Từ Quan Âm miếu trở về, đêm đó, Trần Thành mất ngủ, không đơn thuần là bởi vì nàng kia, còn có một việc mà nàng nghĩ mãi không rõ. Kết quả là, trời tờ mờ sáng, Trần Thành liền rời giường tìm Tiết Nhân.
Đi vào chỗ ở của Tiết Nhân là Tử Liễu uyển, liền nghe hạ nhân báo rằng trang chủ đã sớm xuất môn. Tìm không được Tiết Nhân, Trần Thành tính toán tìm mẹ ruột của nàng Liễu Yên tìm hiểu một chút, ai ngờ nha hoàn của trang chủ phu nhân lại nói phu nhân đang ở Phật đường tụng kinh, thật là buồn bực, đang chuẩn bị về ngủ lại, nha hoàn lại bồi thêm: "Thiếu chủ có thể đến Phật đường tìm phu nhân". Trần Thành cân nhắc mãi, vẫn là quyết định đến hỏi rõ ràng, bởi vì giấu trong lòng thực sự khó chịu.
Hậu hoa viên của Tiết gia trang có một cặp nam nữ trẻ tuổi ngồi ở nguyệt đình, nam đang tao nhã thổi sáo, nữ cầm trong tay quyển sách chăm chú nhìn.
Nam tử kia thu hồi cây sáo, ngồi đối diện nàng: "Sanh đệ nhìn ra là một người rất có ý tứ". Nam tử mỉm cười ôn nhu.
Nàng ngẩng đầu nhìn chăm chú vào nam tử: "Đại ca có ý gì? Là cảm thấy đáng tiếc sao?".
"Không, không, ta một chút cũng không đáng tiếc". Vẫn cứ tao nhã cười.
Nghe nam tử nói vậy, nàng kia tựa hồ lại đắc ý, vẻ mặt nghi hoặc nhìn nam tử.
"Diên muội không phải đối với Sanh đệ cũng vô ý tư sao? Như vậy là tốt lắm?". Nam tử kia kỳ thật cũng không đồng ý việc làm của cha mình, bởi vì hắn biết điều này sẽ là bi kịch.
"Lời này để cho nghĩa phụ nghe được, cũng không phải chuyện tốt". Nàng kia lạnh lùng lên tiếng.
"Nghe được thì như thế nào? Hắn đối với ta lúc nào cũng tỏ thái độ thất vọng, thực bất đắc dĩ". Nam tử tiếp tục uống trà.
Nàng nhìn hắn một cái, không tiếp tục để ý đến hắn nữa, lại chuyên chú quyển sách trên tay.
"Sanh đệ...". Đột nhiên, nam tử mang thanh âm kinh hỉ vang lên. Nàng kia cũng không khỏi ngẩng đầu.
Vừa đi vào hậu hoa viên, Trần Thành nghe ai đó kêu mình, ngẩng đầu nhìn tới thì bắt gặp Đường ca, Đường muội. Trong lòng không muốn cùng hai người giao tiếp, nhưng là người ta mở miệng kêu nàng, nàng lại không thể quay đầu bước đi, chỉ có bất đắc dĩ đi hướng nguyệt đình.
"Hai vị thật có nhã hứng! Sáng sớm đã ở ngự hoa viên ngắm hoa". Trần Thành cười đi vào nguyệt đình.
"Sanh đệ giễu cợt, hai người bọn ta chẳng qua nhàm chán không nơi đi thôi". Tiết Đường cười.
"Nói vậy là trách chúng ta đón tiếp không chu đáo sao?". Nghề nghiệp của Trần Thành có thể học hỏi cách đối mặt với nhiều loại người khác nhau, nàng có thể không cần khách sáo, nhưng không biết vì cái gì, đối với hai người này, nàng lại không muốn làm như vậy.
"Làm sao lại như thế, Sanh đệ đừng hiểu lầm ý tốt". Tiết Đường nhanh chóng nói.
"Chớ hoảng sợ, ta chỉ là hay nói giỡn mà thôi, sơn trang của chúng ta đối với khách luôn nhiệt tình, đối đãi ân cần chu đáo". Trần Thành một bên khóe miệng hơi hơi giơ lên, lộ ra nụ cười xấu xa. Đối với người nàng không thích, nàng cũng không cần lo lắng mặt mũi của đối phương. Nàng cố ý nói bọn họ là khách, là làm cho bọn họ biết núi này ai là chủ nhân chân chính, cảnh cáo bọn họ chớ vọng tưởng.
Tiết Đường ngượng ngùng cười: "Sanh đệ thật là hay nói đùa".
Trần Thành vốn chỉ là muốn chào hỏi một chút rồi rời đi, nhưng nàng để ý đến người kia một mực xem sách, không liếc nhìn mình một cái, trong lòng sinh ý tứ, liền muốn hồ nháo.
"Vị này...". Sau đó giả bộ suy tư một phen: "À...Tiết cô nương phải không?". Trần Thành không phải không nhớ rõ tên của nàng, mà là cố ý quên, hơn nữa cũng không có ý định kêu nàng là Đường muội, bởi vì tâm lý nàng căn bản không thừa nhận mối quan hệ này.
Tiết Tử Diên nghe Trần Thành kêu, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn.
"Sanh đệ khách khí, nàng là Đường muội, không cần kêu cô nương, như vậy rất khách khí". Tiết Đường xen vào nói.
"Thì Đường muội cũng là cô nương mà? Không phải sao?". Trần Thành bắt đầu xấu xa.
Không nghĩ đến Trần Thành sẽ nói như vậy, Tiết Đường á khẩu, cũng không biết nên nói cái gì.
Trần Thành không để ý đến hắn, sang ngồi đối diện Tiết Tử Diên, cười hì hì nói: "Vị Tiết cô nương này thật có cá tính nha! Người bình thường đều đối xử lạnh lùng như thế này sao?".
Tiết Tử Diên xem Trần Thành cợt nhã, trong lòng liền sinh khí, nhưng nàng lại giỏi che giấu cảm xúc, cũng không có ý định đáp trả Trần Thành, tiếp tục xem sách.
"Ngươi có vẻ không thích ta? Thậm chí còn không liếc mắt một cái, một khi đã như vậy, ngươi tại sao phải nghe lời nghĩa phụ gả cho ta?". Trần Thành chính là muốn cố ý để cô gái này chán ghét mình.
Nàng kia nghe nói như thế, rốt cục cũng không kiềm nén được, trừng mắt xinh đẹp hung hăng nhìn Trần Thành, hận không thể đem người kia im miệng.
Tiết Đường chứng kiến cảnh tượng, vốn muốn nói gì đó để không khí dịu lại, nhưng đầu óc vòng vo nửa ngày cũng không biết nên nói cái gì cho thích hợp.
Trần Thành cảm giác được nàng kia tức giận, nhưng nàng đây vẫn không sợ chết còn nói: "Ngươi biết không? Hai người khi kết hôn, nhất định phải có tình cảm làm gốc, bằng không sẽ không hạnh phúc, hơn nữa, quan trọng là...,hôn nhân chính trị thì càng không có kết quả". Trần Thành trong lòng muốn dứt điểm, để cô gái này nghe theo nàng, sẽ không nghe lời nghĩa phụ an bài nữa.
Ai biết nàng kia nghe nàng nói như thế, trên mặt tức giận đâu không thấy, đổi lại vẻ mặt chán nản. Tiết Tử Diên không thể tưởng tượng Trần Thành sẽ nói như vậy, lời của nàng như đâm tới đáy lòng đang bất đắc dĩ, nàng làm sao không muốn gả cho người mình thích chứ? Nhưng nghĩa phụ cũng có công dưỡng dục vun trồng chi ân, nàng chỉ có thể nghe theo.
"Sanh đệ, ngươi hiểu lầm Diên muội, nàng cũng là bất đắc dĩ". Tiết Đường ngồi xuống giữa các nàng.
"Tình yêu là chính mình tranh thủ, lời cha mẹ cũng không phải nhất định là đúng, cũng không phải mù quáng mà nghe theo mới là hiếu thuận. Nếu bọn họ tôn trọng ngươi,