Mẹ Diêm cảm thấy hai người bọn họ thật xứng đôi, từ dáng dấp cho đến chiều cao, điều kiện, tính cách, quan trọng nhất là bà là mẹ của Diêm Thu Trì nhưng lại thương yêu Thẩm Kim Đài nhất. Tương lai nếu là một người một nhà, nhất định sẽ là nhân duyên cực tốt.
Quá khứ đều là quá khứ, vén lên một trang mquả ới không đề cập tới chuyện cũ nữa, con trai, mẹ giúp con!
Bằng vào trực giác của phụ nữ, mẹ Diêm cảm thấy quan hệ của Thẩm Kim Đài và Bạch Thanh Tuyền hơi có chút vi diệu.
“Thanh Tuyền ở đây bao lâu?”
“Ở đây một buổi tối, sáng sớm ngày mai đi.” Bạch Thanh Tuyền nói.
“Tôi cảm thấy nếu cậu chỉ diễn phụ hai cảnh thì hôm nay có thể quay luôn, như vậy có thể tiết kiệm thời gian sau này của cậu. Đợi tới khi phim mới của cậu khai máy, thời gian cậu còn lại nhất định sẽ không nhiều.” Thẩm Kim Đài nói.
“Tôi nhận lời quá sảng khoái, thật ra phải hỏi ý kiến của anh Uy bọn họ trước một chút.” Bạch Thanh Tuyền cười nói.
“Ông chủ cậu ở chỗ này đây,” Thẩm Kim Đài cười nhìn về phía Diêm Thu Trì: “Hắn lên tiếng, anh Uy bọn họ còn có thể có ý kiến gì.”
“Cậu nên thương lượng cùng đoàn đội của mình.” Diêm Thu Trì nói với Bạch Thanh Tuyền: “Tôi sẽ không nhúng tay vào nghiệp vụ cá nhân của cậu.”
Vẫn là điệu bộ giải quyết việc công như vậy.
Thẩm Kim Đài nói: “Cậu ấy diễn một chút, nói không chừng phòng vé của chúng tôi có thể cao lên rất nhiều, hai chúng tôi bây giờ chỉ cần liên thủ là sẽ có thể tạo ra tin tức hot.
Bạch Thanh Tuyền thật ra cũng nghĩ như vậy, hắn cảm thấy việc diễn này là đôi bên cùng có lợi.
Hắn có thể cọ cái mặt thông qua mấy tỷ phòng vé, phim cũng có thể mượn chút độ hot của hắn, đối với Thẩm Kim Đài và đối với cả hắn đều rất tốt. Quan hệ kẻ thù không đội trời chung trước đây ngược lại sẽ cho bọn họ rất nhiều tin hot.
“Anh cho cậu ấy quay đi mà.” Thẩm Kim Đài nói, “Nếu như làm chậm trễ Thanh Tuyền hoặc là có gì không tiện đối với cậu ấy, tôi cũng sẽ không bảo cậu ấy quay. Đối với truyền thông Ánh Dương mà nói, cũng không có tổn thất gì, nói không chừng sau này sẽ có cơ hội cho các anh hợp tác cùng với đạo diễn Lục đó.”
Diêm Thu Trì cảm thấy câu nói “Anh cho cậu ấy quay đi mà” của Thẩm Kim Đài có cảm giác nũng nịu ở trong đó, nói thế nào đây, giống như một đứa trẻ không có mẹ vậy, hắn cực kỳ thích.
Thật ra hắn cũng cảm thấy diễn vai nào là chuyện Bạch Thanh Tuyền có thể tự mình quyết định, đoàn đội nhất định cũng sẽ đáp ứng, chẳng qua Thẩm Kim Đài cầu hắn như vậy, hắn cũng vui vẻ ban ơn lấy lòng, bèn “Ừ” một tiếng, nói: “Vậy tôi sẽ nói với Tiền Uy một tiếng.”
“Xong.” Thẩm Kim Đài cười nói với Bạch Thanh Tuyền.
Bạch Thanh Tuyền hơi có chút ngạc nhiên.
Hắn không ngờ quan hệ giữa Diêm Thu Trì và Thẩm Kim Đài lại hòa hợp đến vậy.
Giữ nguyên theo kế hoạch, buổi chiều mẹ Diêm và Diêm Thu Trì phải đi, Bạch Thanh Tuyền vẫn còn ở đây, để lại hai người bọn họ chung một chỗ, ngộ nhỡ lúc một mình lại xảy ra chuyện gì thì phải làm thế nào đây.
Mấy nhóc con trẻ tuổi khí huyết thịnh vượng có lực tự chế rất kém.
Nhóc con Bạch Thanh Tuyền này thật ra cũng không tệ, nhưng so với con trai mình thì vẫn có chút chênh lệch.
Mẹ Diêm một bên vừa cau mày, vừa tự cảm thán bản thân mình thật là dốc hết tâm huyết, toàn tâm toàn ý.
“Dì? Sao dì không ăn?” Thẩm Kim Đài quan tâm hỏi.
“Có hơi không thoải mái, không biết có phải là do cảm nắng không?” Bà nói với Thẩm Kim Đài.
Thẩm Kim Đài rất khẩn trương, lập tức đứng lên: “Sau dì không nói sớm, vậy chúng ta nhanh chóng đến bệnh viện xem một chút đi.”
“Không sao, không sao. Con ngồi xuống đi.” Mẹ Diêm nói, “Chỉ là có hơi không thoải mái thôi. Không có chuyện gì lớn.”
“Bên này nóng,” Bạch Thanh Tuyền cũng rất khẩn trương, “Trường quay bên kia vẫn đang đốt lửa, càng nóng hơn.”
Diêm Thu Trì nói: “Nếu thật sự không thoải mái thì đi bệnh viện xem một chút đi, con mang mẹ đi.”
“Không cần mẹ chỉ cần nằm một chút là được, Thu Trì, con nói với tài xế một tiếng, ngày mai chúng ta đi sau, mẹ nghỉ ngơi một chút, ngồi máy bay mệt lắm.”
Mẹ Diêm trở về phòng mình nghỉ ngơi, Diêm Thu Trì vẫn không yên lòng, “Hay là đi bệnh viện xem một chút đi, cũng yên tâm hơn chút.”
Mẹ Diêm xách gối ra, ngồi lên một chút: “Xem cái gì, giả bộ, thế mà con không nhìn ra.”
Diêm Thu Trì nhìn về phía bà, trên mặt tràn đầy ngạc nhiên.
Hắn thật sự không ngờ mẹ Diêm còn có bộ mặt này, mẹ Diêm ở trước mặt hắn, thật ra luôn luôn có hơi nghiêm nghị.
“Con ngồi xuống, mẹ muốn nói chuyện với con một chút.”
Diêm Thu Trì bèn kéo ghế ngồi xuống trước giường.
“Chuyện ngày hôm qua mẹ cũng có chút không đúng, cũng không thể nói là con sai, nhưng nói như thế nào đây, con nói như vậy chẳng khác gì là chặn mọi lối đi, bây giờ lại thích Tiểu Kim, muốn theo đuổi thằng bé, quả thật có hơi khó khăn, còn hơi tự vả mặt mình, chẳng qua nếu như tương lai có thể thành đôi, con sẽ có được hạnh phúc, vậy cái vả mặt này có là gì. Đàn ông tự ái có lúc rất đáng tiền, có lúc rất không đáng tiền, con có hiểu ý mẹ không?”
Diêm Thu Trì nói: “Con chưa từng nghĩ tới chuyện có vả mặt hay không này.”
Lời mình tự nói thì bản thân phải chịu lấy hậu quả, trách nhiệm này hắn vẫn phải gánh.
Vấn đề mấu chốt không phải là ở đây, mấu chốt ở chỗ, Thẩm Kim Đài không thích hắn.
“Con nghĩ như vậy là tốt, con biết tại sao mẹ ở lại không?”
“Biết, mẹ muốn tạo cơ hội cho con.”
“Sai rồi,” Mẹ Diêm nói: “Con muốn theo đuổi Tiểu Kim, vậy thì vẫn là một con đường rất dài, không cần phải ở lại đây một lúc như vậy. Mẹ ở lại là vì Bạch Thanh Tuyền.”
Diêm Thu Trì ngẩng đầu.
Mẹ Diêm bèn nói: “Tiểu Kim có chút thích Bạch Thanh Tuyền. Con có biết không?”
Diêm Thu Trì sửng sốt một chút, sau đó thân thể ngửa về phía sau một cái, dựa vào lưng ghế, chân lại không tự chủ được run hai lần, sau đó cắm hai tay vào trong túi quần một cái: “Cậu ấy nói như vậy sao?”
Diêm Thu Trì từ nhỏ đã có tật xấu này, mỗi khi khẩn trương hay hưng phấn sẽ rung chân, lúc tâm tư phức tạp hay thích bỏ tay vào trong túi.
Mẹ Diêm nhìn một cái, nói: “Thằng bé tự mình nói, nói không thích con, bây giờ thích Bạch Thanh Tuyền hơn. Ban đầu mẹ cho rằng chỉ là thuận miệng nói, nhưng hôm nay mẹ sử dụng con mắt khách quan nhìn, hình như thằng nhỏ thật sự có chút hứng thú đối với Bạch Thanh Tuyền.”
Bản thân Diêm Thu Trì thật ra cũng có cảm giác này, bây giờ nghe mẹ Diêm nói như vậy, tâm tư vừa mới nổi dậy trên bàn cơm nháy mắt bị dội thấu.
Đột nhiên nghe người mình thích có lẽ đã thích người khác, cái loại mất mát trong nháy mắt đó, cuối cùng hắn cũng cảm nhận được.
Mẹ Diêm nói: “Chỉ là con không cần quá lo lắng, theo cách nhìn của mẹ, hai bọn họ vẫn chưa có dấu hiệu đã xảy ra chuyện gì, chỉ là có chút đầu mối mà thôi. Bây giờ cần con phải quyết đoán hơn, lòng dạ ác độc hơn, ra tay nhanh hơn, quả quyết hơn một chút, con còn âm trầm như vậy là không được.”
Sắc mặt Diêm Thu Trì hơi lúng túng, gật đầu một cái: “Con đều nghe mẹ.”
Mẹ Diêm rất hài lòng về dáng vẻ ngoan ngoãn này của hắn.
Lại nói, Diêm Thu Trì từ nhỏ đến lớn đã có chủ kiến như vậy, ít khi nghe lời bà như thế.
“Tiếp theo, con cũng không nên nóng lòng, chờ sau khi Bạch Thanh Tuyền đi, chúng ta sẽ đi. Được rồi bây giờ mẹ nằm một hồi, con bảo Tiểu Kim vào đi, mẹ con cũng không phải là diễn viên chuyên nghiệp…”
*戏料:Là một từ hiện đại, là một danh từ riêng ám chỉ vẻ ngoài khi hóa trang, giọng nói, khí chất và điều kiện thiên phú nghệ thuật của một diễn viên.
“Con biết, là vì con.” Diêm Thu Trì nói.
Mẹ Diêm rất hài lòng, giọng nói dịu dàng: “Đi ra ngoài đi, gọi tiểu Kim vào.”
Diêm Thu Trì đi ra cửa.
Chẳng qua hắn chưa từng nói láo lừa gạt người khác, nhất là đối với con mắt Thẩm Kim Đài, hắn càng không biết phải nói láo như thế nào.
Hắn cảm thấy thành thật là phẩm chất đáng quý nhất của đàn ông.
“Dì không sao chứ?”
“Cậu vào xem một chút đi.” Hắn nói với Thẩm Kim Đài.
Thẩm Kim Đài lập tức vào phòng đi, chỉ chốc lát đi ra, nói: “Bảo dì nghỉ ngơi thật khỏe một chút đi, buổi chiều tôi xin nghỉ cùng đoàn làm phim.”
“Cậu bận thì cứ làm đi, còn tôi mà.” Diêm Thu Trì nói.
Nói xong cũng nhìn Bạch Thanh Tuyền ở đằng xa một cái, Bạch Thanh Tuyền đang gọi điện thoại, gỡ một chút tóc bay theo chiều gió.
Mẹ Diêm ngủ trưa một giấc. Sau khi tỉnh lại cảm thấy vô cùng buồn chán, trò chuyện cùng khuê mật cả buổi, sau đó mở ti vi ra xem 《 Đông cung tới 》, đang chiếu đến cảnh Chu Cảnh chết, mẹ Diêm xem mà rơi nước mắt lã chã, đang khóc thì nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Bà nhanh chóng lau nước mắt một cái, đứng dậy đi mở cửa, lại thấy Diêm Thu Trì đứng ở ngoài.
“Khá hơn chút chưa?” Diêm Thu Trì hỏi.
Mắt của Mẹ Diêm mắt còn hơi đỏ: “Sao con vẫn còn ở đây thế, Tiểu Kim bọn họ không phải đã đến tổ phim sao?”
Diêm Thu Trì gật đầu.
“Vậy tại sao con vẫn còn ở nơi này?”
“Dù sao cũng phải có người trông nom mẹ.” Diêm Thu Trì nói.
“Trông nom mẹ làm gì, không phải mẹ đã nói với con là mẹ đang giả bộ rồi sao.”
Diêm Thu Trì không nói gì.
Mẹ Diêm bị bệnh, hắn không trông nom, chẳng lẽ còn cùng đến tổ phim sao?
Vậy không phải Thẩm Kim Đài sẽ cảm thấy hắn là người bất hiếu sao?
Hiếu thuận cũng là một phẩm chất rất quan trọng của đàn ông.
Điện thoại di động của Diêm Thu Trì đột nhiên vang lên, hắn móc ra nhìn một cái, là Thẩm Kim Đài gọi tới.
“Dì thế nào, khá hơn không?” Thẩm Kim Đài hỏi.
Trường quay bên kia có chút ồn ào, gió cũng rất lớn, giọng nói của Thẩm Kim Đài có hơi bay bay. Diêm Thu Trì nói: “Không sao, cậu yên tâm quay phim đi, có tôi rồi.”
Mẹ Diêm ở bên cạnh nghe, không biết nói cái gì cho phải.
Buổi chiều tổ phim bọn họ tạm thời điều chỉnh, cho Bạch Thanh Tuyền diễn cameo một cảnh.
Bạch Thanh Tuyền mặc áo dài, hình tượng thư sinh dân quốc có tiền đồ đã xuất hiện.
Lục Minh qua đây giảng phim cho hắn: “Cậu diễn vai diễn Hoàng Xuân Giang, là bạn học cũ của Trần Chính, cậu nghe nói hắn buông tha giấc mộng minh tinh điện ảnh của mình, chạy tới bên này tham gia chiêu mộ không quân, thế là mặc kệ ngàn dặm xa xôi mà chạy tới khuyên hắn.”
Bạch Thanh Tuyền gật đầu một cái, nhìn kịch bản đoạn phim kế tiếp một chút, viết thật tốt.
Hoàng Xuân Giang cậu diễn chỉ là một phần dạo đầu, là để dẫn ra lời thoại khẳng khái hùng dũng tiếp đó của Trần Chính.
Hắn còn thấy một tấm ảnh chụp chung rất lớn, trên biểu ngữ sau lưng viết:
“Phong vân tế hội tráng sĩ bay, thề chết đền ơn Tổ Quốc.”
Hắn vừa nhìn đã cảm thấy nóng máu, cũng thấy cảm động.
“Tôi nghe nói vai Trần Chính của cậu có nguyên mẫu lịch sử phải không?” Hắn hỏi Thẩm Kim Đài.
Thẩm Kim Đài nói: “Nghiêm khắc mà nói thì là không, là ảnh thu nhỏ của rất nhiều nhân vật lịch sử, chẳng qua đạo diễn có cho tôi nhìn một tài liệu lịch sử của một người chính.” Thẩm Kim Đài vừa nói vừa móc ra một tấm hình, là hình cũ, người đàn ông trong hình, tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, đầu vuốt nghiêng chia ba bảy, người mặc quân trang, tấm ảnh mặc dù có chút mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhìn ra hàng lông mi đen và con mắt sáng ngời của người đàn ông kia.
“Thật là đẹp trai.”Bạch Thanh Tuyền nói từ trong thâm tâm.
Đang ở độ tuổi trẻ tuổi khỏe mạnh nhất, vừa có khí chất của văn nhân, vừa có sự kiên nghị của quân nhân.
“Trước khi khai máy, tôi từng xem qua một ít phim phóng sự, những sĩ quan phi hành này phần lớn đều rất đẹp trai, xuất thân tốt, tiền đồ rực rỡ, chính là vì kháng chiến mới hiến thân trả ơn Đất nước.”
Bạch Thanh Tuyền nắm tấm hình kia, gật đầu một cái.
Trong những năm tháng tồi tệ nhất, cũng may có những con người đáng kính này.
Hoàng Xuân Giang đến gặp Trần Chính, là vì mẹ già của Trần Chính kính nhờ y tới, mẹ Trần phải hơn ba mươi tuổi có một người con trai như vậy, chồng mất sớm, bà coi đứa con trai này như bảo bối vậy, nghe nói con trai tòng quân, còn là không quân, trằn trọc trở mình, ban đêm không thể chợp mắt, nghe Hoàng Xuân Giang muốn tới, nhờ y mang theo một phong thư.
Trần Chính xem xong lá thư này, một mình ngồi trên sườn núi cao rất lâu.
Mẹ Trần biết con trai mình chủ kiến kiên định, không thể khuyên can, chỉ hy vọng hắn có thể vì hương khói tổ tiên mà có thể kết hôn sinh con.
“Cậu là người đàn ông duy nhất trong nhà, làm phi công, đi lên cũng không biết có thể đi xuống hay không, cậu không cân nhắc cho bản thân, cũng phải nghĩ nếu cậu gặp chuyện không may, một mình bác gái sẽ như thế nào đây.”
“Tôi sắp phải tác chiến, nếu như có người yêu, dĩ nhiên sẽ phân tâm, nếu như gặp phải bất trắc, há chẳng phải là hại cả đời con gái nhà người ta. Chuyện kết hôn này, tôi sẽ không suy tính, tôi nếu đã quyết ý hiến thân cho Tổ Quốc, tất nhiên cũng sẽ lấy tác chiến làm mục đích chính. Xuân Giang huynh, anh và tôi quen nhau nhiều năm, tôi tin tưởng anh, nếu tôi gặp chuyện bất trắc, hy vọng anh sẽ nhìn tình nghĩa đồng môn nhiều năm mà chiếu cố mẹ già của tôi một chút.”
Cổ họng Bạch Thanh Tuyền hơi chua, hai cảnh phim của hắn, một cảnh là tới khuyên Trần Chính, một cảnh là đi tới tìm thi thể của hắn, không tìm được gì hết, chỉ thấy một cái vòng tay không quân của hắn.
Trần Chính cuối cùng vẫn chết, hắn bị bảy chiếc phi cơ quân địch vây công, cuối cùng cùng bọn họ lấy mạng đổi mạng, lúc chết chỉ mới có hai mươi hai tuổi.
《 Phi công 》 ** là bộ phim về vụ oanh tạc Trùng Khánh, thương vong hết sức nặng nề, trừ nam chính là huấn luyện viên, gần như tất cả đều hy sinh, vai nam phụ Thẩm Kim Đài diễn, chết tráng liệt nhất.
*Vụ oanh tạc Trùng Khánh (giản thể: 重庆大轰炸; phồn thể: 重慶大轟炸, tiếng Nhật: 重慶爆撃, từ 18 tháng 2 năm 1938 đến 23 tháng 8 năm 1943) là một phần của một
chiến dịch ném bom chiến lược được thực hiện bởi không lực Lục quân Đế quốc Nhật Bản và không lực Hải quân Đế quốc Nhật Bản tại thành phố Trùng Khánh, Trung Quốc. Thương vong của bên Trung Quốc là hơn 10.000 thương vong dân sự, 17.600 toà nhà bị phá huỷ và phần lớn trung tâm thành phố bị tàn phá, còn bên Nhật Bản là hàng chục chiến đấu cơ và máy bay ném bom bị bắn hạ. (Wiki)
Mà Trần Chính lúc này, phong nhã hào hoa, ngửa đầu nhìn bầu trời trống không, hẹn Hoàng Xuân Giang, tương lai kháng chiến thắng lợi, phải đến quê nhà hắn uống rượu.
“Mặc dù quyết tâm liều chết, nhưng chúng ta cũng không cần quá mức bi quan, có lẽ tương lai kháng chiến thắng lợi, tôi vẫn còn rất tốt. Cậu luôn nói rượu chỗ Thiệu Hưng các cậu uống rất ngon, chờ ngày nào đuổi được lũ quỷ Nhật Bản này chạy đi, tôi lái phi cơ đến Thiệu Hưng tìm các cậu uống rượu.”
*Thiệu Hưng (tên thành phố ở tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc)
“Vậy thì một lời đã định, quê chúng tôi nổi danh nhất là nữ nhi hồng, chúng ta phải uống say mèm.”
Mà cảnh quay cuối cùng của Bạch Thanh Tuyền chính là ở trước mộ hắn, thả một vò nữ nhi hồng ở Thiệu Hưng xuống.
Bạch Thanh Tuyền tự cảm thấy kỹ năng diễn xuất của hắn tốt hơn nhiều so với trước kia, bởi vì rất dễ nhập vai, tâm tư cũng nhạy cảm tinh tế hơn rất nhiều. Cậu nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Kim Đài, thấy ánh mắt trong veo của Thẩm Kim Đài, vừa hay có hơi ẩm ướt, hắn cười một chút, ngửa đầu đón mặt trời.
“Cắt!”
Thẩm Kim Đài hít một hơi, sau đó đứng lên từ trên sườn núi, đưa tay kéo Bạch Thanh Tuyền một cái.
Cậu mặc chính là trang phục sĩ quan, hiên ngang anh tuấn, vào một khắc đó, Bạch Thanh Tuyền bỗng nhiên cảm nhận được “khí thế của công” trên người Thẩm Kim Đài.
“Một cái đã qua, lợi hại.” Thẩm Kim Đài cười nói.
Bạch Thanh Tuyền nói: “Như nhau.”
Cảnh đối diễn của hắn với Thẩm Kim Đài luôn rất tốt.
Diêm Thu Trì thật ra cũng vô cùng sốt ruột.
Cả thảy một buổi chiều, hắn cứ nghĩ, nếu như Thẩm Kim Đài và Bạch Thanh Tuyền thật sự yêu đương thì nên làm cái gì đây.
Hắn nằm ở trên giường, nhìn ảnh chụp chung lúc trưa trong điện thoại di động.
Tấm ảnh chụp chung của Bạch Thanh Tuyền và Thẩm Kim Đài hắn cũng có, Thẩm Kim Đài trong hình, ánh mắt sáng như vậy, nụ cười ngọt như vậy.
Thẩm Kim Đài và Bạch Thanh Tuyền hoàn toàn là hai loại đẹp mắt khác nhau, ngũ quan của cậu đậm đẹp hơn một chút, sắc môi đỏ hơn, màu da trắng hơn, mặt mi mắt càng đen hơn, tay cậu rũ xuống trước ngực của Bạch Thanh Tuyền, Bạch Thanh Tuyền rất tự nhiên kéo tay cậu. (thế còn cái gì không hơn không anh =)))
Không nắm toàn bộ, mà là nhẹ nhàng nắm ngón tay của Thẩm Kim Đài.
Một, hai, ba, ba đầu ngón tay, muốn nắm nhưng lại không nắm, nhìn thật mập mờ.
Hắn vốn cảm thấy tấm ảnh thứ hai hắn chụp cùng Thẩm Kim Đài cũng rất ngọt, nhưng so với cái này thì không ngọt bằng.
Nhất là tấm thứ nhất, hai tay Thẩm Kim Đài đều cắm ở trong túi quần, mỉm cười đứng ở sau lưng hắn, ánh mắt và nụ cười đều rất nhạt, dáng vẻ vô cùng khách khí.
Loại cảm giác như đi tàu lượn này*, Diêm Thu Trì cảm thấy mình thật sự có hơi không chịu nổi.
*过山车: aka roller coaster aka tàu lượn siêu tốc.
Hoặc là không quen.
Hắn quen thói nhạt nhẽo, hắn nhớ tới lời mẹ Diêm nói, nếu như Thẩm Kim Đài yêu đương cùng người khác.
Hắn nghĩ một chút, đột nhiên phát hiện bản thân không chịu nổi.
Thật sự không chịu nổi, dục vọng muốn chiếm làm của riêng và lòng ghen tị vô cùng mạnh mẽ.
Bên ngoài nắng chiều xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, tiếng ồn của máy điều hòa không khí rất lớn, cứ vang lên ồn ào suốt, hắn bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Thẩm Kim Đài, lập tức bắn dậy từ trên giường, mở cửa ra xem, chỉ thấy Thẩm Kim Đài và Bạch Thanh Tuyền mang theo Tiểu Đường bọn họ lên lầu.
Thẩm Kim Đài còn khoác bả vai của Bạch Thanh Tuyền.
Bạch Thanh Tuyền thấy hắn, lập tức cúi người chào hỏi: “Giám đốc Diêm.”
Thẩm Kim Đài thu cánh tay lại, hỏi: “Dì Phương khỏe hơn chưa?”
“Tốt hơn nhiều.” Diêm Thu Trì nói.
Lúc ăn cơm tối, cảm giác mất mát của Diêm Thu Trì rõ ràng hơn, không biết có phải là do hắn hơi điên rồ hay không, sẽ phóng đại một ít chuyện, hắn càng nhìn càng cảm thấy Thẩm Kim Đài quả thật thích Bạch Thanh Tuyền, ánh mắt hai người, động tác, thậm chí là những chi tiết khi quay ở trường quay, hắn đều cảm thấy rất mập mờ.
Hơn nữa hắn cảm thấy mình có hơi không thể không chen lời vào.
Công việc của hắn cũng coi như thuộc vòng giải trí, nhưng sự khác biệt giữa giám đốc và diễn viên vẫn rất lớn, thực ra rất ít khi có tiếng nói chung.
Vẫn là loại cảm giác đó, muốn nói không thể nói, có thể nói, lại không biết phải nói gì.
Hắn nhanh chóng đi ra, tự đi bộ khuây khỏa một mình trên đường.
Đột nhiên muốn hút thuốc, hắn đi vào một siêu thị nhỏ mỗi thuốc lá, vừa vào cửa đã thấy ông chủ nhà đang vừa ăn cơm vừa sán vào tivi bên cạnh xem phim.
Trên ti vi là 《 Đông cung tới 》, Thẩm Kim Đài đóng vai Lý Tự ngồi ở trên ghế, nghe phạm nhân quỳ xuống nói chuyện, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, mi mắt hơi rũ xuống, cái loại khinh miệt, lạnh lùng đó như ăn sâu vào trong diễn xuất.
“Anh đẹp trai, muốn mua cái gì?”
“Mua gói thuốc lá.” Hắn nói.
Ông chủ buông chén đũa xuống, đưa thuốc lá cho hắn: “Muốn một cái bật lửa nữa không?”
Sau khi cầm vào trong tay, hắn hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
“Hai mươi. Bật lửa không lấy tiền. Tới từ vùng khác à?”
Diêm Thu Trì gật đầu một cái, mở ra hộp thuốc lá kia, lại không vội đi, rút ra một điếu thuốc ngậm vào trong miệng, mắt vẫn hướng về phía trên tivi.
Ông chủ bèn cười nói: “Cái người diễn vai Lý Tự trong《 Đông cung tới 》 đó, bây giờ đang đóng phim ở chỗ chúng tôi.”
“Tôi biết cậu ấy, Thẩm Kim Đài.” Ánh sáng bật lửa chiếu sáng mi mắt hắn hơn.
“Đúng đúng đúng, Thẩm Kim Đài.” Ông chủ nói: “Đại minh tinh, cậu ấy diễn rất tốt.”
Vào ngày Lý Tự tiễn đưa Thái tử Chu Anh, chân bị tổn thương do giá rét. Mỗi mùa đông đến đều rất khó chịu, ở bên ngoài mạnh mẽ chống đỡ, vừa về trong phòng đã run rẩy đỡ ghế, Trường An quỳ xuống đất, cầm khăn lông nóng xoa lên. Lý Tự ngẩng đầu lên, sắc mặt ẩn nhẫn, nói với Trường An: “Hôm nay là ngày giỗ của hắn.”
Từ hơi thở đến lời thoại, đều rất tuyệt, thậm chí gò má hơi lay động, vừa bình tĩnh, vừa bi thương.
Thật tốt, Thẩm Kim Đài diễn thật tốt, Thẩm Kim Đài thật tốt.
Diêm Thu Trì đi ra từ trong siêu thị nhỏ, hút thuốc trên đường phố đêm.
Hắn không phải người không biết kìm nén trái tim, hắn làm việc luôn luôn quả quyết, chưa bao giờ dông dài, tuổi còn trẻ đã có thành tựu như vậy, cũng không chỉ hoàn toàn dựa vào việc có người cha như Diêm Thiết Phong.
Đêm đã khuya, Thẩm Kim Đài ở trong phòng của Bạch Thanh Tuyền, đang gọi video cùng Trịnh Tư Tề.
Ba người bọn họ kết tình nghĩa thâm hậu từ sau Đông Cung.
Đang nói chuyện vui vẻ, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, rất vang.
“Tiểu Kim!” Mẹ Diêm kêu ở bên ngoài.
Thẩm Kim Đài chạy nhanh tới mở cửa, chỉ thấy mẹ Diêm còn nhận điện thoại, nói với cậu: “Thu Trì hình như uống say ở bên ngoài... Con chờ một chút, con chờ một chút, để dì bảo người ta điện thoại cho nó.”
Mẹ Diêm vừa nói vừa đưa điện thoại cho cậu.
Thẩm Kim Đài nhanh chóng nhận lấy: ” A lô?”
Đầu dây bên kia chỉ có hơi tiếng hít thở.
” A lô?” Thẩm Kim Đài ngẩng đầu nhìn mẹ Diêm trên mặt đầy lo lắng một cái, sau đó kêu: “Diêm Thu Trì?”
“Ừ, ” Diêm Thu Trì nói ở đầu dây bên kia: “Thẩm Kim Đài, tôi... có lẽ uống nhiều rồi.”
“Anh ở đâu?”
“Ở...” Trong điện thoại bỗng nhiên truyền tới một giọng nữ rất vang dội, một bác gái dùng giọng địa phương nói: “Tiệm thịt nướng của chị Lưu!”
“Anh ngồi ở đó chờ một lát nhé.” Thẩm Kim Đài vừa nói vừa cúp điện thoại, đưa điện thoại di động cho mẹ Diêm.
Mẹ Diêm nói: “Ở đâu?”
“Con biết chỗ đó, ” Cậu nói: “Con đi đón hắn.”
Bạch Thanh Tuyền đã treo video, lột mặt nạ trên mặt xuống, qua đây hỏi: “Giám đốc Diêm uống nhiều à? Có cần tôi đi cùng cậu không?”
“Tôi đi cùng Tiểu Đường là được.”
Thẩm Kim Đài suy tính vẫn tương đối chu đáo, cậu cảm thấy Diêm Thu Trì mặc kệ nói thế nào đi nữa cũng là ông chủ của Bạch Thanh Tuyền, dáng vẻ uống say chưa chắc đã muốn cho thuộc hạ nhìn thấy.
Cậu đi đổi giày, mang theo Tiểu Đường đi xuống lầu, mẹ Diêm đứng trong hành lang, trong lòng rất phức tạp, không biết nên dùng ngôn ngữ hình dung như thế nào.
Bà không biết Diêm Thu Trì là uống say thật hay uống say giả.
Chín phần là thật, một phần là giả.
“Giám đốc Diêm hôm nay lúc ăn cơm xong hình như có tâm sự.” Tiểu Đường vừa lái xe vừa nói.
Thẩm Kim Đài dùng điện thoại di động tìm kiếm dẫn đường một chút, nói: “Hắn không lái xe còn chạy xa như vậy.”
Chờ bọn họ lái xe đến tiệm thịt nướng, đêm khuya, tiệm thịt nướng vẫn náo nhiệt như cũ, gian hàng đặt ở bên ngoài, rất nhiều đàn ông uống rượu nói chuyện phiếm ở đó, hò hét loạn cào cào, Thẩm Kim Đài liếc mắt đã nhìn thấy Diêm Thu Trì, chạy mau qua đó.
Diêm Thu Trì nằm ở trên bàn, cậu vỗ lưng Diêm Thu Trì một cái: “Diêm Thu Trì.”
Diêm Thu Trì nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên, động tác ngẩng lên có chút đột ngột, khiến Thẩm Kim Đài sợ hết hồn.
Diêm Thu Trì hẳn là thật sự uống nhiều rồi, mặt rất đỏ, mùi rượu rất nặng, nhìn cậu một chút, sau đó lại nằm xuống, nói: “Cậu... tới rồi.”
Âm thanh vẫn nhẹ nhàng và dịu dàng như cũ.
Không say bí tỉ, vẫn còn tốt vô cùng, vẫn giữ vững dáng vẻ thân sĩ bình thường thanh đạm của hắn.
Thẩm Kim Đài bảo Tiểu Đường đi trả tiền, bản thân thì đỡ Diêm Thu Trì, đỡ hắn lên: “Sao lại uống nhiều như vậy.”
Diêm Thu Trì thấp giọng nói một câu, Thẩm Kim Đài không nghe rõ: “Cái gì?”
“Không vui.” Diêm Thu Trì nói.
Thẩm Kim Đài sửng sốt một chút, lập tức cười, cậu vừa cười một tiếng, ánh mắt Diêm Thu Trì đã sáng lên, bỗng nhiên sáp tới gần, hôn mặt cậu một cái.
Thẩm Kim Đài: “...”
Tiểu Đường: “...”
Diêm Thu Trì lại muốn hôn, Thẩm Kim Đài dùng một tay ngăn miệng hắn lại, môi Diêm Thu Trì nóng, mềm, mang chút ẩm ướt của rượu, dính vào trong lòng bàn tay cậu. Thẩm Kim Đài nhanh chóng thu hồi tay lại.
Má ơi.
“Thẩm Kim Đài.” Diêm Thu Trì nói.
Tiểu Đường bị dọa sợ, hai tay với ra giữa không trung, cũng không biết có nên giúp Thẩm Kim Đài đỡ hay không.
Diêm Thu Trì cả người đều đổ lên người Thẩm Kim Đài, Thẩm Kim Đài cố gắng đỡ, hết sức giữ khoảng cách một chút giữa hai người, “Ừ” một tiếng, nói: “Ở đây.”
Diêm Thu Trì xem ra thật sự say, nếu không sẽ không như vậy. Đàn ông say thì đủ kiểu chó má, không thể tranh cãi với hắn.
Diêm Thu Trì không lên tiếng, chỉ duỗi cánh tay dài ra một cái, ôm lấy cậu, cơ thể cao lớn cường tráng ấm áp, rất bá đạo.
Sau đó kêu cậu: “Thẩm Kim Đài.”