*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương này hơi dài nên tôi chia làm hai~ Nhớ thương hai bạn quá nên sau 3 năm không cầm cọ thì tôi lại muốn vẽ bìa =)) Hình trên là Lục Viễn dưới là Chu Du nhé, tôi dựa theo mô tả trong truyện phác qua tạo hình một chút:> - --------------
Hôm nay Lục Viễn về nhà sớm, nửa đường còn quành lại một chuyến mua một chai rượu trở về.
Cậu vừa mới về đến nhà, quả nhiên đối diện với căn phòng bốn phía ngập mùi đồ ăn. Chu Du vây tạp dề quanh eo đứng ở phòng bếp, nghe thấy động tĩnh quay đầu ra liếc mắt xem, lại mau chóng quay trở về.
Lục Viễn đặt chai rượu mới mua về ở trên bàn, sau đó chống khung cửa phòng bếp hướng ánh mắt vào trong, nhịn không được cười nói: "Ầy, đúng là bữa tiệc lớn tiễn đưa có khác nha, vẫn là cậu nhọc lòng như vậy."
"Nói như thể tôi nấu xong cậu không có phần vậy," Chu Du xì một tiếng, lại quay đầu đuổi cậu đi, "Tránh ra tránh ra, đầu bếp nấu cơm không cho người nhìn lén."
"Xem một chút thì sao cơ," Lục Viễn cười nói, "Tôi lại không phải không biết nấu."
Cậu thời khắc đều nhớ kỹ giả thiết mình biết nấu cơm, hiện tại nói tới nói lui đến chính mình cũng sắp tin là thật. Trong lòng Chu Du thông suốt, nhưng lúc này cũng không tiện tại chỗ vạch trần cậu, âm thầm trợn trắng mắt không lên tiếng.
Lục Viễn lại nhìn một lát, sau đó mới tránh ra, nói với Chu Du: "Vậy cậu cứ từ từ mà làm nhé, tôi đi tắm rửa."
Ban ngày lúc ở nhà xưởng, cậu không cẩn thận bị ngã, một thân hôi hám, chỉ phải từ trong ra ngoài đổi hết cả bộ. Lục Viễn cầm bộ quần áo ở nhà đi tắm rửa, lúc vào phòng tắm mới phát hiện quần áo lần trước mình vắt trên thanh màn che vẫn còn nguyên. Cũng may nhìn qua có vẻ như không bị người động vào. Cậu vội vàng túm lấy bỏ vào máy giặt, nghĩ một lát lại bốc thêm hai món từ trong rổ quần áo.
Quần áo trong rổ so với trước đây thiếu đi nhiều, nhấc hai cái áo thun lên cơ bản đã thấy đáy.
Lục Viễn nhìn thấy mà không khỏi thở dài, Chu Du cái khác không nói, cần mẫn là thật sự, lau nhà mà lau đến không nhiễm một hạt bụi, quần áo bẩn cũng sẽ không lưu lại đến ngày hôm sau. Điểm này cậu cùng Lý Phục đều đuổi không kịp, Lục Viễn là thật sự vô cùng lười biếng lại không thích thu dọn, Lý Phục chỉ có thể xem như người bình thường, sẽ thu dọn, nhưng chắp vá qua loa một chút là được, không tinh tế tỉ mỉ được như Chu Du.
Nghĩ đến đó, những lời Lý Phục nói sáng hôm qua lại không tự chủ xông ra, Lục Viễn trước kia không hỏi Chu Du về chuyện giữa hắn và Lý Phục, cậu còn tưởng rằng này hai người chỉ là gặp được nhau so với chính mình sớm hơn một chút mà thôi, không nghĩ tới bọn họ dường như rất thân thuộc, còn cùng nhau đi câu cá.
Lục Viễn tuy rằng ngoài miệng nói muốn theo đuổi Lý Phục, trong lòng cũng đích thị tính toán như vậy, nhưng hiện tại lại hơi có cảm giác không có chỗ xuống tay. Thời cấp ba cậu cùng Lý Phục mỗi ngày chạm mặt nhau, đều chỉ có thể trong tình trạng bận bù đầu bù cổ, người sau cũng luôn là bộ dáng bách độc bất xâm*, hiện tại trước sau cũng chỉ có chuyện công tác, cậu càng không biết phải làm thế nào mới tốt.
*bách độc bất xâm: trăm độc không thể xâm nhập, ý nói con người vững vàng kiên định, không dễ dụ dỗ, không bị người ảnh hưởng Nói cho cùng thời còn là học sinh, cậu sẽ sống chết đu bám dây dưa mà theo đuổi người ta, hiện tại mọi người đều đã là người trưởng thành, cậu càng không muốn mất mặt, cũng không muốn làm cho đối phương thêm bối rối. Nhưng thật ra quan hệ giữa Chu Du và Lý Phục trước kia còn rất tốt, như bây giờ ngược lại là nhìn ra có chút vấn đề.
Lục Viễn trong lòng âm thầm suy đoán đủ thứ, lại nghĩ tối nay bắt được Chu Du dứt khoát phải hỏi một chút, nhưng chờ đến sau khi cậu tắm rửa xong bước ra, tức khắc bị bài trí bên ngoài dời đi lực chú ý.
Chu Du hôm nay dường như là tâm tình rất tốt, lúc này tắt hết đèn phòng khách, chỉ chừa lại đèn nhỏ trong nhà ăn, khiến cho không khí trong nhà trở nên vô cùng ấm áp. Trên bàn cơm còn phô trương trải một tấm khăn trắng, mặt trên đặt mấy thứ chén đĩa, kỳ lạ chính là còn có hai bộ dao nĩa.
Lục Viễn cảm thấy ngạc nhiên, đi qua nhìn tức khắc nhịn cười không nổi..
Chu Du ở một bên ngượng ngùng nói: "Tôi vốn dĩ muốn hầm thịt bò nạm, nhưng nhìn đến món canh lại cảm thấy trùng lặp, cho nên đem chiên hai khối bò bít tết."
"Ổn đấy," Lục Viễn cười nói, "Thật hiền thảo."
Chu Du cũng mỉm cười, lớn giọng: "Cậu ngồi xuống trước, tôi đi thay quần áo khác cái rồi ra ngay."
"Trịnh trọng như vậy làm gì?" Lục Viễn nhịn không được quay đầu gọi hắn, "Chỉ ăn một bữa cơm rồi đưa cậu sang đối diện bên kia đường cái thôi, làm gì mà như bỏ xứ đi tha hương cầu thực thế."
Chu Du cười ha hả không nói gì, qua một lát trên người đổi thành áo thun cùng quần đùi thể thao.
Hai người lần lượt ngồi xuống, lại rót cho mỗi người một ly rượu nhỏ.
Chu Du chờ nhấp xong một ngụm nhỏ mới phản ứng lại được, ngẩn người hỏi: "Ầy không đúng, sao cậu lại biết tôi phải đi về?"
"Tiết Văn Minh nói," Lục Viễn nhìn hắn một cái, "Phản xạ cánh cung của cậu đỉnh thật đấy, tôi hàn huyên cùng cậu đã nửa ngày rồi mà giờ cậu mới nhận ra."
"Tôi mới nhớ ra tôi còn chưa nói cho cậu biết," Chu Du dừng một chút, buồn bực nói, "Dựa theo kế hoạch của tôi, lúc này hẳn là tôi đang cùng cậu chạm ly, nhưng mà còn phải nói thêm mấy lời cảm tạ, sau đó giải thích tôi từ nay phải đi đâu về đâu......"
Lục Viễn: "...... Có gì khác nhau sao?"
"Có chứ," Chu Du trịnh trọng nói, "Cái này gọi là cảm giác về nghi thức."
"Cảm giác về nghi thức......" Lục Viễn liếc mắt nhìn chai rượu, nhướng mày, "Là cậu dùng rượu của tôi cùng tôi chạm ly?"
"Á đúng rồi!" Chu Du nhịn không được hô lên: "Tôi quên mất, tôi đã mua rượu vang đỏ!"
"Vậy lấy ra đi," Lục Viễn thấy hắn như vậy nhịn không được cười nói, "Đến đến đến, khui rượu của cậu, một lần nữa cụng ly."
Chu Du nhanh chóng cất đi chai rượu trắng của Lục Viễn, lại đổi thành rượu vang đỏ, bật nắp khui chai.
Hôm nay Lục Viễn đặc biệt có kiên nhẫn, bồi hắn uống rượu trắng, lại lần nữa đổi thành rượu vang đỏ. Chỉ là Chu Du từ lúc mở màn đến giờ vẫn luôn nói không nên lời. Hắn thử rất nhiều lần, cứ hễ mở miệng liền cảm thấy chính mình giống như một thằng ngốc, không đợi Lục Viễn cười hắn, chính hắn cũng chịu không nổi.
Hai người nhìn nhau không rõ vì sao mà cùng bật cười.
"Hôm nay sao cậu cứ như đứa ngốc vậy hả," Lục Viễn thở dài nói, "Mau ăn nhanh đi, ăn xong rồi tôi đưa cậu về nhà, mang theo nhiều đồ không?"
"Không nhiều lắm," Chu Du nói, "Chỉ có, cái bộ drap giường kia của cậu tôi mang về luôn được không?"
Hắn vừa nói ra liền thoáng ngượng ngùng, nghĩ một hồi lại vội vàng nói: "Tôi đặt mua một bộ mới, kích cỡ cùng bộ này của cậu giống nhau như đúc, bây giờ đang trên đường vận chuyển, mấy bữa tới cậu lưu ý mà nhận hàng nhé."
"Không cần đâu," Lục Viễn nói, "Tôi đắp cái kia lâu rồi, không cần phiền toái như vậy."
"...... Cần, cần chứ" Chu Du nói, "Tôi đều đã mua, cái kia của cậu tôi trực tiếp ôm đi là được, cậu dùng đồ mới cho thoải mái."
Lục Viễn cười cười, không nói gì nữa.
Chu Du nghĩ một lúc lại nói: "Không phải người ta nói, bà con xa không bằng láng giềng gần sao, về sau cậu có chuyện gì tùy thời cứ nói cho tôi một tiếng là được, dù sao cũng chỉ cách một con đường cái, tôi lúc nào cũng tiện cả."
"Hay là thôi đi," Lục Viễn cười cười, "Nhỡ đâu về sau tôi có đối tượng, hoặc là cậu có đối tượng, như vậy gọi tới kêu đi đều không tốt. Chúng ta vẫn nên bảo trì khoảng cách."
Chu Du thoáng sửng sốt, không hiểu làm sao lại phải bảo trì khoảng cách.
"Không phải hiện giờ cậu còn chưa có đối tượng sao," Chu Du do dự một chút, nhịn không được lầu bầu: "Lại nói, tôi có đối tượng còn chưa biết là chuyện khi nào, nhỡ đâu sống độc thân suốt đời thì sao."
"...... Phỉ phui cái mồm mau lên," Lục Viễn nói, "Chuyện tốt thì cho nói, chuyện xấu không cho, nào có ai tự nói mình như vậy."
Chu Du có chút hờn dỗi, cúi đầu nhấp ngụm rượu, tỏ vẻ không muốn nói.
Lục Viễn lại bảo: "Hơn nữa cậu cũng không hề kém." Cậu nói đến đoạn này dừng một chút, nhớ tới nghi vấn của mình, chần chừ nói, "Hỏi cậu chuyện này nhé."
Chu Du ừ một tiếng, giương mắt nhìn cậu.
Lục Viễn do dự trong chốc lát, gắp một đũa đồ ăn bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhai vài cái mới hàm hồ nói: "Cậu với Lý Phục...... là quan hệ gì thế?"
"Quan hệ gì là gì?" Chu Du liếc cậu một cái, không rõ cậu có ý tứ gì.
Lục Viễn nói: "Chính là, có cảm giác hai người các cậu rất thân thiết."
Chu Du: "......" Một lúc sau hắn phản ứng lại, mới hiểu được Lục Viễn là đang dò hỏi về Lý Phục, hơn nữa, nhìn bộ dạng này dường
như là sợ hắn còn đang muốn làm tình địch với cậu.
Chu Du nói thẳng: "Tôi và y không có quan hệ gì, chỉ là tương đối quen thân mà thôi."
Lục Viễn không tin, nhưng cảm thấy ráo riết tra hỏi thì không tốt, vì thế vờ như không có việc gì mà cười cười, nâng ly rượu cùng hắn cụng một cái.
Chu Du nhìn cậu hỏi: "Cậu thật lòng suy tính chuyện theo đuổi y à?"
Lục Viễn "ừ" một tiếng, gật đầu.
Chu Du "à" một tiếng, lại nhịn không được hỏi thêm: "Cậu nhất quyết không phải Lý Phục thì không được sao, làm sao mà đến tận bây giờ vẫn còn thích y như vậy?" Nói xong lại nghĩ tới món tín vật đính ước kia của Lục Viễn, do dự nói, "Tôi còn tưởng rằng cậu giữ lại tín vật đính ước của người yêu cũ, là dự định sau này hợp lại cơ."
Lúc hắn nhắc đến người yêu cũ, Lục Viễn rõ ràng sửng sốt, nhưng rất mau lại khôi phục trạng thái bình thường.
"Khả năng hợp lại không cao lắm đâu," Lục Viễn nói, "Điều kiện khách quan không đủ."
Chu Du ngay sau đó hỏi: "Tại sao lại không đủ? Hai cậu vì sao chia tay?"
"Yêu xa," Lục Viễn dừng một chút, giải thích, "Gã phải về Quảng Châu phát triển sự nghiệp, tôi muốn lưu lại nơi này, hai người cũng không thể duy trì yêu xa, cho nên liền đường ai nấy đi." Cậu nói xong cũng tò mò, hỏi Chu Du, "Mấy năm nay cậu hẹn hò bao nhiêu người?"
Chu Du có chút ngượng ngùng: "Hai thôi."
"...... Vậy sao cậu," Lục Viễn dừng một chút, muốn hỏi đã hẹn hò hai người rồi, vậy sao cậu vẫn là "cá hoa cúc", nhưng nhìn bộ dạng của Chu Du lại không nỡ nói ra.
Chu Du quá dễ thẹn thùng, lúc này đại khái uống lên hai ly rượu, gương mặt phiếm hồng. Lục Viễn cảm thấy bản thân nếu hỏi đến loại đề tài này, quả thực chính là đang đùa giỡn hắn.
Chu Du lại tự mình biện giải, nói: "Hai lần hẹn hò đều có thời gian không dài. Người thứ nhất là bạn cùng trường hồi năm nhất, quen được trong đám bạn ở trường, cùng nhau ăn một bữa cơm, gã thổ lộ rồi chúng tôi hẹn hò. Nhưng sau lại mới được hai tuần, gã đã gọi điện thoại nói tôi không yêu gã, không chủ động hẹn gã lần nào cả, nên muốn chia tay."
Lục Viễn: "......" Hai tuần không cho người ta nổi một cái hẹn, quả thật là tổn thương lòng người. Dù sao cậu nam sinh nhỏ này cũng thật đủ dứt khoát.
Lục Viễn thầm phỉ nhổ trong lòng, nghĩ một chút lại hỏi: "Người thứ hai thì sao?"
"Người thứ hai là do bạn bè giới thiệu, lần này thời gian lâu hơn một chút, là hai tháng. Nhưng gã không ở chung trường, cho nên tổng cộng gặp nhau không quá vài lần. Sau tôi lại nghe nói gã có bạn gái, cho nên chia tay."
"...Hả?" Lục Viễn nói: "Người nọ ngoại tình à?"
"Hẳn là lừa hôn đi," Chu Du thở dài, "Sau đó gã tìm tôi rất nhiều lần, nói vì ứng phó trong nhà cho nên tìm một người con gái làm bình phong, về sau khẳng định vẫn muốn ở bên tôi, làm tôi quá sức ghê tởm. Sau đó tôi mua một cái sim rác, nhắn tin cho bạn gái gã, nói bạn trai cô là tra nam lừa hôn."
"Sau đó cô ta liền chia tay sao?"
"Mới đầu thì không," Chu Du bất đắc dĩ nói, "Người nọ nói gã là song tính, hợp lực với cô gái kia mắng tôi một trận. Nhưng hình như sau đó hai người họ cũng không kết hôn."
Lục Viễn yên lặng gật gật đầu, loại sự tình này bọn họ đều giống nhau không muốn đề cập tới. Nếu phát hiện người đang hẹn hò với mình kết hôn giả, cậu cũng chỉ có thể yên lặng rời xa, chặn hết liên lạc. Cũng may những người cậu quen biết đều có quan niệm tương đối đồng nhất, không nhất định xuất quỹ (
come out, ý nói công khai tính hướng), nhưng cũng sẽ không đi gạt người.
Hai người tán gẫu đến đoạn này, nhẹ nhàng chạm ly một cái.
Chu Du cũng cảm thấy đề tài có chút nặng nề, cảm giác muốn dời đi lực chú ý, hỏi Lục Viễn: "Cậu thì sao? Nói về vị kia của cậu xem nào."
Bạn trai cũ của Lục Viễn rất ưu tú, tuy rằng chỉ học ở trường bình thường, nhưng đối nhân xử thế các phương diện đều cực kỳ thành thục, ở bên cạnh Lục Viễn hơi có cảm giác anh hùng chi gian* thưởng thức lẫn nhau.
*anh hùng chi gian (giữa những người anh hùng): người cùng đẳng cấp, tương xứng với nhau. Lục Viễn nói: "Lần đầu tiên nhìn thấy gã là lúc gã đang nhảy Street Dance, đội mũ lưỡi trai, áo khoác bóng chày, nhảy rất đẹp. Chung quanh rất nhiều người vỗ tay hò hét chói tai, cái kiểu cực kỳ khoa trương, như thể phát điên rồi. Khi ấy tôi còn tưởng rằng minh tinh gì đó tới trường học. Sau đó chúng tôi lại ở cuộc thi biện luận của trường mà quen biết, nhưng giao lưu cũng không nhiều lắm. Chúng tôi không học cùng khoa, hơn nữa một người ở cơ sở trường phía Đông, một người ở cơ sở chính. Bởi vậy nên mãi cho đến gần cuối năm ba đại học, lúc này mới xác định quan hệ......"
"Giao lưu không nhiều lắm sao lại xác định quan hệ?" Chu Du nhịn không được ngắt lời, nhìn cậu hỏi, "Giao lưu không nhiều lắm mà đã xác nhận quan hệ, có phải hơi hấp tấp rồi không?"
Lục Viễn: "...Giao lưu không nhiều lắm, nhưng là mỗi lần thời gian đều tương đối dài, chẳng hạn như cuối tuần cả ngày cùng nhau ra ngoài chơi, kiểu như vậy."
"...... À," Chu Du ngẩn người, sau đó mới nói: "Như vậy sao."
Lục Viễn cười cười, "ừ" một tiếng: "Đúng vậy, tuy rằng chia tay, nhưng không thể không thừa nhận, người kia rất tốt, đối xử với người khác thật ôn nhu, mười phần kiên nhẫn. So với ấn tượng đầu tiên khác xa, tôi còn tưởng rằng hắn là một người vô cùng cao ngạo."
"Nếu như có cơ hội, hẳn là còn có thể hợp lại chứ hả?" Chu Du nói xong khụ một chút, lại nhấc chai rượu lên rót đầy hai ly, nói giọng quan tâm, "Nếu đã như vậy, cậu còn muốn theo đuổi Lý Phục sao?"
Lục Viễn thở dài, lắc đầu nói: "Hẳn là không có cơ hội hợp lại đâu. Lý Phục bên kia...... Để xem cơ hội đã, tôi cũng không muốn mãi đơn độc, mà trong đám người xung quanh, hiện tại đang độc thân lại cảm thấy đáng tin cậy, có thể xuống tay, cũng chỉ có mình y."
Cậu nói đến chỗ này dừng một chút, giương mắt nhìn Chu Du: "Tôi cho rằng Lý Phục có ý với cậu đấy, thấy quan hệ giữa cậu và y rất tốt, WeChat còn tám chuyện nhiều như vậy."
"Có ý gì cơ," Chu Du rũ mắt lẩm bẩm nói, "Y còn cảm thấy tôi với cậu có ý kia kìa."
"Cũng bởi vì y nghĩ như vậy, nên tôi mới cảm thấy kỳ quái."
Chu Du nghi hoặc nói: "Vì sao?"
"Cái này còn phải hỏi sao?" Lục Viễn buồn cười mà lắc đầu, "Cậu và tôi, sao có thể là một đôi? Nghe là thấy khôi hài rồi......"
"Sao lại không thể?" Chu Du mờ mịt.
Lục Viễn ra vẻ đương nhiên, chặc lưỡi nói: "Cậu nói xem?"
Chu Du: "......" Hắn ngẩn người, nói không nên lời.
Tuy rằng thoạt nhìn vào, có vẻ như nói như vậy cũng không có vấn đề gì. Hắn với Lục Viễn là quan hệ gì ư? Ngồi cùng bàn, tình địch, bạn học cũ...... Mỗi ngày gặp mặt, chí chóe với nhau, ngủ chung phòng giường lớn ở khách sạn, còn ở chung nhà, chung giường...tuy rằng không chung chăn gối. Theo lý mà nói, nếu có chuyện gì thì đã sớm đã xảy ra rồi.
Nhưng dù cho sự tình quả thật đúng là như thế, Chu Du nghe xong lại cảm thấy biệt nữu, hệt như cảm giác biệt nữu ngày hôm qua, thật giống như Lục Viễn rất khinh thường hắn vậy.
Hắn biết chính mình có lẽ là suy nghĩ nhiều, nhưng quan hệ giữa hai người bọn họ tính đến hiện tại cũng rất thân thiết, nói chuyện phiếm cũng không có gì phải kiêng kỵ. Bạn bè người ta còn có thể phát triển thành đôi, đến lượt hắn thế quái nào lại như chuyện khôi hài?
Hắn bị ghét bỏ đến mức đó sao??
==================================