Tình Địch - Ngũ Quân

Lục Viễn khựng lại một chút rồi nói: "Không đói."


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Viễn lúc nhận cuộc điện thoại này chả hiểu ra làm sao, tuy vậy trước sau vẫn cung kính nói: "Con chào chú ạ."

Cậu vừa từ trong căn hộ của mẹ ra tới liền nhận được điện thoại của Chu Du, vốn dĩ tưởng là Chu Du gọi, ai dè bốc máy lên lại là cha hắn.

Ông Chu ở bên kia khách khách khí khí nói nửa ngày, đại ý là ông vừa mới biết được Thiên Bá "hàng thật giá thật" đang ở trong tay Chu Du, hơn nữa còn đưa cho Lục Viễn...... Là một fan trung thành của Thiên Bá, ông đặc biệt muốn được một lần chiêm ngưỡng tận mắt phương dung* Thiên Bá, cũng không biết Lục Viễn có thuận tiện hay không.

*phương dung: vẻ đẹp về cả dung mạo lẫn phong thái lễ nghi

Lục Viễn dĩ nhiên sẽ không thoái thác, vội nói thuận tiện, lại hỏi ông muốn thấy nó khi nào.

Ai ngờ ông Chu lại ngượng ngùng nói: "Chú muốn thấy liền bây giờ."

Lục Viễn ngẩn người, ông Chu lại chậm rì rì nói: "Chú nói với Tiểu Ngư là muốn ghé nhà con nhìn một chút, nhìn xong liền trở về, nó cũng không đồng ý, nói sợ chú quấy rầy con, lại bảo chú chuyện này để nói sau."

Lục Viễn à một tiếng, vội nói: "Có gì quấy rầy đâu ạ..." Chỉ là hai thành phố cách nhau bảy trăm dặm mà thôi, để cho người lớn trong nhà chỉ vì nhìn Thiên Bá một cái mà phải lặn lội đến đây một chuyến, dường như cũng có chút không thỏa đáng. Chuyển phát nhanh gửi qua thật ra cũng được, cùng một tỉnh nên hôm nay gửi ngày mai đã nhận được rồi, tuy vậy Lục Viễn cũng không rành đóng gói, hơn nữa chuyển phát nhanh cá sống phỏng chừng phải cung cấp dưỡng khí, trong tay cậu cũng không có thiết bị.

Vật nuôi làm cảnh phải chịu dằn vặt như vậy có lẽ chưa tới nửa đường đã lăn ra chết rồi, rốt cuộc thì Thiên Bá cũng coi như là độc nhất vô nhị, lỡ mà ngỏm thật cậu cũng không cách nào tìm ra được con thứ hai. Lại nói nếu như Thiên Bá thực sự xảy ra chuyện, không riêng cha của Chu Du thương tiếc, chính Lục Viễn cũng sẽ đau lòng.

Cậu suy nghĩ một lúc, dự định xuống nước bảo đối phương chịu khó chờ mấy ngày, chờ Chu Du về lại đây đóng gói rồi gửi đi cũng tốt mà mang về cũng được, đều thuận tiện. Ai ngờ ông Chu lại ở bên kia lẩm bẩm: "Hầy, nếu là người khác còn có thể từ từ, chú thì không được, tính chú nôn nóng lắm, hiện tại nhìn không thấy, ngủ không yên mà ăn cũng không ngon."

Lục Viễn: "..."

Cậu vẫn là lần đầu tiên thấy người nói chuyện chậm rì rì như vậy mà có "tính nôn nóng", hơn nữa Chu Du vừa mới trở về được nửa ngày, ông Chu đã ngủ không yên...cũng không thể là ngủ trưa chứ hả.

Lục Viễn cảm thấy kỳ quặc, lại cân nhắc một vị trưởng bối chắc là không đến mức nói dối lừa cậu, khả năng thật sự chỉ là tính tình cổ quái mà thôi, nghĩ một lúc bèn nói: "Vậy được ạ, để con tìm xem có thể gửi nhờ xe nào đến đó được không. Nếu thật sự tìm không ra thì để con tự lái xe chở đến."

Cậu chủ yếu là cân nhắc gửi nhờ xe ai đó, cảm giác chuyện này hẳn là không khó làm, nào ngờ ông Chu lại lập tức ở bên kia tiếp tục nói: "Vậy phiền toái con chạy lại đây một chuyến đi, cá nhà mình nuôi vẫn là chính mình đau lòng, gửi xe người khác nhỡ đâu phải chịu khổ."

Lục Viễn: "...Cũng được ạ."

Ông Chu cảm động nói: "Vất vả cho con rồi, Tiểu Lục, Tiểu Lục thật là một đứa trẻ ngoan ngoãn thiện lương."

Lục Viễn: "..."

Đứa trẻ ngoan ngoãn thiện lương cúp điện thoại, càng cân nhắc càng thấy không thích hợp, nhịn không được bấm số gọi lại, lần này là Chu Du tiếp.

Chu Du còn có chút chột dạ, vội vàng hướng về phía cha hắn khoa tay múa chân làm động tác ra dấu giữ im lặng.

Lục Viễn quả nhiên ở bên kia nghi hoặc nói: "Là cha cậu muốn thấy cá, hay là cậu muốn thấy hả?"

Chu Du nghĩ thầm thật ra là tôi muốn thấy cậu cơ, chính là lại không dám nói, chỉ mạnh miệng bảo: "Đương nhiên là cha tôi, mỗi ngày tôi đều thấy nó thì nhớ cái gì mà nhớ......" Hắn nói xong lại diễn kịch, lòng đầy căm phẫn nói: "Có phải cha tôi lại nói cái gì với cậu không? Tôi nói cậu hay, tôi ngăn cản ông ấy nửa ngày mà ngăn không lại! Cậu xem, cậu ở xa như vậy vất vả như vậy, còn phải lặn lội tới đây một chuyến, ông ấy không biết xấu hổ hay sao......"

Nói còn chưa dứt lời, hắn đã ăn ngay một đạp trên mông.

Lục Viễn càng nghe càng cảm thấy có gì mờ ám*, thế nhưng ban nãy cậu đã lỡ đáp ứng rồi, lúc này cũng không định bụng đổi ý, nghĩ một lát chỉ hỏi: "Địa chỉ nhà cậu ở đâu? Tôi có thể phải buổi chiều mới đến được."

*nguyên văn: miêu nị, tiếng Việt có câu "giấu như mèo giấu cứt", cụm từ này có nghĩa là việc làm lén lút, giấu diếm cái gì.

Chu Du tức khắc phấn khởi, vội nói: "Địa chỉ chốc nữa tôi gửi cho cậu, gửi cho cậu cả định vị nữa." Hắn nói xong lại lo lắng, "Hôm nay có thể mua được vé không nhỉ? Cậu từng ngồi tàu đến bên này bao giờ chưa?"

Lục Viễn nói: "Không biết, cá sống mang lên tàu được à?"

"Chắc được, đổ hết nước ra là ổn, qua chốt kiểm tra an ninh cậu lại đi toilet tiếp nước."

Lục Viễn sốt ruột: "Không có nước lỡ cá chết mất thì sao?" Cậu suy nghĩ một lúc vẫn thấy không yên tâm, lại cảm thấy giờ này mua vé cũng chưa chắc gì có thể mua được, bèn đơn giản nói: "Tôi tự lái xe qua vậy."

Ngày thường số lần cậu lái xe đi mấy vùng lân cận không ít, lần này khoảng cách tuy rằng khá xa, nhưng cũng trong phạm vi chấp nhận được, chỉ là không rõ cao tốc có thể kẹt xe hay không.

Chu Du cũng nghĩ đến điều này, có chút đau lòng nói, "Cao tốc sẽ kẹt xe đó? Lỡ như kẹt xe thì một mình cậu buồn chán lắm, cũng quá mệt mỏi."

Hắn đột nhiên nảy ra ý tưởng, "Tôi quay lại đó đón cậu? Sau đó hai ta cùng nhau trở về? Như vậy cậu lái xe mệt mỏi còn có tôi trò chuyện mua vui."

"Được thôi," Lục Viễn nói, "Cậu lại đây càng tốt. Lại đây mang cá về đi, tôi vừa hay không cần phải di chuyển."

"...A," Chu Du lúc này mới phản ứng lại, ngượng ngùng nói, "Thôi, tôi không đi đâu."

Hắn ôm điện thoại làm tổ tại chỗ, dinh dính nhơm nhớp đến phát ngấy, mãi cho đến khi Lục Viễn bên kia cúp điện thoại, quay đầu mới thấy cha hắn để lại cho hắn một tờ giấy.

Chu Du thò đầu lại gần xem, liền thấy bên cạnh con số hai cha con vừa mới thỏa thuận ban nãy nhiều ra thêm hai chữ "X3" (nhân ba). Phỏng chừng cha hắn nhận thấy mình nhọc công tốn sức, muốn tăng giá.

Chu Du hiện giờ trong lòng chỉ nhớ thương Lục Viễn, lại nghĩ sau khi Lục Viễn đến rồi còn phải trông cậy vào ông già mình phối hợp diễn xuất, dứt khoát không kỳ kèo thêm. Hắn cầm bút liệt kê ra mấy món đồ cần mua, lại nghĩ đến buổi tối Lục Viễn tới nhà cùng ăn một bữa cơm chiều, làm món gì cho cậu thì tương đối khai vị.

Hắn ngồi một chỗ cân nhắc thực đơn, góc mắt thoáng nhìn con số 10X3 trên giấy, lại nhịn không được cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ nếu để cho Lục Viễn biết hắn dùng 30 cái thanh đoàn đổi lấy một cái cớ gọi cậu đến đây, cũng không biết sẽ có cảm tưởng thế nào.

Lục Viễn bên kia lúc này lại vô cùng bận rộn, lúc hai bố con nhà Chu Du gọi điện thoại tới, cậu đang cuốc bộ về nhà, hiện tại quyết định lái xe đi qua, hơn nữa có khả năng sẽ dính kẹt xe, nghĩ một lát dứt khoát tăng tốc chạy.

Cậu một đường chạy về nhà, vội vội vàng vàng đem nước trong bể của hiên Bá đổ bớt đi một ít, tìm một cái hộp chuyển phát nhanh đặt bể cá vào. Sau đó cậu lại vọt tới phòng ngủ thay quần áo. Ngày thường cậu cảm thấy quần áo của mình không thiếu, đồ mặc cho từng trường hợp đều đủ dùng, lúc này một bộ rồi lại một bộ ném ra mà vẫn cảm thấy chẳng có gì để mặc. Bộ này quá trang trọng, bộ kia quá cũ, đồ thể thao thì quá xuề xòa, có một bộ trang phục đi chơi cậu rất thích, là lúc Kỳ Kỳ đến chơi, cậu theo các nàng đi dạo phố thuận tiện mua, đẳng cấp rất ổn màu sắc cũng thích hợp, thế nhưng hiện giờ trời đã giao mùa, mà mùa này mặc bộ đó thì hơi lạnh.

Lục Viễn đầu bù tóc rối, lần đầu tiên cảm thấy quần áo của chính mình quả thật không đủ mặc, cuối cùng bất đắc dĩ, vẫn chọn bộ trang phục mùa hè kia, lại chọn thêm một chiếc áo gió mỏng khoác ở bên ngoài.

Tiết trời lúc này áo gió mặc vào thì nóng cởi ra thì lạnh, cho nên cậu chỉ hờ hững buông lỏng vạt áo. Lục Viễn mặc xong đi đến toilet soi gương, luôn có cảm giác mình giống như đi trình diễn thời trang, trong lòng cậu vẫn không hài lòng, thế nhưng cũng không có lựa chọn nào tốt hơn, đành phải vội vàng mang theo Thiên Bá xuống lầu.

Ngày mai là Tết Trung thu, hôm nay khắp mọi nẻo đường đều chơi đổ xí ngầu tặng bánh*, Lục Viễn lái ra ngoài một đoạn rồi lại quành lại khu thương mại, mua hai hộp lá trà khô cùng bánh Trung thu mang theo.

*nguyên văn 博饼 (bác bính) là một trò chơi vào dịp Trung thu ở khu vực Mân Nam TQ, đổ xí ngầu (xúc xắc) với phần thưởng là bánh Trung thu. ngoài ra còn có ý nghĩa dự đoán may mắn của người chơi trong năm tới.

Lu bu một trận, lúc cậu lái xe lên đến cao tốc đã là giữa trưa. Lục Viễn không ăn cơm trưa, trên cao tốc hơi kẹt, cậu theo dòng xe cộ đông đúc chậm rì rì nhích một đoạn lại nghỉ một đoạn, lúc có thể đi cậu liền bám sát đuôi xe trước, phía trước không thể di chuyển cậu liền quay sang đùa nghịch với Thiên Bá, tặc lưỡi hệt như đùa với chó, dỗ cho Thiên Bá xòe đuôi.

Đoạn đường ngày thường cậu chỉ đi hết ba tiếng rưỡi hôm nay lại vẫn chạy mãi cho đến khi trời sắp tối. Đến khi Lục Viễn vào đến thành phố đã là 5 giờ nhiều.

Chu Du ở nhà cũng sắp sốt ruột đến điên rồi, đi ra đi vào nhìn tới nhìn lui, lại chào cha mẹ một tiếng rồi vọt ra cầu vuợt bên
ngoài tiểu khu ngó nghiêng. Cổng tiểu khu nhà bọn họ nằm trên tuyến đường chính trong nội thành, ngày thường đã thường xuyên kẹt cứng, hôm nay là trước Trung thu một ngày, cho nên càng trông như một bãi đỗ xe. Chu Du ở trên cầu vượt nhìn nửa giờ, dòng xe bên dưới mí mắt còn nhích chưa được 200 mét.

Hắn nhất thời có chút hối hận, sớm biết thế buổi sáng nên cùng Lục Viễn dắt nhau trở về, hiện tại Lục Viễn đã đi được năm tiếng... Dựa trên tình hình này còn không biết phải bao lâu mới có thể đến nơi.

Chu Du nhìn một lát, nhịn không được đứng ở trên cầu vượt gọi điện thoại cho Lục Viễn cập nhật tình hình trực tiếp.

Lục Viễn bất đắc dĩ nói: "Tôi vừa lên đường vành đai trên cao phía Bắc thành phố thôi, còn lâu mới đến đó. Cậu bây giờ cập nhật trực tiếp cho tôi cũng vô dụng thôi."

Chu Du bất chợt bừng tỉnh mà "à" một tiếng, lại cười hắc hắc nói: "Cậu có đói bụng không?"

Lục Viễn nói: "Còn tạm, qua cơn đói rồi." Lúc mới xuống cao tốc cậu thấy rất đói bụng, thế nhưng sau đó thấy được tình hình giao thông trong nội thành, tức khắc bị dọa tiêu tan hết cảm giác đói.

Dòng xe cộ ở đường trên cao tựa như rồng mình dài, từ góc độ Lục Viễn nhìn thấy, một chuỗi đèn xe đỏ nhấp nháy nối đuôi nhau liền tù tì, có chỗ nào giông giống đèn lồng đỏ ngày Tết. Trước đây lúc nào kẹt xe cậu cũng thấy phiền, lúc này lòng yên tĩnh hiếm thấy, nghĩ bụng những người khác giờ phút này phỏng chừng cũng đang nóng lòng trở về nhà, thậm chí cậu còn nảy sinh một chút cảm giác được trở về tổ ấm.

Tuy rằng cậu cũng không biết chính mình đang trở về chỗ nào, gia đình nơi ấy ra sao.

Lục Viễn nhịn không được khẽ cười một chút, ngón tay gõ nhịp trên tay lái.

Chu Du bởi vì sợ nói chuyện làm cậu phân tâm, cho nên nói xong hai câu sau liền giữ nguyên trạng thái trầm mặc lắng nghe động tĩnh ở bên kia, lúc này nghe thấy Lục Viễn thấp giọng cười cười, hắn tựa như bị người ném lên ghế xích đu, cả thân mình đều tránh không được lắc lư trái phải.

Chu Du ở trên cầu vượt tiến lên nhìn trước nhìn sau, thấy dòng xe cộ thoáng giãn đi một ít, cũng theo sau cười hỏi: "Cậu cười cái gì vậy?" Nói xong lại bâng quơ hỏi, "Cơm buổi sáng tôi nấu cho cậu ăn chưa?"

Hắn không nói thì không sao, vừa nói xong Lục Viễn mới nhớ tới, tức khắc a lên một tiếng: "Hỏng rồi."

Lục Viễn rầu rĩ nói: "Cơm không ăn, nồi cũng quên mất chưa dọn." Cậu đi quá gấp, lúc ấy hoàn toàn quên tiệt mất.

Chu Du kinh ngạc nói: "Tôi làm cho cậu cũng không nhiều lắm, như nào lại không ăn?"

Lục Viễn khựng lại một chút rồi nói: "Không đói."

"Không đói cũng phải ăn chứ," Chu Du vừa nghe tức khắc lại sốt ruột, "Vậy cả ngày nay cậu không ăn gì sao?"

Lục Viễn nói: "Đâu đến nỗi cả ngày."

"Tối qua cũng không ăn mà, tối hôm qua...ờm," Chu Du nói đến chỗ này khựng lại. Tối qua hai người nói chuyện, nói xong lại đều không quá vui vẻ, không ăn cơm đã liền đi ngủ. Thế nhưng Chu Du không muốn nhắc chuyện này gây mất hứng, dứt khoát hàm hồ phớt lờ đi, lại nói: "Cậu đến chỗ nào rồi, tôi ra cửa tiếp cậu."

Lại dặn dò nói: "Chốc nữa cậu xuống đường vành đai ngay chỗ trước mặt có đường bắc ngang sông, đi xuống dưới thêm hai ba trăm mét đến ngân hàng xây dựng kia rồi rẽ trái là cổng sau tiểu khu, cổng chính phía bên này kẹt xe quá."

"Tôi thấy rồi, có một cái biển chỉ đường nho nhỏ phải không." Lục Viễn nói, "Hẳn là sắp tới rồi."

Lúc Chu Du từ cầu vượt đi xuống một đường xuyên qua tiểu khu đến cửa sau, xe của Lục Viễn xe vừa vặn tấp vào. Bởi vì tiểu khu này quản lý nghiêm ngặt, xe của khách vãng lai chỉ có thể đậu ở bãi đỗ xe ngầm bên ngoài tiểu khu, cho nên Chu Du dứt khoát đi bộ ra chỉ đường cho Lục Viễn. Hắn ôm bể của Thiên Bá vào trong ngực, vẫn luôn chờ đến sau khi Lục Viễn đậu xe xong, mới quay đầu nghiêm túc nhìn Lục Viễn một cái.

Rõ ràng hai người chỉ mới tách ra từ buổi sáng, lúc này lại cảm thấy giống như đã xa cách nhau thật nhiều năm.

Lục Viễn vừa lúc quay đầu nhìn hắn, ánh mắt vừa chạm vào nhau một chút liền vội vã dời mặt đi. Lúc cậu xuống xe, mặt còn không rõ vì sao nóng lên, cậu mở cửa lấy đồ ở hàng ghế sau, lúc sóng vai đi theo Chu Du ra ngoài nhất thời lại thấy căng thẳng.

Cậu vẫn là lần đầu tiên đến nhà bạn làm khách. Tuy rằng trên danh nghĩa là hỗ trợ chuyển đồ, thế nhưng ban nãy Chu lúc Du gọi điện tới, ý tứ trong lời ngoài lời đều là cha mẹ nhà Chu đang chờ cậu đến cùng nhau ăn một bữa cơm.

Đây chính là thật sự tới cửa làm khách, hơn nữa còn là đến vào buổi tối, Lục Viễn không khỏi cúi đầu phủi nhè nhẹ lên quần áo của mình, lại kiểm tra thử trên người mình có mùi gì không dễ ngửi hay không. Rốt cuộc cũng lái xe lâu như vậy, trên người cậu ít nhiều gì cũng ra mồ hôi, quần áo cũng có chút nhăn nhúm.

Hơn nữa Lục Viễn không biết cha mẹ Chu Du là làm gì, có dễ ở chung hay không, có khó tính hay bắt bẻ không. Cậu vốn định chờ Chu Du giới thiệu, nhưng mãi cho đến khi hai người lên tới mặt đất, qua cổng tiểu khu rồi, Chu Du vẫn như một thằng ngốc cứ chốc lát nhìn cậu một cái rồi lại cười cười.

Lục Viễn nghĩ một lúc, đành phải tránh khỏi tầm mắt của Chu Du, hỏi: "Cha mẹ cậu làm gì vậy?"

Chu Du "a" một tiếng, thành thật nói: "Cha tôi là thầy giáo, mẹ tôi làm ở Cục hàng hải, nhưng mà hiện giờ mẹ tôi nội lưu (nghỉ hưu sớm), cha tôi từ chức, hai người bọn họ đều vô công rồi nghề."

Lục Viễn: "..." Quả thật đúng là người một nhà.

Chu Du lúc này mới nhận thức được ý tứ của Lục Viễn, bèn nói bổ sung: "Nhà chúng tôi có cha tôi tính tình đặc biệt dễ chịu, cho nên cậu cứ thoải mái tán gẫu với ông ấy."

"Vậy...mẹ cậu thì sao?" Lục Viễn nhịn không được liếc hắn một cái, "Dì có sở thích gì không? Tán gẫu thì nên nói những chủ đề gì?"

"Tính tình mẹ tôi không được tốt lắm," Chu Du cười hắc hắc, thấy Lục Viễn ngẩn người, bèn giải thích, "Mẹ tôi vốn dĩ sắp được thăng chức, kết quả bị cho nội lui, nhân vật mấu chốt đẩy bà ra còn là học trò của bà, đã hai năm rồi mẹ tôi vẫn chưa nguôi giận. Trước kia người nọ Trung thu hằng năm đều đến tặng quà, năm trước còn lái xe đến đây, bị mẹ tôi úp cả một mâm đồ ăn vào mặt mà mắng, năm nay không biết còn tới nữa hay không."

Lục Viễn: "!!!"

Cảnh quan ở tiểu khu nhà Chu Du rất đẹp, Lục Viễn đi theo đằng sau hắn cảm giác như là mình đang xuyên qua một khu vườn rộng lớn, đi hai bước xuyên hoa phất liễu*, đi tiếp hai bước lại là cầu nhỏ bắc ngang hồ, phía trên là hòn non bộ...... Có điều lúc này cậu cũng không có tâm tư nào thưởng thức cảnh đẹp, chỉ canh cánh trong lòng nỗi lo có thể nào bị mẹ Chu Du úp mâm vào mặt hay không.

*xuyên hoa phất liễu: đi xuyên qua hoa, phớt qua cây liễu

Cậu âm thầm cầu nguyện lát nữa tốt nhất là chạm mặt ông Chu đầu tiên, như vậy chính mình còn có thể trước tiên thả lỏng, hơn nữa rốt cuộc cậu cũng đưa cá đến cửa...Ông Chu hẳn là sẽ nhớ kỹ cậu là đứa trẻ ngoan, sẽ thân thiện hơn một chút.

Cậu yên lặng hít vào một hơi, nào ngờ sợ cái gì thì gặp ngay cái đó, hai người đi chưa được bao xa, liền nhìn thấy trước lối vào khoảng sân nhỏ có một người đang đứng.

Lục Viễn đưa mắt nhìn, phát hiện là một vị nữ sĩ*, vóc dáng cao gầy, mặc một chiếc quần yếm sọc rất cá tính bên ngoài áo thun trắng. Hai tay bà đút trong túi quần, mặt mày sắc bén, tóc cột cao lộ trán...

*nữ sĩ: cách gọi tôn kính một người phụ nữ, tựa như quý bà, phu nhân, madam,...

Cậu nương theo ánh trăng nhìn tới, phát hiện đối phương rất giống cái người tên Lưu Gia Linh trên TV. Chỉ là vóc dáng vị này hẳn là còn cao hơn một chút, xem chừng vào khoảng 1m75.

Xinh đẹp lại có khí chất...... Hơn nữa cậu luôn cảm thấy có điểm nào giông giống Chu Du......

Trong lòng Lục Viễn nhất thời giật thót, vừa nghiêng đầu sang, quả nhiên vừa lúc nhìn thấy Chu Du chỉ chỉ, giới thiệu nói: "Ầy, mẹ tôi."

======================================

Editor: gặp mẹ chồng roài =))))))

*bác bính



*đường vành đai trên cao, cái này ở SG hay thấy nè:


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện