Đúng là không nhìn ra Phó tổng dính người thế này đấy!
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Ngày hôm sau, bất chấp trời đổ mưa to, Phó Sơn Hách vẫn kiên trì lái xe đưa anh tới đoàn phim.
Chung Thanh không muốn hắn phải vất vả chạy qua chạy lại, trực tiếp đưa người tới khách sạn mà mình ở lúc trước, kế hoạch sẽ là buổi sáng anh quay xong rồi hai người tới Cục Dân chính.
Buổi sáng hôm nay chủ yếu là cảnh của anh diễn cùng nữ chính Trương Tuyết và nam chính Kha Viễn.
Từ khi khai máy tới nay, đây là lần đầu tiên Chung Thanh đối diễn với Kha Viễn, trước đó chỉ mới gặp mặt vài lần trong đoàn phim, chưa nói chuyện được nhiều.
Chung Thanh phát hiện ra, khi mấy người bọn họ đối diễn với nhau, Kha Viễn rất nghiêm túc, đối với mấy ý tưởng nhỏ mà người khác ngẫu nhiên đề xuất hắn cũng suy xét một cách rất nghiêm túc, đây là bộ phim đầu tiên kể từ khi hắn quay về cương vị, nói như vậy đã đủ hiểu hắn rất coi trọng nó, đôi khi dù đạo diễn đã hô qua, nhưng bản thân hắn cảm thấy cảnh này còn có thể phát huy tốt hơn nữa thì nhất định phải quay lại.
Kết quả cuối cùng dĩ nhiên là thành quả tốt nhất.
Nhưng trong thời gian chỉnh sửa thêm lớp trang điểm, ngoài việc nghiên cứu kịch bản ra thì Kha Viễn hầu như đều gọi video với vợ......!nếu chỉ là gọi video thôi thì không nói......!Chung Thanh cũng chỉ tình cờ liếc qua vài cái mà thôi.
Kha Viên sụt sùi nước mắt: "Vợ ơi, hôm nay vất vả lắm, nhớ em quá đi!"
"Chồng em vất vả rồi, em cũng nhớ anh, anh phải cố lên nha! Em và cục cưng luôn luôn cổ vũ anh! Cố lên cố lên cố lên!"
Kha Viễn: "Vợ anh tốt nhất! Nhìn thấy em anh cảm thấy khá hơn nhiều rồi, vợ chờ anh về nhé! Em không biết đâu, bây giờ trong đầu anh chỉ toàn là em thôi, nơi này trời xa đất lạ, mỗi tối nhớ em với cục cưng là anh lại muốn khóc!"
"Chồng em đừng khóc nhé! Mấy ngày nữa em tới thăm ban! Anh cứ cố gắng quay phim đi nha......"
Kha Viễn: "Vợ ơiiiii hu hu hu hu hu hu......"
Chung Thanh: "......"
Nhìn hình ảnh người đàn ông cao lớn uy mãnh cầm điện thoại dẩu mỏ làm nũng, các nhân viên công tác khác đã sớm tập thành thói quen, đồng loạt yên lặng quay đầu đi.
Các cảnh diễn sáng nay đã hoàn thành, Kha Viễn kết thúc cuộc gọi video với vợ yêu sau đó gọi Chung Thanh: "Hôm nay quay rất trơn tru, Tiểu Chung đẹp trai, lát nữa cùng nhau ăn một bữa cơm được chứ!"
Chung Thanh cũng không quá ngạc nhiên, con người Kha Viễn khiêm tốn dễ gần, cho dù là minh tinh đang nổi hay diễn viên nhỏ chưa từng quen biết, chỉ cần hắn cảm thấy người này không tồi thì khi trong đoàn phim đều sẽ nhiều lần rủ ăn cơm chung hay thậm chí là rủ chơi game cùng.
"Em xin lỗi nhé anh Viễn, bây giờ em đang có việc đột xuất, lần sau nhé."
"Không sao không sao!" Ngoài những lúc đối diễn thì đây cũng là lần đầu tiên Kha Viễn chủ động nói chuyện với anh, vỗ vai anh, "Nói thật nhé, cậu còn trẻ vậy mà khả năng diễn xuất khá hơn rất nhiều so với anh hồn trước, tốt nghiệp từ trường nào thế?"
Chung Thanh biết hắn đang thực sự khích lệ mình, cũng thản nhiên cười nói: "Gia cảnh em không tốt, em bỏ học giữa chừng rồi đi đóng phim kiếm cơm thôi."
Kha Viễn hơi ngạc nhiên: "Vậy cậu xuất sắc thật đấy! Ha ha ha, không làm phiền cậu nữa, đang vội thì đi đi, mấy nữa chúng ta hẹn cơm sau vậy!"
Tạm biệt Kha Viễn, sau đó Chung Thanh đi tìm xe của Triệu Tiểu Tây.
Lúc đi tới, anh phát hiện ra Triệu Tiểu Tây có gì đó không đúng lắm, cả người thẳng tắp, tay cầm vô lăng, hai mắt mở lớn tròn xoe nhìn thẳng về phía trước.
Chung Thanh nhìn theo tầm mắt cậu ta, thấy phía trước cũng không có thứ gì đáng sợ, sau đó nhìn thoáng ra phía sau, lúc này mới phát hiện ra trong xe có người.
Cửa sổ xe bị kéo xuống, người đàn ông ngồi bên trong nhìn anh: "Người ban nãy là ai?"
Chung Thanh: "......"
Chung Thanh kinh ngạc: "Anh anh......!Sao anh lại tới đây?! Chẳng phải em bảo anh......" Nói được một nửa mới ý thức được Triệu Tiểu Tây vẫn đang ở đây, đành phải im lặng.
Anh nhanh chóng chui vào xe, chưa kịp ngồi vững thì tay đã bị người bên cạnh túm lấy, nắm thật chặt.
Cảm xúc căng thẳng của Chung Thanh dần dịu đi, anh không nhịn được nở nụ cười, tiến tới gần hắn nhỏ giọng nói: "Ban nãy là Kha Viễn, người ta có vợ rồi."
Triệu Tiểu Tây ngồi ở ghế trước lái xe về hướng khách sạn, loáng thoáng nghe thấy cái tên Kha Viễn, để giảm bớt không khí xấu hổ liền nhiệt tình hùa theo: "Kha Viễn! Con người Kha Viễn tốt lắm, không làm giá, hôm nọ lúc đi ngang qua còn giúp em xách đồ, nghe nói anh ấy cũng rất thích dìu dắt hậu bối, có lẽ thấy anh có tiềm năng, cho nên muốn làm quen đó!"
Chung Thanh cười cười gật đầu: "Không chỉ có đóng phim, người ta đối xử với vợ cũng tốt lắm, mỗi ngày phải gọi video ít nhất hai lần, nhớ nhà quá mà!"
Triệu Tiểu Tây lập tức tiếp lời: "Đúng vậy, trong giới giải trí anh ấy nổi tiếng là yêu vợ, sau khi kết hôn trợ lý nữ cũng đổi hết thành nam......"
Chung Thanh liếc mắt nhìn Phó Sơn Hách, thấy mặt đối phương vẫn lạnh như cũ, không thèm nói một tiếng nào.
Xe về tới khách sạn, sau khi Phó Sơn Hách xuống xe, Triệu Tiểu Tây ở đằng sau lập tức kéo Chung Thanh lại nhỏ giọng hỏi: "Anh Thanh! Sao ông chủ lại tới đây! Còn ở trong phòng của anh nữa chứ?! Anh không biết đâu, lúc ngài ấy bảo em tới khách sạn đón ngài ấy tới đoàn phim, em sợ mất hồn mất vía luôn rồi!"
Chuyện này không thể giải thích trong chốc lát được, Chung Thanh tuỳ tiện doạ cậu ta vài câu: "Có một số việc cần nói, yên tâm đi."
Hai người một trước một sau bước vào phòng, Chung Thanh vừa mới khoá trái cửa xong đã bị người nọ bất ngờ nhào tới đè anh lên tường ra sức hôn, khàn giọng nói với anh: "Mỗi ngày anh gọi video cho em mười lần......"
Chung Thanh vốn còn tưởng rằng hắn sẽ hờn dỗi một hồi, cuối cùng lại nghe được lời này, không nhịn được hơi mỉm cười, càng nghĩ lại càng buồn cười, cười tới nỗi cả người run run.
Phó Sơn Hách nhíu mày, cúi đầu muốn gặm miệng anh tiếp, Chung Thanh tránh đi: "Một ngày gọi video mười lần? Vậy thì thà em ở cạnh anh luôn cho rồi!"
"Em tình nguyện?"
"Đương nhiên là em tình nguyện." Chung Thanh thở dài, giơ tay lên xoa rối tóc hắn, càng xoa càng thấy thích, sau đó chợt đưa tay nhẹ nhàng mò xuống vùng bụng dưới của đối phương, nơi đó vẫn chưa phồng lên như người mang thai hai ba tháng thường thấy, trước đó anh đã đọc qua vấn đề về các phương diện liên quan tới khả năng sinh sản của nam giới được sinh ra thông qua giải phẫu sinh sản đồng tính, thông thường bọn họ mang thai tới tháng thứ năm thứ sáu mới có được dáng vẻ như phụ nữ mang thai hai ba tháng, em bé được sinh ra sẽ nhỏ hơn một chút so với những đứa nhỏ khác, cũng rất yếu ớt, cần phải chăm sóc thật cẩn thận.
Anh rũ mắt, "Đợi em quay xong bộ phim này sẽ dành tất cả thời gian để chăm sóc anh."
Đây không phải lời mật tiếng ngọt, mà kế hoạch của anh thực sự là như vậy.
Phó Sơn Hách nhìn anh, lại không nhìn được bắt đầu hôn anh.
Sở dĩ hai người bọn họ không ra ngoài ăn cơm là bởi vì Phó Sơn Hách đã đặt cơm, hầu như đều là những món Chung Thanh thích.
Thực ra hắn cũng muốn có không gian riêng tư ở bên cạnh Chung Thanh nhiều hơn.
Ăn cơm xong rồi phải đi giải quyết việc quan trọng, Phó Sơn Hách không doạ Triệu Tiểu Tây nữa, gọi tài xế lúc trước lái xe qua đây.
Các loại giấy chứng nhận đã