Ôn Tình bị Trần Thành làm cho bất đắc dĩ, muốn phát hỏa rống hắn vài câu nhưng khi nhìn lại hắn đang bị thương, hơn nữa còn do mình gây ra cho nên vẫn là nén lại. Nhưng hắn lại bắt đầu đi chung quanh mỗi thời mỗi khắc đều kêu "Tiểu Tình Tình, Tiểu Tình Tình,...". Kêu hoài không dứt, cũng phòng ngừa để người ta nghe xong sợ hãi, cho nên nàng quyết định rời đi.
"Trời sáng mau quá, ngươi trở về đi! Đừng đi theo ta". Cuối cùng nhịn không được, Ôn Tình nói.
"Không đâu, ta muốn cùng tiểu Tình Tình một chỗ". Từ lúc chứng kiến bộ dạng kích động của Ôn Tình, nàng biết Ôn Tình đối với mình cũng có chút lo lắng, cho nên chỉ cần nàng không làm gì quá phận, Ôn Tình nhất định để ý đến nàng, càng sẽ không đối với nàng lạnh nhạt, cho dù mình lại bị Ôn Tình làm bị thương thì có làm sao chứ, chỉ cần nhìn ánh mắt khẩn trương của Ôn Tình, nàng cũng đủ hưởng thụ rồi.
"Ngươi đi theo ta làm gì?". Ôn Tình tức giận.
Trần Thành nghĩ nghĩ, nghĩ không ra lí do gì khác, vì thế trả lời: "Ngươi làm gì ta sẽ làm cái đấy".
"Ta cái gì cũng không có làm, bây giờ ta về phòng ngủ". Ôn Tình giận lên.
Trần Thành không hề nghĩ ngợi lập tức trả lời: "Ngươi ngủ thì ta cũng ngủ".
"Ngươi...". Ôn Tình thật sự phát hỏa.
Nhìn Ôn Tình phát hỏa, Trần Thành đột nhiên ý thức được mình nói sai, nhanh chóng giải thích: "Ngươi...ngươi đừng hiểu lầm, ý ta là ngươi ngủ của ngươi, ta ngủ của ta".
Ôn Tình hỏa lên đỉnh đầu, tức giận mắng: "Ngươi quả thực vô lại".
Trời...bị người ta mắng vô lại sao, ta nào có vô lại chứ, Trần Thành trong lòng kêu oan, ngoài miệng cũng không tiếp tục đôi co nữa.
Vẻ mặt này là sao đây? Giả bộ đáng thương hay là không đồng tình? Ôn Tình tức giận cũng không phải, không tức giận cũng không phải, mặc kệ đi, nàng xoay người triển khai khinh công hướng ra xa bay đi.
Trần Thành nhanh chóng cất bước đuổi theo, nhưng lại thế nào cũng không bay lên nổi, tuy rằng hai người cùng học một loại khinh công, nhưng khinh công cùng chân khí trong cơ thể phối hợp lẫn nhau, hiện tại trong người Thành Thành ngay cả năm phần công lực cũng chưa tới, hơn nữa còn đang bị thương, cho dù là Tiết Hoàng Sanh chân chính đi nữa cũng chưa hẳn bì được một nửa người ta.
Si ngốc nhìn bóng lưng Ôn Tình biến mất, Trần Thành bất đắc dĩ lắc đầu, quên đi, vẫn là nên trở về thôi.
Một bước tiến vào Tiết gia trang, liền có hạ nhân đến báo lại: "Thiếu chủ, Thiếu chủ, tiểu Lục Tử đã chết rồi, Trang chủ đang tìm ngưòi ở xung quanh".
"Cái gì? Trang chủ ở nơi nào?". Trần Thành kinh ngạc.
"Trang chủ đang ở trong phòng Thiếu chủ"
Trần Thành nhanh chóng hướng gian phòng mình chạy đi, tới chỗ sân, thấy trong viện đứng rất nhiều hạ nhân cùng đệ tử, trong đó có Chu Nham, Chu Nham vừa nhìn thấy Trần Thành liền nhanh chóng chạy tới: "Sư huynh, ngươi trở lại rồi sao, có người muốn giết chúng ta". Sau đó chứng kiến vết máu trên ngực Trần Thành, hốt hoảng nói: "Sư huynh, ngươi bị thương?".
Trần Thành vỗ vỗ bả vai Chu Nham, nói: "Ta không sao". Liền chạy vào phòng mình, Chu Nham cũng theo sát.
Trong phòng có Tiết Nhân, Liễu Yên cùng Tuyết Tình, Thúy Nhi đứng bên cạnh. Bọn họ thấy được Trần Thành, nhanh chóng tiến tới: "Sanh nhi, ngươi về rồi, ngươi đi đâu vậy?...". Đang nói liền dừng lại, nhìn vết máu trên ngực Trần Thành, Liễu Yên liền xoay người Trần Thành kiểm tra, vội vàng hỏi: "Sanh nhi, ngươi bị thương? Tổn thương ở nơi nào? Có nghiêm trọng không?".
Tuyết Tình luôn đi theo phía sau vợ chồng Tiết Nhân, nhìn thấy vết máu trên ngực Trần Thành, liền cảm thấy chói mắt, tâm không chịu nổi mà phát run, nàng rất muốn chạy đến vội vã kiểm tra thương thế của Trần Thành, nhưng nàng vẫn cố nén cổ xúc động này lại, chính là lẳng lặng đứng ở phía sau vợ chồng Tiết Nhân, lặng lẽ nhìn.
"Cha, nương, ta không sao, đừng lo lắng". Đích xác thì cũng không có gì đáng ngại, có thể ăn, có thể đi, có thể ngủ, cũng không phải là nội thương, dù sao ngoại trừ nơi ngực có chút đau cùng với muốn ho, nàng cũng không thấy gì khác không ổn.
Kỳ thật lúc Ôn Tình nhìn thấy Trần Thành thì nàng đã muốn thu hồi nội lực, nhưng đều do quán tính, một chưởng kia tuy rằng vỗ ra, nhưng không toàn tâm ý, phỏng chừng chỉ còn lại một hai phần công lực, bằng không giờ này Trần Thành chắc chắn là đã đi gặp Diêm Vương.
"Không có sao? Thế sao trên người có nhiều vết máu như vậy?". Liễu Yên vẫn lo lắng.
Cái này..."À, cái này không phải máu của ta, tối hôm qua ta nhàm chán nên chạy đi giết gà, cho nên mới dính một thân máu". Trần Thành cũng không muốn làm bọn họ lo lắng, bịa ra nói dối.
Giết gà? Giờ phút này mọi người đều không biết có nên tin hay không, mỗi người hoài nghi thính lực của mình, không ai tin nổi người phong độ nhẹ nhàng nửa đêm lại chạy đi giết gà.
"Giết gà cái gì? Ngươi nửa đêm lại chạy đi giết gà sao?". Tiết Nhân kinh ngạc.
Tuyết Tình đứng một bên cũng không khỏi kinh ngạc, nàng vì sao nửa đêm lại đi giết gà? Trên người cũng có đầy máu như vậy, áo khoác cũng không mặc, vả lại người vô cùng bẩn?
"Ai nha, chính là đi chơi thôi, cha, tiểu Lục tử là có chuyện gì?". Trần Thành không muốn tiếp tục vấn đề rối rắm này, vội vàng đem chuyện hệ trọng để trước mắt.
Tiết Nhân cau mày, xoay người hướng bên cạnh bàn đi tới: "Sanh nhi, ngươi đến đây". Trần Thành cũng bất minh sở dĩ* đi đến.
(*) Mù mịt, không hiểu chuyện gì.
Tiết Nhân đặt ngón tay giữa bình trà, nói: "Tiểu Lục tử chính là uống nước trà mới trúng độc bỏ mình, Tuyết Tình cô nương cũng nghiệm qua thử, đúng là trong nước trà có Khô Vong Tán, loại độc này vô sắc vô vị, khi vào trong dạ dày lập tức mất mạng, dược tính cay độc, vài thập niên trước cơ hồ đã tuyệt tích giang hồ, không nghĩ bây giờ lại xuất hiện". Lần này hạ độc, rõ ràng đối tượng muốn nhắm đến là Trần Thành, nhưng bởi vì Trần Thành một đêm không về, tiểu Lục tử mới thành kẻ chết thay.
Trần Thành nhíu mày, rõ ràng độc này đến từ Tứ Xuyên Đường Môn, nhưng là rốt cục ai đã tiến vào phòng nàng hạ độc đây? Còn có, tiểu Lục tử tại sao lại tiến vào phòng nàng, lại còn uống trà?
"Thúy Nhi, tiểu Lục tử đến phòng ta làm gì?". Trần Thành biết tiểu Lục tử muốn tìm nàng, Thúy Nhi nhất định biết gì đó.
"Bẩm Thiếu chủ, tiểu Lục tử sáng sớm vội vàng chạy đến tìm ngươi, thấy ngươi đi vắng, hắn liền ngồi trong phòng chờ ngươi, nói là có chuyện trọng yếu hướng ngươi bẩm báo, ngồi một hồi lâu vẫn chưa thấy ngươi trở về liền một mình châm trà để uống, không ngờ...". Thúy Nhi rốt cục không nói thêm được nữa.
Vầng trán Trần Thành càng lộ thêm vẻ ngưng trọng, tiểu Lục