Đúng giờ Ngọ ba ngày sau Lãnh Mạch Thần có mặt tại rừng tre, Mặc Chiêu đã đợi ở đó từ trước.
"Tới đúng hẹn đấy! Không để ông đây phải đợi lâu."
Mặc Chiêu cầm hai cái chén trong tay chia cho Lãnh Mạch Thần một cái.
"Nào! Chúng ta cắt máu ăn thề kết làm bằng hữu."
Lãnh Mạch Thần tái mặt, hỏi:"phải cắt thật sao?"
Mặc Chiêu gật đầu, đáp:"đương nhiên!"
"Sợ là sau khi chén này đầy máu của ta thì ta sẽ chết luôn không chừng..."
Mặc Chiêu cầm quạt đánh vào đầu hắn một cái nhẹ, trả lời:"ngươi điên à? Cắt một chén máu đầy không chừng ta với ngươi cùng chết chung luôn thì có."
Lãnh Mạch Thần thắc mắc, hỏi:"chẳng phải trong sách cũng có ghi chép cắt máu ăn thề là phải đầy chén mới được tính sao?"
"Ai bảo với ngươi là nhất định phải làm giống trong sách chứ?"
"Thế sao?" Lãnh Mạch Thần xấu hổ gãi gãi đầu.
Mặc Chiêu lấy trong y phục ra một bình nước, sau đó rót đầy vào hai cái chén.
"Ta với ngươi mỗi người nhổ hai giọt máu vào trong chén, thế là được rồi!"
Lãnh Mạch Thần thở phào, cười trả lời:"được!"
Mặc Chiêu loay hoay cố tìm thứ gì đó, hỏi:"ngươi có mang thứ gì có thể cắt máu được không?"
"Chắc là có! Mạc Trần!"
Lập tức một cây gậy đen xuất hiện, hắn đưa cây gậy cho Mặc Chiêu.
"Dùng cái này được không?"
Mặc Chiêu kinh ngạc nhìn cây gậy, hỏi:"Mạc Trần? Đừng nói cái thứ xấu xí này ngươi dùng làm vũ khí mang theo bên người đấy nhé."
"Phải đấy!"
Mặc Chiêu dở khóc dở cười, đưa tay nhận lấy cây gậy lật qua lật lại ngắm nghía.
"Ôi trời ơi! Ngươi khiến ta được mở mang tầm mắt không ít đấy."
Cây gậy đen độ dài chỉ bằng với một thanh kiếm, nhìn rất giống thương nhưng lại ngắn hơn nhiều, vừa xấu xí đã thế thân còn sần sùi. Mặc Chiêu dùng một đầu nhọn trên cây gậy đâm vào đầu ngón tay mình, nhổ hai giọt máu vào trong hai chén, sau đó trả lại cây gậy cho chủ nhân của nó.
"Tới ngươi!"
Lãnh Mạch Thần lấy lại cây gậy làm theo nhổ hai giọt máu vào trong hai chén.
Cả hai mỗi người cầm một chén, bắt đầu quỳ xuống đất, đồng thanh.
"Ta là Mặc Chiêu!"
"Ta là Lãnh Mạch Thần!"
"Hôm nay chúng ta nguyện cùng nhau kết bái làm bằng hữu, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, xin trời đất chứng giám!"
Cả hai cúi mình lạy ba lạy rồi cùng nhau uống cạn chén nước.
Sau khi kết bái đã xong cả hai liền đứng dậy, Mặc Chiêu cười sảng khoái khoác vai Lãnh Mạch Thần.
"Tốt lắm! Đã là bằng hữu với nhau, sau này nếu có tên nào dám ức hiếp ngươi thì ngươi cứ việc nói với ta, ta nhất định sẽ thay ngươi dạy dỗ hắn."
Lãnh Mạch Thần nở nụ cười, đùa trả lời:"vậy thì ta phải vinh hạnh vì có được một người bằng hữu tốt như huynh rồi!"
Mặc Chiêu cười đắc ý, nói:"tất nhiên! Muốn làm bằng hữu với ta đâu có dễ hahaha."
Lãnh Mạch Thần bó tay cạn lời không biết phải nói thế nào nữa.
Mặc Chiêu nhớ ra điều gì đó, nói:"đi thôi! Hôm nay ta sẽ đưa ngươi xuống núi mở mang tầm mắt."
Lãnh Mạch Thần lập tức từ chối, trả lời:"không được! Huynh đừng có làm liều, để cha và hai sư bá biết được thì chúng ta chết chắc."
Mặc Chiêu bình thản vỗ vỗ vai hắn, nói:"yên tâm đi! Ta đã xin sư phụ cho xuống núi thăm cha một lát, sư phụ cũng đồng ý rồi."
"Cho phép huynh chứ có phải cho phép ta đâu chứ?"
Mặc Chiêu hơi mất kiên nhẫn, trả lời:"đi đi! Ta sẽ đưa ngươi về đúng giờ, không bị ai phát hiện đâu, ngươi không tin ta à?"
Lãnh Mạch Thần nửa tin nửa ngờ, nhưng cuối cùng vẫn chọn đi với Mặc Chiêu.
Mặc Chiêu đưa Lãnh Mạch Thần tới một nơi gọi là Thành Chung Liên, nơi này rất náo nhiệt, người dân bày hàng buôn bán tấp nập, trẻ con trên tay cầm kẹo hồ lồ chạy nhảy chơi đùa trên phố, còn có những người biểu diễn làm ảo thuật mua vui cho thiên hạ. Thành Chung Liên nổi tiếng có rất nhiều quán trọ, tửu lâu, thậm chí còn có vài sòng bạc, quả đúng là một nơi rất xa xỉ.
Sau một hồi lâu cùng nhau đi dạo, Mặc Chiêu mới quyết định kéo Lãnh Mạch Thần vào một quán ăn ven đường ngồi.
Mốt người đàn ông trung niên là chủ quán ở đây nhìn thấy có người đến liền tươi cười vui vẻ.
"Hai vị tiểu công tử muốn ăn mì sao?"
Mặc Chiêu trả lời:"phiền ông làm cho ta hai bát mì!"
"Có ngay!"
Mặc Chiêu nhìn Lãnh Mạch Thần cười nói:"mỗi lần xuống núi ta đều đến quán này ăn mì, ông chủ ở đây làm mì rất ngon."
Lãnh Mạch Thần nghi hoặc, hỏi:"không phải huynh nói với ta là huynh xuống núi để thăm cha sao?"
Mặc Chiêu bung quạt phe phẩy, đáp:"nếu không nói thế thì ngươi chịu đi với ta sao?"
Lãnh Mạch Thần mất niềm tin vào người trước mặt, lắc đầu ngán ngẩm nói:"huynh lừa ta!"
Mặc Chiêu cười trả lời:"ta xin hứa chỉ lừa ngươi lần này thôi, bảo đảm không có lần sau."
Trong lúc này chủ quán mang hai bát mì ra đặt lên bàn, cười nói:"mì tới rồi đây! Hai vị tiểu công tử ăn ngon miệng!"
Mặc Chiêu nhìn Lãnh Mạch Thần, nói:"ăn đi! Mì này ăn nóng mới ngon!"
Lãnh Mạch Thần nghe lời liền cặm cụi ăn mì.
Mặc Chiêu thích thú, hỏi:"thế nào? Ngon phải không?"
"Ùm!"
Mặc Chiêu cười đắc ý, nói:"thấy chưa? Ông đây không lừa ngươi mà hahaha."
Kể từ ngày kết giao với Mặc Chiêu tới nay cũng đã được một năm, Lãnh Mạch Thần cảm thấy rất vui vẻ. Hai người càng ngày càng trở nên