Còn ba ngày nữa Huyền Độc Cốc sẽ tổ chức tiệc mừng thọ cho Ân phu nhân, các phái đều đến tụ hội sớm ba ngày.
Liên Đăng Phái đến sau cùng, vừa đến ngoài cổng đã có một đệ tử đứng chờ sẵn ở đó.
Đệ tử Huyền Độc Cốc chấp tay thi lễ rồi đưa tay mời vào trong.
"Xin mời các vị vào trong!"
Mọi người cùng đi theo vào trong, khắp Huyền Độc Cốc hầu như đều là màu tím, nhìn có phần độc lạ nhưng cũng rất đẹp mắt.
"Ở đây rộng lớn không thua gì Liên Đăng Phái chúng ta nhỉ?" Lãnh Kình Vũ vừa đi vừa cảm thán nhìn xung quanh.
Lãnh Kình Thiên trả lời:"phải! Ta còn nghe nói nơi này gia quy cũng không nhiều như Liên Đăng Phái chúng ta, đúng là một nơi thoải mái."
Phùng Đình Phong khó chịu ra mặt, nói:"các ngươi bớt nói một chút không được à?"
Lãnh Kình Vũ cũng khó chịu trả lời:"ta có miệng, ta cứ thích nói đó, ngươi cấm được ta à?"
Lúc này đệ tử Huyền Độc Cốc dừng lại, cung kính nói:"xin mời ba vị trưởng bối đi theo ta tới sảnh chính, các vị còn lại xin mời đi thẳng tới phía trước một chút, các vị có thể tự mình chọn một phòng để nghỉ ngơi."
Phùng Dã trả lời:"được! Mời dẫn đường!"
Đệ tử Huyền Độc Cốc dẫn ba vị trưởng bối đi trước, các đệ tử còn lại tự mình đi tới phía trước.
"Tiểu Tịnh!" Hoàng Thanh Thanh từ đâu chạy tới chỗ Triệu Hinh Tịnh mừng rỡ, kế bên còn có Triệu Trác Lãng đi cùng.
"Sư tỷ! Ca ca!"
Hoàng Thanh Thanh nhìn Triệu Hinh Tịnh từ trên xuống dưới, vẻ mặt đau lòng nói:"lâu quá không gặp muội có vẻ gầy đi không ít, bọn họ có ai bắt nạt muội không? Nói với ta, ta sẽ xử lý bọn họ giúp muội."
"Sư tỷ đừng lo! Bọn họ đều đối xử rất tốt với muội."
Mặc Chiêu chống nạnh nói:"nè! Hoàng Thanh Thanh phải không? Cô nói như thế chẳng khác gì nói bọn ta ngược đãi sư muội nhà cô, có Tiểu Mạch Thần nhà ta chăm sóc cho sư muội cô rất chu đáo, cho nên cô không cần phải lo thừa đâu."
Hoàng Thanh Thanh đi tới chỗ Mặc Chiêu, chống nạnh nhìn hắn nói:"cái tên này, ta có hỏi ngươi sao? Còn cần ngươi phải trả lời ta sao? Lần trước ngươi uống rượu thua ta, ta còn chưa bắt người kêu tiếng cẩu đâu đấy."
"Ta thua cô? Hài hước thật, rõ ràng cô mới là người gục xuống bàn trước, giờ lại bảo là ta thua? Ông đây thân là nam tử hán đại trượng phu, cho nên sẽ không tính toán với cô."
Hoàng Thanh Thanh tức giận, trả lời:"ngươi dám chơi gian với ta? Nể tình ngươi là bạn của Tiểu Tịnh nhà ta nên ta mới khoan dung với ngươi, đừng có mà lật lọng với ta."
"Ta lật lọng với cô? Ông đây mà thèm chơi gian với cô à? Chẳng qua..."
Mặc Chiêu chưa kịp nói hết đã bị Lãnh Mạch Thần bụm miệng lại.
"Thật ngại quá! Huynh ấy có hơi không khỏe, để ta đưa huynh ấy tới phòng trước!"
Hắn kéo Mặc Chiêu đi trước, vừa đi xa đám người kia hắn mới chịu bỏ tay ra.
Mặc Chiêu không phục, hỏi:"huynh bị điên à? Ta không khỏe chỗ nào? Huynh làm y sư kiểu gì thế?"
"Có lẽ ta nhầm lẫn một chút."
"Nhầm lẫn? Y sư cũng có vụ nhầm lẫn nữa sao? Huynh không thấy ta đang nói lý lẽ với cô ta sao? Rõ ràng lúc đó là cô ta gục xuống bàn trước, thế nào lại đổ thừa cho ta là người thua? Huynh thấy có tức không chứ?"
"Được rồi! Nam tử hán đại trượng phu không chấp việc nhỏ nhặt mà."
"Ai thèm chấp mấy chuyện này chứ?" Mặc Chiêu im lặng suy nghĩ một hồi rồi nói tiếp:"lâu rồi chúng ta không có thời gian đi chơi riêng với nhau, hôm nay có cơ hội chúng ta đi chơi xả láng một hôm đi."
"Đi đâu? Đây là Huyền Độc Cốc có gì để chúng ta chơi chứ?"
Mặc Chiêu trả lời:"Huyền Độc Cốc rộng lớn như vậy đi dạo vài nơi cũng không tồi."
Lãnh Mạch Thần lắc đầu, nói:"ta thấy ý này của huynh không được tốt lắm, hay là thôi đi."
"Sợ cái gì? Đi một chút cũng có sao đâu? Đi thôi!" Mặc Chiêu kéo Lãnh Mạch Thần đi theo mình.
Nhân trời còn sớm, Mặc Chiêu và Lãnh Mạch Thần cùng đi dạo khắp Huyền Độc Cốc, các đệ tử khác đều đưa mắt nhìn bọn họ nhưng không ai mở miệng nói gì.
"Ta thấy chúng ta quay về được rồi, đi như vậy cũng không được hay cho lắm, nói khó nghe hơn là chúng ta đang không biết phép tắc đấy." Lãnh Mạch Thần nói.
"Chúng ta chỉ đi xem một chút chứ có phải đi làm chuyện gì đó xấu xa đâu? Huynh đúng là nhát gan." Mặc Chiêu trả lời.
Lãnh Mạch Thần nhìn xung quanh hoang mang nói:"hình như chúng ta bị lạc rồi, chỗ này sao không có một bóng người nào cả?"
Mặc Chiêu cũng hoang mang, trả lời:"sao mà lạc được chứ? Chúng ta đi vòng lại thử xem sao."
"Được!"
Cả hai bị lạc đường vô tình đi đến một chỗ là mật thất của Huyền Độc Cốc. Trước cửa mật thất có hai tượng đá hình dạng Kì Lân hai bên trấn giữ.
Lãnh Mạch Thần tò mò tự hỏi:"ở đây sao lại có một cánh cửa lớn như vậy?"
Mặc Chiêu lại gần một tượng đá hình dạng Kì Lân, tò mò dùng tay sờ vào đầu nó, hai mắt của Kì Lân lập tức sáng lên tia đỏ khiến hắn giật mình rụt tay về.
Lãnh Mạch Thần hỏi:"có chuyện gì vậy?"
"Ta không biết! Mắt của nó..."
Chưa