Ngày hôm sau, Đường Mịch thật sự đi đến Thiên Nhất để tìm Lục Trúc, Lục Trúc thừa cơ hội liền mời nàng đi chèo thuyền ở bờ hồ, lần này không chỉ đem Đường Mịch đi dạo không thôi, mà còn để tìm tin tức.
Thì ra Đường Dạ năm 6 tuổi lén ra khỏi U Cốc chơi, gặp một gã có chòm râu dê, thoạt nhìn là một nam tử trung niên, người kia thấy Đường Dạ võ học thiên phú, vả lại bộ dạng lại đáng yêu, liền gửi thư đến Đường Môn, còn mình đem Đường Dạ thu nhận làm đệ tử. Trước năm 16 tuổi, Đường Dạ ít khi quay lại Đường Môn, thời gian đa phần đều đi theo bên cạnh nam tử kia . Đến năm 16 tuổi, Đường Dạ chính thức quay về Đường Môn, ngày đêm miệt mài chế tạo độc dược, thẳng đến một năm trước, Đường Dạ thường xuyên xuất cốc, nhưng lại đi cùng với hơn mười hạ nhân của Đường Môn. Đường Dạ nói với Đường Mịch rằng hắn đang giúp sư phụ làm một việc, chỉ cần việc này hoàn thành, Đường Môn lại có thể ngạo nghễ đứng trong giang hồ, không cần lẩn trốn trong cốc nữa.
Đường Mịch dạo gần đây đi cùng Đường Dạ mới biết, Đường Dạ còn có một thân phận khác, tuy cụ thể là gì nàng không rõ lắm nhưng mọi người đều gọi hắn là thiếu chủ.
Thiếu chủ? Lại là một thiếu chủ, nhưng mà thiếu chủ gì mới được? Lục Trúc tìm mãi cũng không ra môn phái nào khác lại có xưng hô thiếu chủ.
Từ khi Ôn Tình tìm ra mật đạo đó, nàng luôn luôn tìm cơ hội lẻn vào trang viện bí ẩn kia.
Lại là một đêm gió lớn, Ôn Tình một thân y phục đen, ở ngoài nhà gỗ chờ thật lâu, chờ đến nhiều canh giờ thấy không có động tĩnh gì mới lặng lẽ vào nhà, tiếp tục đi vào cơ quan trước kia, thăm dò mật đạo, nhìn thấy không có ai mới thi triển khinh công, chỉ một trận gió thổi qua Ôn Tình đã dừng lại trước cửa mật đạo.
Phía trước vẫn là cảnh vật thông thường, Ôn Tình lẩn vào trong chỗ tối của trang viện chờ đợi thời cơ. Trang viện này cực kỳ chặt chẽ, nơi đâu cũng có người tuần tra, muốn tìm chỗ trọng yếu trong viện này cũng không phải chuyện dễ dàng.
Trang viện này rốt cục là cất giấu bí mật gì, tại sao lại canh giữ nghiêm ngặt như vậy? Một chốc lại liền có người tuần tra đi ngang qua lại, Ôn Tình không thể hành động được gì, trong lòng lại buồn bực. Nếu đổi thành người khác, phỏng chừng ngay cả trang viện còn không thể tới gần nổi.
Dựa vào trời tối, cùng với khinh công thượng thừa của mình, Ôn Tình lần lượt đi qua từng gian phòng trong viện, cuối cùng nàng cũng phát hiện một chỗ có người tuần tra so với nơi khác nhiều hơn, nàng biết nhất định đây là nơi nàng cần tìm.
Trong phòng chỉ có đèn đuốc sáng trưng, bóng người chớp động, Ôn Tình trong lòng vui vẻ, thả người lên nóc nhà, mái ngói cùng y phục của nàng dung hòa làm một.
Chỉ nghe trong phòng truyền đến tiếng nói chuyện, một giọng nam trầm: "Sự tình tiến triển có vẻ chậm, Thiếu chủ đã không còn kiên nhẫn nữa".
Một giọng nam khác lại nói: "Cái này cũng không trách chúng ta được, tiểu tử đó mạng lớn, năm lần bảy lượt đều không chết".
"Bất kể như thế nào, để ngăn ngừa hắn hồi phục trí nhớ phá hư đại sự của chúng ta, hắn phải chết"
"Hiện tại Bích Hải cung đã nhúng tay vào, còn phái người vào ở Tiết gia trang, muốn ám sát hắn lại càng khó"
Giọng nam kia tức giận nói: "Mặc kệ bao nhiêu khó khăn, hắn nhất định phải chết, trong tay hắn nắm giữ danh sách, nếu để hắn phá chuyện tốt của Thánh quân, tất cả chúng ta đều phải chết".
"Thiếu chủ trước tiên phải cứu người kia, sau này còn có thể lợi dụng được"
"Việc này phải được Thiếu chủ đồng ý, hơn nữa người đó cũng chỉ nghe phân phó của thiếu chủ"
"Việc này ta sẽ cùng thiếu chủ bàn sau, ngươi ra ngoài trước đi"
Chỉ chốc lát, một gã trung niên từ trong phòng đi ra, Ôn Tình nhìn kĩ mới nhận ra đúng là Chưởng môn Hoàng Thiên của Hải Vương phái.
Ôn Tình ở lại trang viện vòng vo một hồi, sau đó mới phi thân rời đi.
Quay về khách điếm trong Ngưu sơn trấn, Ôn Tình thay y phục ra, nằm trên giường suy nghĩ: Người mà bọn hắn đang nói nhất định là Tiết Hoàng Sanh, trong tay hắn rốt cục là nắm giữ danh sách gì? Thiếu chủ của bọn hắn là ai? Thánh quân là ai? Bọn hắn đang âm mưu chuyện gì? Việc mất "Khải tâm kiếm phổ" có liên quan đến bọn hắn không?
Suy tư nửa ngày không ra đáp án, Ôn Tình nhắm mắt ngủ không thèm suy nghĩ nữa.
Ngày hôm sau, Ôn Tình hóa thân thành một nho sinh trung niên, nhanh nhẹn rời điếm.
Nàng chạy qua hàng người trên đường, Dương Nhuế cũng một thân nam trang vừa bước vào khách điếm, hai người cùng chen qua nhau, Dương Nhuế bỗng ngửi được một mùi hương quen thuộc. Nghi hoặc trầm tư một chút, giống như nhớ ra gì đó, liền quay người tìm tòi, trên đường già trẻ lớn bé, nàng nhìn cũng không quen một ai. Dương Nhuế lại nghi ngờ, chẳng lẽ ta lầm người?
Mà bên kia Trần Thành, ban ngày nằm trên giường dưỡng thương, để Tuyết Tình trị liệu. Buối tối liền cố chấp chống đỡ thân thể đến Nguyệt Lâu môn học hỏi kỹ xảo. Nàng không phải tra tấn bản thân, nhưng nàng chỉ muốn nhanh chóng biết được tin tức sự tình, nàng không muốn phải chết lần nữa, trúng kiếm một lần mùi vị không hay ho gì.
Sau một trận bận rộn, bất tri bất giác ước định lại thời gian, thân thể tổn thương cũng tốt hơn phân nửa. Đêm nay, Trần Thành đúng hẹn đi tới phòng luyện công, đến nơi chỉ thấy gian phòng kia đúng là phi thường rộng lớn, bên trong chỉ bày trí đơn giản kiếm cùng các cọc gỗ.
Nhìn chung quanh một vòng, thì ra nàng còn chưa đến, Trần Thành cõi lòng chờ mong lựa một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, không kiềm nổi sự hưng phấn, bỗng hát lên: " Ta không muốn ta không muốn lớn lên, lớn lên thế giới không có hoa, ta không muốn ta không muốn lớn lên, ta tình nguyện vĩnh viễn ngu ngốc...".
Hát vừa xong, người ở trên xà ngang xém chút thì té xuống, đáy lòng không khỏi mắng: Quả nhiên là vĩnh viễn ngu ngốc. Vì phòng ngừa đồ ngốc kia tiếp tục hát, nàng nhanh chóng phi thân nhảy xuống.
"Ta không muốn ta không muốn.....Aaaaaaa". Đang hát lúc hứng khởi, đột nhiên hắc y nhân rơi trước mặt, Trần Thành sợ đến mức hét to một tiếng. Tiếng kêu rất thảm thiết, làm người nọ cũng hoảng hồn, phản xạ liền bay ra một trượng xa.
Thét xong, Trần Thành bỗng nhìn lại, mặc dù là một thân y phục đen, nhưng nhìn dáng người cùng với khí tức, Trần Thành liền hưng phấn nhảy dựng lên, chạy đến: "Ôn Tình, ngươi tới rồi?" Ngươi làm ta sợ muốn chết".
Ôn Tình là người rất đúng hẹn, nghe nàng vừa nói như thế, trong lòng cũng buồn bực: "Còn không biết ai dọa ai, đã hẹn trước rồi mà, ngươi còn gào cái gì".
Nói xong, Trần Thành lập tức nghĩ tới mình