Màn chúc thọ tặng lễ vật đã xong, Ân Khâm Tiên ra hiệu cho thuộc hạ đem ra một tấm bia đặt ở đằng xa, trước tấm bia là vài tiểu hỏa yêu đang bay lượn lờ che chắn tâm điểm.
"Hôm nay ta có một trò chơi nhỏ dành cho các đệ tử, mỗi phái sẽ cử ra hai đệ tử biết sử dụng cung, mỗi đệ tử sẽ được phát cho ba mũi tên, chỉ cần người nào bắn trúng hai mũi tên vào tâm điểm thì sẽ được thưởng cho Bích Hải Kiếm làm của riêng.
Mọi người nghe tới tên Bích Hải Kiếm liền xôn xao, Bích Hải Kiếm là một vũ khí rất lợi hại, người sở hữu được nó có thể dễ dàng tu luyện, tăng cường tu vi một cách nhanh chóng.
"Đây không phải là bảo vật được truyền ba đời của Huyền Độc Cốc sao?"
"Sao có thể dễ dàng tặng cho người khác được chứ? Huyền Độc Cốc lần này chơi lớn quá."
"Thật tiếc quá! Ta lại không giỏi dùng cung, khi về ta nhất định phải tập dần mới được."
"Người nào lấy được Bích Hải Kiếm thì lời to rồi."
"Phải bắn trúng được tận hai mũi tên đó, đâu phải chuyện dễ dàng gì."
Ân Khâm Tiên đưa tay lên ra hiệu cho mọi người giữ im lặng, nói:"được rồi! Phái nào có thể lên trước đây?"
Triệu Trác Lãng lên tiếng, nói:"ở Hắc Địa Cung có ta và muội muội biết sử dụng cung, bọn ta xin lên trước."
Triệu Hinh Tịnh thật ra cũng không quan tâm đến trò chơi này, người nào lấy được Bích Hải Kiếm thì liên quan gì tới nàng? Vô duyên vô cớ lại bị biểu ca gọi tên, từ chối thì lại sợ biểu ca mất mặt nên cũng đành tham gia.
Triệu Trác Lãng được phát cho ba mũi tên, hắn giương cung lên bắn phát thứ nhất bị trúng vào một con tiểu hỏa yêu, phát thứ hai và thứ ba vẫn thế. Tiểu hỏa yêu che chắn trước tấm bia rất khó bắn trúng vào tâm điểm.
Tới lượt Triệu Hinh Tịnh đứng ra bắn, phát thứ nhất cũng bị trúng vào một con tiểu hỏa yêu, phát thứ hai giương cung liền bắn trúng vào tâm điểm khiến mọi người tung hô cổ vũ không ngớt, nếu trúng thêm một phát nữa là sẽ có ngay Bích Hải Kiếm.
"Cố lên!" Lãnh Mạch Thần đứng cổ vũ cho nàng.
Phát cuối cùng nàng bắn ra không may bị trúng vào tiểu hỏa yêu, thế là đã thất bại.
Triệu Hinh Tịnh không những không cảm thấy thất vọng mà còn bình thản quay về chỗ cũ.
Phái thứ hai đứng ra là Tịnh Tâm Uyển Tiêu Mẫn Nguyên và Đằng Khang.
Tiêu Mẫn Nguyên vừa ra bắn phát thứ nhất liền trúng vào tâm điểm khiến mọi người kính phục, phát thứ hai và thứ ba không may bị trúng vào tiểu hỏa yêu cho nên thất bại.
Đằng Khang giương cung bắn phát thứ nhất bị hụt tay nên mũi tên rớt ngay dưới chân khiến mọi người được một phen cười ầm lên, hai phát cuối cùng bắn ra chẳng đâu vào đâu, không trúng tâm điểm cũng không trúng tiểu hỏa yêu. Ra chỉ làm trò cười cho người khác khiến hắn xấu hổ không thôi.
Phái thứ ba là Huyền Độc Cốc Vân Hoằng và Vân Khương.
Mặc Chiêu và Lãnh Mạch Thần vừa nhìn thấy hai tên này là mất hứng, mong cho bọn chúng thất bại càng nhanh càng tốt.
Vân Khương giương cung bắn lần lượt ba phát, ba phát đều bay hết ra sau tấm bia cắm vào một cái cây, mọi người liền cười ầm lên.
"Hay lắm!" Mặc Chiêu vỗ tay tung hô.
Tới lượt Vân Hoằng ra bắn, hắn cười nhếch mép kiêu ngạo nói:"có điều cần phải nói cho các vị biết, ta đây từ nhỏ đã học bắn cung, chưa từng bắn hụt lần nào, có cốc chủ của ta chứng kiến."
Ân Khâm Tiên đứng khoanh tay trước ngực vẻ mặt vô cảm nhìn hắn.
Vân Hoằng tự tin giương cung bắn phát thứ nhất liền bị trúng vào một tiểu hỏa yêu làm hắn có hơi xấu hổ, phát thứ hai bắn ra lại trúng vào một cái cột phía sau tấm bia. Hắn bắt đầu tập trung vào mũi tên cuối cùng, nếu trúng được phát này may ra đỡ nhục nhã, chẳng may phát cuối cùng bị hớ khiến mũi tên chỉ bay được một lúc liền rớt xuống đất.
Ân Khâm Tiên lắc đầu ngán ngẩm, mọi người được phen cười ầm lên, mở lời sỉ nhục hắn.
"Này thì tập bắn cung lúc nhỏ chưa hụt phát nào."
"Ba phát trượt cả ba, nhìn mặt hắn xem có ngốc không chứ?"
"Chỉ giỏi tài khua môi múa mép, thật đáng đời ngươi."
Vân Hoằng giờ đây ôm đầy nhục nhã chạy về chỗ cũ không dám ngước mặt lên.
Mặc Chiêu và Lãnh