Mặc Hãn quay về căn nhà tranh cũ nát ở núi Bất Kỷ đã ba ngày nay, hôm nay rảnh rỗi lên núi hái ít thảo dược vô tình nhìn thấy tín hiệu pháo khói của mình ở hướng Huyền Độc Cốc.
Mặc Hãn vội vàng bay đến chỗ có khói màu đỏ phát ra, rốt cuộc bay tới Huyền Độc Cốc, chỗ này bị kết giới che chắn không thể nào xông vào được.
Mặc Hãn liền đi tới trước cổng chính của Huyền Độc Cốc, ở đó đã có hai đệ tử đứng chờ sẵn, hai đệ tử này do Ân Khâm Tiên sai bảo đứng đây canh chừng đợi một vị y sư bay tới.
Sau khi vào được Huyền Độc Cốc, Lãnh Hữu Lập nghe tin Mặc Hãn tới liền vội vàng khai báo tình hình hiện tại của Mặc Chiêu.
Mặc Hãn nghe xong liền hốt hoảng gấp gáp chạy tới phòng của con trai, nhìn thấy con trai mình đau đớn liên tục trào ra máu khiến cho Mặc Hãn không cầm được lòng.
Mặc Hãn đi tới xem xét tình hình một hồi rồi đỡ con trai ngồi dậy, thi triển y thuật chữa trị cho con trai. Độc này khó giải khiến cho Mặc Hãn tốn không ít sức lực, sau một lúc lâu rốt cuộc Mặc Hãn cũng dừng lại.
Bất lực đỡ con trai mình nằm lại xuống giường, hai mắt lúc này đã hoe hoe đỏ.
Lãnh Mạch Thần nhìn thấy sắc mặt sư phụ không ổn liền hỏi:"sư phụ! Kính Văn huynh ấy thế nào rồi?"
Mặc Hãn vuốt vuốt đầu con trai mình, đau lòng đáp:"ta đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể giúp gì được cho nó, ta thật bất tài."
Lãnh Mạch Thần nghe xong liền tuyệt vọng, những người khác cũng buồn lây.
Mặc Chiêu bây giờ rất yếu, hơi thở không còn đều đặn như trước, hầu như không còn cảm nhận được hơi thở của hắn nữa.
Lãnh Kình Vũ không nhịn được đi tới nói:"cái tên xấu xa Mặc Chiêu kia, ngươi còn không mau tỉnh dậy? Cẩn thận ta sẽ ức hiếp bằng hữu tốt của ngươi đấy, mau dậy đi! Bổn công tử sẽ cho ngươi tát mặt thoải mái, tát tới khi nào ngươi chán thì thôi."
Lãnh Kình Thiên cũng nói:"còn nữa, sau này nếu có món ngon nào thì ta sẽ nhường cho ngươi ăn trước, ta ăn lại đồ thừa của ngươi cũng được."
Tử Chân bắt đầu khóc, nói:"Mặc sư huynh! Nếu huynh còn không tỉnh dậy thì sau này sẽ không còn ai kể cho đệ nghe chuyện vui nữa, huynh mau tỉnh lại đi mà."
Lãnh Mạch Thần cố gắng kiềm chế nước mắt, nói:"huynh còn không mau tỉnh lại? Chúng ta đã hứa có phúc cùng hưởng có họa cùng chia cơ mà? Huynh như vậy là đang thất hứa với ta sao?"
Mặc Hãn đau lòng rơi lệ, nói:"Kính Văn! Con không nghe thấy sao? Mọi người đều rất quý con, họ không muốn rời xa con...cả cha cũng thế."
Triệu Hinh Tịnh, Triệu Trác Lãng, Tiêu Mẫn Nguyên, Hoàng Thanh Thanh đứng ở đó cũng nghẹn lòng.
"Mẹ!" lúc này Mặc Chiêu bỗng dưng bật dậy, nhìn thấy mọi người đều có mặt đông đủ đưa mắt nhìn về phía hắn, trước mặt là cha của hắn.
"Cha! Mọi người làm gì ở đây?"
Mặc Hãn không kiềm được liền ôm con trai mình vào lòng, Mặc Chiêu cũng bất ngờ vì hành động này của cha.
Lãnh Mạch Thần nhẹ nhõm người, nở nụ cười nói:"rốt cuộc huynh cũng tỉnh, dọa chúng ta một phen hết cả hồn."
Lãnh Kình Vũ mắng:"khốn kiếp! Xém nữa tốn nước mắt của ta."
Mặc Chiêu không hiểu chuyện gì xảy ra, nhẹ nhàng đẩy cha mình ra hỏi:"cha! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao mọi người lại có mặt ở phòng con?"
Mặc Hãn cười mãn nguyện, nói:"Mạch Thần nói đúng đấy, phen này chúng ta đã bị con dọa cho hết hồn."
Mặc Chiêu làm mặt khó hiểu.
Mọi người cùng lần lượt ra khỏi phòng, để lại chỗ cho hai cha con lâu ngày không gặp tâm sự với nhau.
Mặc Hãn mãi không thu lại nụ cười, Mặc Chiêu khó hiểu hỏi:"sao cha cứ nhìn con cười mãi thế?"
Mặc Hãn đáp:"đây là lần đầu tiên con gọi ta một tiếng cha, ta thật sự rất vui mừng."
Mặc Chiêu hơi chột dạ, nói:"tại cha không quan tâm gì tới con..."
"Bao lâu nay ta rất muốn nói một tiếng xin lỗi với con, Kính Văn! Tất cả mọi chuyện trước đây đều là ta sai, xin lỗi con!"
Mặc Chiêu buồn bã, trả lời:"người cần cha xin lỗi là mẹ chứ không phải con."
"Phải! Ta đã nợ hai mẹ con con rất nhiều, ta rất hối hận..."
"Rốt cuộc lúc đó cha đã đi đâu? Mẹ ở nhà luôn chờ cha rất lâu, tới lúc cuối cùng mẹ cũng không thể gặp được cha, có phải cha có nỗi khổ riêng gì không? Tại sao không nói với con một lời nào chứ?"
"Xin lỗi! Kính Văn! Bây giờ ta không thể nói cho con nghe được."
"Vậy từ lúc gặp lại con, cha thường bày lý do là đi ngao du khắp tam giới, lục đạo, cha đến những nơi đó để làm gì? Ở bên con không phải tốt hơn sao?"
Mặc Hãn nhẹ nhàng lấy ra một chiếc túi nhỏ đưa cho con trai xem, đau lòng nói:"bên trong túi là tro cốt của mẹ con, lúc đó mộ của mẹ con bị người khác tới đập phá, ta bắt buộc phải