em, mà... Em cũng không phải người như vậy, những năm này em đã làm đủ chuẩn bị.”
“Không liên quan gì đến em.” Diêm Thu Trì nói: “Em xem cậu ấy diễn phim chưa?”
Diêm Thu Trì nói: “Cậu ấy diễn rất tốt, tương lai sẽ có rất nhiều thành tựu ở vòng giải trí, cậu ấy thật sự thích cái nghề này. Anh hy vọng cậu ấy có thể đi thật dài, thật xa, không có anh, cậu ấy sẽ tốt hơn.”
Trong lòng hắn đã sớm có loại ý nghĩ này, chẳng qua là luôn mơ mơ màng màng, giờ đây nói cụ thể ra, bản thân hắn cũng cảm thấy có chút đa cảm.
Trong đầu hiện ra khung cảnh lúc tiễn đưa Quách Thụy, Thẩm Kim Đài mặc áo len mỏng đứng ở giữa gió lạnh, Quách Thụy kéo tay cậu lải nhải không ngừng, Thẩm Kim Đài cóng đến nỗi đỏ cả chóp mũi, nụ cười rực rỡ, hắn nói với Quách Thụy: “Được rồi, ngày khác gặp mặt hai ngươi trò chuyện tiếp sau.”
Quách Thụy uống rượu say, đâu có chịu, Thẩm Kim Đài vừa nhìn đã biết cũng rất thích đạo diễn này, cũng phối hợp nghe ông lải nhải. Tháng một gió rét thấu xương, Diêm Thu Trì bèn cởi áo khoác trên người xuống, bọc người Thẩm Kim Đài lại.
Thẩm Kim Đài đại khái cũng có chút choáng váng, khuôn mặt đầy tửu sắc mà hơi nghiêng đầu nhìn một cái, một tay khác còn lôi cổ áo một chút.
Trên người mình không có áo khoác, gió rét lập tức đánh úp vào, trên người hắn rất lạnh, nhưng trong lòng lại ấm áp.
Có người gọi hắn, hắn về trong tiệm cơm, Thẩm Kim Đài có biết áo khoác là của hắn hay không, cơ bản cũng không quan trọng.
Diêm Diệu Hiên nghe những lời này của hắn, rất khó chịu.
Bởi vì hắn biết, anh hắn cũng thích Thẩm Kim Đài rồi.
Chỉ cần anh hắn động tâm, hắn liền không có gì phải lo lắng rồi.
Hắn biết.
Có thể khiến hắn tuyệt vọng, cho tới bây giờ đều không phải là Thẩm Kim Đài cự tuyệt, mà là cái “thích” của Diêm Thu Trì.
Rất nhiều thứ, từ trước tới giờ đều chỉ là mơ mơ màng màng, bởi vì tình cảm phức tạp mà quan hệ phức tạp hơn, tình yêu giấu ở trong lòng mờ mờ ảo ảo. Bây giờ nói đoạn đối thoại lần này cùng Diêm Diệu Hiên, hết thảy đều trở nên rõ ràng hơn.
Diêm Thu Trì nhắm hai mắt lại, trong đầu đều là nụ cười của Thẩm Kim Đài.
Hoang đường mỉa mai, trái tim lại không nhìn được đập thình thịch. Hắn cho tới bây giờ luôn là người tự kiềm chế, tự nhiên cũng có thể kiềm chế những thứ này, trước đấy cậu thích hắn, hắn không thích cậu, bây giờ đổi lại, rất công bằng.