Bầu trời thành Z mây đen dày đặc, mới 2,3 giờ chiều mà trời tối đen tựa như lúc 7,8 giờ tối.
Trên lầu của một tòa nhà trọ trong thành Z, một người trẻ tuổi "dễ nhìn" đang vội vội vàng vàng nhìn máy tính, miệng cũng đồng thời đang nhắc tới điều gì đó.
"Đừng có điện thoại cho ta! Có nghe không! Không tiếp! Không tiếp! Có chết cũng không tiếp...". Chuông điện thoại vang lên bên cạnh người trẻ tuổi "dễ nhìn".
"Đáng chết...". Mắng một câu! Bởi vì đây là điện thoại còn lại duy nhất chưa reo! Nó vang lên rồi, nên chắc chắn không có cái chuyện gì tốt cả!
Do dự vừa muốn bắt lại không muốn bắt! Nhìn thấy từng hồi chuông reo lên không ngừng nghỉ! Cuối cùng, người "dễ nhìn" vẫn là cầm điện thoại lên.
"Vâng! Xin chào....Vâng! Được.....Hiện tại? Hở.....Được rồi.....Cứ như vậy đi". Điện thoại bị cắt đứt.
"Số đúng là khổ! Thời tiết như thế này còn bị bắt đi phỏng vấn...". Vừa nói vừa vội càng thay quần áo rồi lấy vài dụng cụ cần thiết lên đường.
Ngồi trên xe phỏng vấn, xe đang chạy tới nơi phỏng vấn.
Tiếng sấm vang lên ầm ầm! Bầu trời xuất hiện tia chớp. "Thời tiết như thế này trông thật hiếm có". Người "dễ nhìn" cùng người lái xe và phóng viên camera nói chuyện.
"Vâng! Thời tiết như thế này thật quỷ quái, chúng ta nên đi đâu chụp bây giờ?"
Trả lời vị này là người "dễ nhìn", tuy rằng cũng không còn nhiều soái.
"Chụp bầu trời đang mưa trong nội thành, rồi chụp đồng ruộng cây cối trong mưa".
Cứ như vậy, cho người chạy tới vùng ngoại thành.
"Trời mưa thật lớn, Lôi Vũ còn khủng bố thêm thời tiết, mà địa phương này nhiều cây cối, chụp sẽ rất nguy hiểm". Người "dễ nhìn" cau mày nói xong.
"Không có việc gì! Thành này! Ta đem xe chạy tới cái miếu đổ nát đằng đó, ngươi đi vào trước chờ ta, ta ở trước cửa miếu chắc chụp được không việc gì".
Người tên Thành gật gật đầu.
Cái miếu này thật cũ nát, không thể tưởng tượng được vùng ngoại thành mà còn có miếu thờ như thế này, chắc có lẽ sự tồn tại của vị thần nơi đây thật sự có giá trị đi?.
Thành ở miếu đổ nát đi lòng vòng, phát hiện không có chỗ nào không ổn, vì thế xoay người đi tới cửa, xem bên ngoài đang mưa nặng hạt.
Chợt đột nhiên, thân thể của Thành chậm rãi té xuống...
Trần Thành chậm rãi mở hai mắt, phát hiện bản thân đang nằm ở một nơi bị chắn cả bốn phía, trừ nơi đang nằm có tí ánh sáng bên ngoài lọt vào ngoài ra thì tối đen. Trần Thành đầu thực khá đau, chẫm rãi không vững đứng lên, lắc lư tại chỗ tới lui vài vòng, muốn nhìn rõ mọi thứ trước mắt, nhưng mọi thứ trong mắt vẫn cứ tối đen một mảnh, giống như những mảnh tối đen kia đang tồn tại một không gian hư ảo, màu đen nhưng không thật. Bỗng nhiên trên đầu một tia sáng chiếu xuống, Trần Thành ngẩn đầu nhìn ánh sáng kia, nhưng lại chói mắt không thể mở ra được, đầu càng ngày càng nặng đi, thân thể lại một lần nữa ngã xuống mặt đất, lại không có tri giác.
Cũng không biết đã qua bao nhiêu lâu, ý thức bây giờ đang dần khôi phục lại, đầu óc cũng dần thanh tỉnh ra, Trần Thành lại chậm rãi mở mắt, ánh sáng vào mi mắt không còn là tối đen một mảnh nữa, mà thay vào đó là một mảnh mái ngói, Trần Thành nhận biết ngay, đó là trần nhà. Trần Thành lấy tay gõ điểm đau sau ót, thủ chống thân thể, chậm rãi ngồi dậy. Vẫn nhìn bốn phía, phát hiện cách mình hai thước có một pho tượng khá uy nghiêm đang đứng sừng sững, mà thần tượng kia đang trên một bàn thờ chất đầy tro bụi, xem ra đã lâu không ai phụng dưỡng. Trên mặt đất còn có một chút rơm rạ khô héo, ngoài ra thì, không còn gì khác ngoài bụi đất, xem ra miếu này đã muốn hoang phế từ lâu rồi.
Từ từ nhớ lại, mình chẳng phải lúc trước đi vào miếu thờ a! Còn đây là nơi nào? Trần Thành đưa tay lại gõ lên đầu mình, liều mạng hồi tưởng lại đã xảy ra chuyện gì rồi. Nghĩ tới, nàng cùng các người đồng nghiệp đang chụp cảnh trời mưa, sau đó thì đi vào miếu thờ, sau đó...đầu mình đau buốt, rồi không có tri giác.
Trần Thành chậm rãi đi tới cửa, đi ra bên ngoài nhìn, cả người giật nảy đến ngây người, chỉ thấy nguyên bản cánh đồng rộng lớn phía trước, giờ phút nào lại biến thành rừng cây rậm rì, một con tuấn mã đang cúi đầu chậm rãi ăn cỏ dại. Trần Thành nhìn qua hết thảy, còn tưởng bản thân đang nằm mơ, đột nhiên giơ tay lên, hung hăng tự tát chính mình. Cảm giác đau đớn nháy mắt truyền tới não, Trần Thành một phát thanh tỉnh, mình nguyên lai thật không nằm mơ, chính mình cả kinh không tự chủ lùi người lại về phía sau vài bước, thẳng đến lưng chạm vào bàn thờ.
Thời gian từng giây, từng giây một trôi qua...Cũng không biết đã qua bao nhiêu giây, Trần Thành chỗ nơi ót mới có tri thức, từng bước đi ra ngoài.
Con tuấn mã kia bấy giờ mới ngẩng đầu nhìn Trần Thành, nó có hơi vẻ kích động, không ngừng quơ đầu qua lại, chân càng không ngừng đi tới lui, ánh mắt nóng