Lúc Chung Thanh được đề cử vào danh sách giải thưởng vai nam phụ xuất sắc nhất của Kim Phi với vai Cơ Tú của ≪Sơn Ngoại Sơn≫, anh cùng với Phó Sơn Hách đang ôm Tiếu Tiếu đi tới nhà cụ Phó.
Đợt nọ ông cụ đột nhiên bị cảm mạo, vốn tưởng rằng chỉ là bệnh vặt, ai ngờ vừa mới khỏi cảm thì lại bị sốt.
Bây giờ đang nằm ở nhà nghỉ ngơi, sau khi hạ sốt, nghe nói sức khoẻ vẫn yếu, cả ngày buồn bã ỉu xìu, cơm cũng chẳng ăn được nhiều.
Trình Kiến biết ông cụ không muốn gặp bọn họ, cho nên ban đầu thấy ông cụ chỉ bệnh vặt nên không nói cho họ, cuối cùng thấy tình hình sức khoẻ ông cụ không tốt lên, còn suốt ngày than ngắn thở dài tự giễu, nhìn đến là đáng thương, lúc này mới gọi điện thoại báo cho Phó Sơn Hách.
Khi một nhà ba người bước vào phòng, ông cụ đang xem phim, vừa khéo lại chính là ≪Sơn Ngoại Sơn≫ đang được phát hành.
Lúc này trên màn ảnh rộng của tivi đang chiếu một đoạn ngắn mập mờ cảnh Cơ Tú nháy mắt mặc quần áo, bước tới gần Tiêu Thánh.
Ông cụ Phó cười lạnh: "Trông rõ lưu manh hư hỏng, nó câu dẫn Tiểu Hách bằng cách này sao?"
Chung Thanh: "......"
Phó Sơn Hách lạnh lùng nhìn bảo mẫu đứng phía sau: "Cô lấy điều khiển tới đây, nhanh lên chút."
Vừa nghe thấy tiếng, ông lập tức ngẩng đầu lên, còn tưởng mình bị ảo giác, sửng sốt hai giây rồi định đứng dậy.
Chung Thanh theo bản năng chạy tới đè ông lại: "Còn đang cắm kim truyền, cẩn thận một chút ông nội à."
"Đừng gọi ta là ông nội!" Mặt ông cụ đỏ bừng, "Ai cho mấy đứa tới đây?! Mau cút xa ta ra!"
Phó Sơn Hách bịt kín hai bên tai của Tiếu Tiếu, nhanh chóng bước lại gần, che chở Chung Thanh ở sau lưng: "Thanh Thanh tới thăm ông, ông đừng doạ em ấy."
Ông cụ Phó tức đến bật cười: "Ồ, vậy có phải ông nên nói một tiếng cảm ơn với nó đúng không? Tiểu Hách, cháu giỏi lắm, ông thấy bây giờ trong mắt cháu không còn người ông nội này nữa rồi! Cháu thích nó cũng được, cùng đi với nó luôn đi, đừng lượn lờ trước mặt ông già này nữa, ta sống rất tốt, không cần mấy đứa tới đây thương hại!!!"
Phó Sơn Hách mím môi, mặt tối sầm.
Chung Thanh không muốn khiến ông cụ tức điên, dù sao ông vẫn đang bị bệnh, lập tức ôm lấy Tiếu Tiếu đang nằm trong ngực Phó Sơn Hách: "Em với Tiếu Tiếu ra ngoài trước chờ anh, anh nói chuyện với ông nội một lát nhé......"
Nhưng anh vừa vươn tay ra chạm tới người Tiếu Tiếu thì Phó Sơn Hách bỗng dịch sang bên cạnh tránh đi, hắn căn bản không muốn Chung Thanh ra ngoài.
Chung Thanh đang định nói gì đó, Tiếu Tiếu vẫn luôn chớp mắt quan sát biểu cảm của mọi người bỗng nhận thấy bầu không khí không ổn lắm, đặc biệt là bé nhìn thấy cha đang muốn bế mình thì lại bị ba né tránh, bé lập tức bẹp một tiếng, há miệng khóc nức nở.
Giọng bé con rất to, nức nở trông vô cùng đáng thương, nước mắt cũng rơi lã chã.
Chung Thanh lập tức bước tới xem con, Phó Sơn Hách đưa con cho anh dỗ dành, nhưng thấy Chung Thanh muốn bế Tiếu Tiếu đi ra ngoài cho nên cũng vô thức đi theo.
"Được rồi!" Ông cụ Phó quát một tiếng, tức giận nói với Chung Thanh đang đứng chôn chân tại chỗ, "Có dỗ con thôi mà cũng không biết dỗ, ôm nó lại đây cho ta."
"......"
Tiếu Tiếu vẫn đang khóc, Phó Sơn Hách hơi hoảng lập tức nói với Chung Thanh: "Em ra phòng khách trước rồi chờ anh, một lát nữa anh ra ngay."
Ông cụ Phó thấy không ai để ý tới mình, ông tức trợn tròn mắt, chỉ thẳng tay vào Phó Sơn Hách gọi đủ tên đủ họ của hắn ra: "Phó Sơn Hách, cháu có ý gì! Ta còn có thể ăn thịt con trai cháu à?!"
Chung Thanh sợ nhất là hai ông cháu nhà này giận dỗi nhau rồi cắt đứt quan hệ từ giờ tới cuối đời, nhìn tình hình, anh cảm thấy e rằng một lát nữa thôi là hai người họ lại ầm ĩ, đành ôm Tiếu Tiếu đang khóc nở nụ cười chân thành nói với ông cụ: "Ông nội à, ông không muốn gặp cháu thì không sao, nhưng A Hách thật lòng tới thăm ông, chỉ vì một mình cháu mà vứt bỏ tình thân là không đáng, hai người cứ bình tĩnh nói chuyện với nhau nhé, cháu với Tiếu Tiếu ra ngoài trước......" Anh đang nói thì bất ngờ mở to hai mắt nhìn ông cụ lấy một bông hoa trà nhỏ ở trong bình hoa đặt trên tủ thấp, quơ quơ với Tiếu Tiếu đang nằm trong ngực anh.
Tiếu Tiếu vốn dĩ đang gào khóc không ngừng bỗng nín hẳn, bé mở to hai mắt nhìn chằm chằm đoá hoa nhỏ trong tay ông cụ, vươn tay nhỏ ra khẽ hừ hừ.
Chung Thanh sững sờ, nhìn ông cụ ngồi trên giường chăm chú trêu đùa Tiếu Tiếu, khoé miệng hơi giật giật, anh liếc nhìn Phó Sơn Hách rồi bế Tiếu Tiếu qua.
Sau khi Tiếu Tiếu nắm được bông hoa nhỏ thì cười khúc khích, sương mù âm u còn sót lại trên mặt ông cụ cũng tan biến, ông cẩn thận ôm lấy Tiếu Tiếu trong tay Chung Thanh, cẩn thận ngắm nhìn.
Đây là lần đầu tiên ông tiếp xúc gần gũi với chắt nội của mình, có lẽ ông thực sự già rồi, mới đầu khi nhìn thấy Phó Sơn Hách và Chung Thanh tới đây thì không nhìn được muốn ầm ĩ với bọn họ như thể trẻ con cãi nhau, nhưng khi nghe thấy Tiếu Tiếu khóc, ông mới nhớ ra, cháu trai mình đã sinh một đứa con rồi.
Cháu trai ông từ lâu đã không còn là trẻ con nữa.
Khoảnh khắc ấy, ngồi từ xa nhìn thấy đứa bé cực kỳ giống cháu trai mình khi còn nhỏ, thân thể ông vô thức muốn thân cận với nó, bé con vừa khóc, ông cũng sốt ruột, tất cả bực bội tức giận trước đó đều bị ném ra sau đầu.
Nhìn Tiếu Tiếu nằm trong lòng mình giơ hoa lên cười, ông cụ cũng cười theo, ông xoa xoa khuôn mặt nhỏ của Tiếu Tiếu, sau đó lại bực bội ngước mắt lên nhìn hai cái đứa đang đứng trước giường mình: "Tên nó là Tiếu Tiếu?"
Chung Thanh cười nói: "Vâng."
Phó Sơn Hách nhàn nhạt tiếp lời: "Thanh Thanh đặt ạ."
Ông cụ vừa nghe thấy thì định phản bác luôn là đặt tên cho con kiểu gì thế không biết, nhưng lại nhìn thấy Tiếu Tiếu vất vả giơ hoa lên trước mặt ông cho ông ngắm, lòng ông lập tức mềm nhũn, tiếp tục hỏi: "Thế tên khai sinh thì sao?"
Chung Thanh: ".....!Vẫn chưa đặt ạ."
Ông cụ tức tới nỗi dựng ngược lông mày, trừng mắt lườm hai người bọn họ: "Vậy có nghĩa là còn chưa làm hộ khẩu?! Sao tụi bây không để bụng gì hết vậy?!"
Chung Thanh dở khóc dở cười, tâm trạng phức tạp: Chẳng phải ngài không đồng ý cho hai chúng cháu ở bên nhau à? Bây giờ lại sốt ruột đi làm hộ khẩu?
Trưa hôm đó, một nhà ba người ở lại nhà cũ của Phó gia ăn cơm.
Cơm nước xong, Phó Kính Thư ngồi trên giường vẫn chăm chú lật sách và từ điển, cuối cùng suy nghĩ một hồi lâu, lấy cho Tiếu Tiếu một cái tên rất hay —— Phó Tu Minh.
Chung Thanh nghe được thì thích vô cùng, Phó Sơn Hách cũng không có ý kiến gì.
Lúc họ về ông cụ không ra tiễn được, chỉ lạnh mặt nhắc nhở bọn họ sau này đưa Tiếu Tiếu tới đây chơi nhiều hơn.
Hai chồng chồng dính ké ánh sáng của con trai đã thành công nhận được giấy thông hành miệng của ông cụ Phó.
Trên đường về, Chung Thanh ngồi trên xe vẫn cảm thấy buồn cười nghịch nghịch bàn tay nhỏ của Tiếu Tiếu: "Chậc, không ngờ tới Tiếu Tiếu nhà chúng ta đúng là người hoà giải của gia đình, quá đỉnh!"
Tiếu Tiếu ngậm ngón tay cái của mình, trông như đang che giấu công lao và danh tiếng của bản thân.
......
Khi ≪Hồng Nhan Giang Sơn≫ lên sóng, Tiếu Tiếu đã được một tuổi, vào ngày sinh nhật một tuổi của bé, Chung Thanh chỉ tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ ở nhà.
Người tới có Tưởng Bách, Triệu Tiểu Tây và Giang Tiếu, còn Đằng Vũ đang bận đóng phim không tài nào phân thân để tới tham gia được.
Sau khi anh về nước chưa được bao lâu, chỉ có mấy người họ biết chuyện anh và Phó Sơn Hách có con, tuy rằng ban đầu quả thực có hơi ngạc nhiên, nhưng dù sao thì chuyện hai người họ kết hôn đã được cả thiên hạ biết đến rồi, sinh em bé thực ra cũng là điều hiển nhiên, bọn họ đều tiếp nhận rất nhanh.
Tiếu Tiếu thích hoa nhất, cho nên chủ đề của bữa tiệc nhỏ hôm nay đều là đủ mọi loại hoa to hoa nhỏ, ngay cả quần áo mặc hằng ngày của Tiếu Tiếu hôm đó cũng in hình hoa cúc non, trên đầu đội một chiếc mũ hoa hướng dương, bé nghiêng đầu ngồi giữa một rừng hoa tươi tắn rực rỡ, thơ mộng đáng yêu vô cùng.
Giang Tiếu bị sự đáng yêu của bé kích thích hò hét không ngừng: "Ôi trời ơi! Anh Thanh! Bé con anh sinh ra không phải con trai nữa rồi! Là công chúa bảo bối! Ngọt ngào quá đi ngọt ngào quá đi!"
Tưởng Bách không hề dao động: "Xời, nhìn dáng vẻ không chút tiền đồ của mấy cô mấy cậu kìa, chẳng phải chỉ là một bé con còn vương nước mũi......"
Còn chưa kịp nói hết, khoé mắt Tưởng Bách bỗng liếc thấy cục bột nhỏ giữa rừng hoa, sắc mặt anh ta thay đổi ngay tức thì, lập tức xông lên như một cơn gió vững vàng đỡ lấy, vừa nhìn chủ nhân của cặp chân dài bên cạnh vừa nghiến răng nghiến lợi: "Phó tổng! Anh làm cho con anh chơi, anh có thể cẩn thận nhìn trước nhìn sau một chút được không! Nhỡ ngã thì làm sao? Ôi cục cưng à, con đừng gặm tay nữa nha, đợi lát nữa chú lấy sữa bột cho con......"
Chung Thanh cầm camera cười haha: "Dưới mấy khóm hoa đều là bọt biển, Tiếu Tiếu cố ý chơi lộn nhào đấy! Nó chơi cả sáng hôm nay rồi! Không ngã đau được đâu!"
Tưởng Bách: "......"
Cuối bữa tiệc, Phó Sơn Hách bế Tiếu Tiếu bước tới cạnh Chung Thanh, Triệu Tiểu Tây rất biết quan sát ý người lập tức cầm lấy camera: "Hai người cùng thổi nến theo Tiếu Tiếu đi ạ!"
Ngọn nến được Chung Thanh thắp lên, còn chưa kịp thổi, bên ngoài chợt có tiếng gõ cửa.
Lúc Phó Kính Thư và Trình Kiến bước vào, tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Chung Thanh vô thức mở lời: "Ông nội, chẳng phải ngài bảo hôm nay ngài có việc nên không tới sao ạ?"
Ông cụ lườm anh một cái, Trình Kiến vội vàng đứng bên cạnh giải vây: "Chẳng phải mấy cậu tuỳ tiện quá à! Ông nhìn thấy ảnh chụp trên vòng bạn bè của cậu, bảo rằng trông quá nguy hiểm, chỗ nào cũng là nến, nhỡ đâu xảy ra hoả hoạn thì không ổn chút nào, cho nên tới kiểm tra......"
Phó Sơn Hách phá đám: "Đó là đèn mà Thanh Thanh mua, không phải nến."
Chung Thanh nhịn cười hẩy hắn một cái, vuốt mũi nói: "Ý thức an toàn của ông nội cao thật đấy ạ! Nếu ngài đã tới rồi, thì phải kiểm tra cho kỹ nha......"
Lúc này ông cụ Phó mới hoà hoãn, trước tiên là bế Tiếu Tiếu lên, đi một vòng quanh nhà rồi nhíu mày nói: "Hai anh làm cái gì thế này? Có phải tổ chức hôn lễ đâu mà loè loẹt thế? Không biết là làm cho bản thân hai anh hay là cho Tiếu Tiếu nhà mình nữa......"
Ông đang định quát cho hai thằng cháu một trận thì nhóc con trong lòng ông bỗng vươn tay ra với lấy khóm hoa bên cạnh.
Ông cụ theo bản năng đưa tay ra lấy hoa xuống cho bé, nhìn chắt nội vui vẻ cười thật tươi, trong lòng ông ngọt lịm, lại vội vàng lấy mấy khóm hoa nữa cho bé: "Cầm hết đi cầm hết đi, con xem, ba con keo kiệt thật, đặt hoa gì mà nhỏ thế không biết, không đủ cho Tiếu Tiếu của chúng ta chơi! Hôm nào cụ làm cho con một phòng đầy hoa, loài nào màu nào cũng có, cho con chơi thoả thích!"
Mọi người:.....!Rốt cuộc ai mới loè loẹt cơ chứ?
Lúc Tiếu Tiếu được một tuổi rưỡi, một nhà ba người bọn họ mỗi tuần đều sẽ tới nhà cũ Phó gia để thăm Phó Kính Thư.
Bây giờ mỗi lần gặp mặt Phó Kính Thư cũng không còn mặt nặng mày nhẹ với Chung Thanh nữa, ngoài nguyên nhân từ phía Tiếu Tiếu thì chủ yếu vẫn là bởi vì đợt nọ ông đã biết được một việc thông qua Weibo —— thì ra cháu trai mình mới là người nằm trên!
Vài hôm sau sinh nhật một tuổi của Tiếu Tiếu, chợt có paparazzi đăng tin hai người họ ôm em bé đi dạo phố, Chung Thanh cũng không giấu diếm gì, thản nhiên thừa nhận.
Không chỉ vậy, sau đó Phó Sơn Hách cũng bắt đầu lẳng lặng công khai Chung Thanh và bé yêu lên Weibo, khiến đảng cp ngày nào cũng hò hét.
Ngay sau đó, lại có fans ở nước J tiết lộ mình đã từng nhìn thấy Phó Sơn Hách nằm viện tại viện y học Trung Quốc ở nước J, khi đó chỉ nghĩ rằng đối phương bị bệnh, bây giờ kết hợp với tuổi của bé con để suy đoán, lúc ấy chắc Phó Sơn Hách vừa mới sinh em bé xong, đang ở cữ!
Đảng cp Thanh Hách trước giờ vẫn luôn kiên định phảng phất như thấy mùa xuân, mà đảng cp Hách Thanh vẫn không muốn tin vào việc Phó tổng là thụ, thậm chí còn dùng suy luận thể trạng tính cách mạnh mẽ chứng minh Phó Sơn Hách mới là công!
Người chủ trì của hội nhóm Thanh Thanh Thượng Hách Đồ không vui, phản bác lại: Đằng ấy không biết sao, trên thực tế người nào lùn hơn thường mới là công! Mấy bạn đọc truyện tranh nhiều quá rồi!!!
Vì vậy mà một đám người bắt đầu nhảy vào ầm ĩ túi bụi với nhau, cho đến ngày nọ, Chung Thanh thay ảnh Weibo, trong ảnh là khuôn mặt mũm mĩm cùng với cái miệng đang dẩu lên thơm thơm bông hoa của Tiếu Tiếu, chỉ có thể nhìn thấy thân hình của người đàn ông ôm Tiếu Tiếu, cơ mà nhìn dáng dấp kia, mọi người đều biết đó là Phó Sơn Hách.
Cảm nghĩ dưới hình ảnh viết rằng: Cảm ơn ông xã, cảm ơn anh đã sinh hạ cục cưng Tiếu Tiếu, hôm nay chính thức bắt đầu làm việc rồi, em sẽ nhớ hai người nhiều lắm!
Rất nhanh, Phó Sơn Hách đã bình luận ở dưới: Một ngày call video mười lần, không tính Tiếu Tiếu trong đó.
Ngoài việc ăn cơm chó, mọi người đều biết trước đó Chung Thanh đã nhận một bộ phim gay cấn.
Bởi ≪Sơn Ngoại Sơn≫ lúc trước, Chung Thanh đã hút thêm mấy trăm vạn fans, sau đó lại đạt giải nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, theo độ hot của ≪Hồng Nhan Giang Sơn≫ đợt nọ, danh tiếng và độ phổ biến rất khả quan, rất được mọi người yêu thích.
Có điều sau khi về nước, Chung Thanh vẫn chưa vội đóng phim, chủ yếu là bởi Tiếu Tiếu còn nhỏ, anh muốn cùng Phó Sơn Hách chăm sóc bé.
Chung Thanh không quan tâm cái gọi là