Một tháng nữa lại trôi qua trong êm đềm.
Một ngày nọ Phùng Dã chưởng môn cho gọi tới các đại đệ tử vào sảnh chính bàn chuyện xuống núi diệt trừ ba con yêu quái quấy rối người dân bấy lâu nay.
Ba vị công tử Trúc Lâm Thiên, Triệu Hinh Tịnh, Mặc Chiêu, Tử Chân, Phùng Đình Phong đều có mặt tại sảnh chính.
Phùng Dã ngồi ghế chính giữa, hai bên trái phải là Lãnh Hữu Lập và Công Tôn Đục.
"Đã lâu rồi các ngươi chưa ra khỏi núi, hôm nay ta có một nhiệm vụ giao cho các ngươi làm. Ở trấn Tây Nam có ba con tiểu yêu quái vừa mới xuất hiện không lâu, chúng thường xuyên vào trấn quấy rối người dân, bắt ép dân nữ khiến cho người dân nơi đó luôn cảm thấy sợ hãi tột cùng. Các ngươi hãy nhân cơ hội này xuống núi rèn luyện kỹ năng, đừng làm ta thất vọng." Phùng Dã nói.
Phùng Dã vừa nói xong đến lượt Công Tôn Đục lên tiếng, nói:"theo chúng ta tìm hiểu thì biết được ba con yêu quái này là bằng hữu với nhau. Con thứ nhất có tên là Nhân Thần Kê có hình dạng thân người đầu gà thường trú ẩn bên ngoài bìa rừng. Con thứ hai có tên là Thủy Quỷ, là cá tinh tu luyện thành người thường trú ẩn dưới đầm nước đục phía giữa rừng. Con thứ ba ghê gớm nhất, các ngươi nên cẩn thận với hắn, tên hắn là Vũ Mộng, địa bàn của hắn nằm sâu bên trong rừng, phải diệt trừ được Nhân Thần Kê và Thủy Quỷ thì mới có thể vào được sâu bên trong rừng, các ngươi đã rõ rồi chứ?"
Công Tôn Đục vừa nói xong đến lượt Lãnh Hữu Lập lên tiếng, nói:"dù bọn chúng chỉ là tiểu yêu nhưng các ngươi cũng không được khinh thường bọn chúng, nhớ là phải thật cẩn thận đề phòng, rõ chưa?"
"Đệ tử đã rõ!" các đệ tử đồng bộ chấp tay cúi đầu nhận lệnh.
Phùng Dã gật đầu, nói:"tốt lắm! Các ngươi mau trở về chuẩn bị đủ đồ dùng cho chuyến đi lần này, ngày mai hãy xuất phát!"
"Rõ! Đệ tử xin cáo lui!" các đệ tử đồng bộ chấp tay cúi đầu với các trưởng bối rồi lần lượt rút lui.
Mặc Chiêu vừa đi vừa mừng rỡ nói:"đã lâu rồi ta chưa được uống rượu, cũng tại cái tên thối tha Phùng Đình Phong kia mách với sư phụ nên ta mới bị người cấm túc cả tháng nay, hiếm khi mới có được cơ hội tốt như thế, ngày mai ta phải uống cho thật đã mới được."
Lãnh Mạch Thần hỏi:"ngày mai cũng có hắn đi cùng, huynh không sợ hắn lại mách với sư bá sao?"
Mặc Chiêu bất giác thu lại nụ cười, đáp:"cái tên thối tha Phùng Đình Phong này lúc nào cũng ám ta, thật vướng víu. Thôi! Ngày mai rồi tính tiếp."
Lãnh Kình Vũ khoanh tay đi phía sau nghe lén nãy giờ, lên tiếng nói:"không chỉ có Phùng Đình Phong thôi đâu, còn có cả ta nữa, ngươi đừng hòng uống một giọt rượu nào."
Mặc Chiêu bực mình đứng lại, quay về phía hắn mắng:"cái tên lòng dạ hẹp hòi ngươi, ta nói này, ta và ngươi không thù không oán, sao ngươi lúc nào cũng muốn hại ta hết vậy? Đừng tưởng ta dễ chịu