Trần Thành cùng Ôn Tình cưỡi cùng một con ngựa, đem con còn lại đưa cho Mạnh Nghị, Trần Thành ngồi phía sau Ôn Tình, tay cầm dây cương, trong lòng có mỹ ngọc, hương thơm ngọt ngào xộc vào mũi, trong lòng Trần Thành có thể nói là nhạc khai liễu hoa, hạnh phúc đến nổi không nhìn rõ được mặt trời, mà Ôn Tình trong lòng cũng không vui như Trần Thành, nàng chưa từng cùng người khác thân thiết như vậy, hiện tại ở trong lòng người này, tuy rằng Trần Thành cũng không để cơ thể hắn chạm vào mình, nhưng giữa ban ngày ban mặt, thân mật như thế này cũng thật ngượng ngùng, huống hồ còn có Mạnh Nghị ở đây, ánh mắt của hắn lại thường xuyên nhìn về phía các nàng.
Hai ngựa một trước một sau liền hướng Hành Sơn mà đi, ở trên ngựa Ôn Tình thấp giọng hỏi Trần Thành: "Vì sao lại dẫn hắn theo?".
Trần Thành cũng nhỏ giọng đáp: "Nếu tên họ Liễu kia quả thật mượn sức ba môn phái còn lại, Mạnh Nghị đối với hắn mà nói, tuy rằng không thể một chốc lật đổ được Hành Sơn nhưng ít nhất cũng làm gian kế của hắn không thể thực hiện được"
Ôn Tình liền suy tư: "Nhưng chúng ta không có chứng cứ rõ ràng, làm sao để các môn phái còn lại tin tưởng?".
Trần Thành mỉm cười: "Nếu có chứng cứ rõ ràng, ta sẽ để Hành Sơn phái lập tức trở thành tội đồ võ lâm. Tuy rằng hiện tại chúng ta không có bất kỳ chứng cứ chính xác nào, nhưng mọi người lại tin tưởng vào tin đồn vô căn cứ ngoài kia, chúng ta chính là cố ý gây tổn hại hình tượng của hắn cốt là để mọi người nghi ngờ, lần này chỉ sợ địa vị Minh Chủ cùng hắn vô duyên rồi".
Ôn Tình cảm thấy Trần Thành nói có lý, gật gật đầu, chờ lâu sau lại hỏi: "Họ tên ngươi là gì?".
Trần Thành ngẩn ra, nửa ngày mới phản xạ được, mỉm cười: "Ta họ Trần, tên một chữ Thành, chính là thành trong thành công"
Ôn Tình gật gật đầu: "Ta sau này sẽ gọi ngươi là Trần Thành".
Trần Thành nhanh chóng phản đối: "Sao lại kêu cả họ tên ta ra được, người không quen biết mới gọi cả họ lẫn tên".
Ôn Tình cảm thấy có điểm đạo lý: "Vậy ngươi cảm thấy thế nào?".
Trần Thành suy tư một hồi: "Vậy kêu là Thành Thành đi?".
Ôn Tình nghe xong liền bất đắc dĩ: "Về âm cũng đâu có khác gì?".
Trần Thành lâm vào trạng thái đổ mồ hôi, mãnh liệt suy nghĩ, quả thực là không có khác gì nhau, lại suy tư, tiểu Thành cùng tiểu Trần thanh âm cũng giống nhau, nếu muốn gọi nàng là tiểu Trần vậy kêu tiểu Thành cũng có khác gì đâu, lần này quả thật làm khó Trần Thành, lần đầu nàng có chút oán hận ba mẹ đặt cho mình cái tên như vậy, ngay cả cách xưng hô thân mật cũng khó tìm.
Ôn Tình thấy Trần Thành suy nghĩ lâu, vì thế nghiêm túc nói: "Vậy gọi ngươi là đồ ngốc đi".
Đồ ngốc? Trần Thành kinh ngạc đến chóng mặt, suy đi nghĩ lại, mặc dù mình không phải là quá thông minh, nhưng nhìn từ phải sang trái, từ trên xuống dưới cũng không giống là đồ ngốc a! Vì thế quệt mồm, ủy khuất kháng nghị: "Mặt mũi ta cũng phải lưu lại chứ, bị người khác nghe nhiều không tốt".
Ôn Tình không để ý Trần Thành kháng nghị, như cũ một vẻ mặt nghiêm túc: "Ta cảm thấy rất tốt".
Nếu Ôn Tình đã nói như vậy, Trần Thành biết mình phản kháng nhiều hơn cũng vô dụng, chỉ có thể buồn bực mà im lặng. Chẳng lâu sau, nhìn ven đường phía trước có tiệm trà, vì thế đề nghị vào đó nghỉ ngơi một chút, đi cả nửa ngày trời, người không mệt thì ngựa cũng không chịu nổi!
Ngồi xuống bàn bên ngoài cửa tiệm trà, Trần Thành tùy ý gọi nước trà cùng một số đồ ăn, tại tiểu quán vùng ngoại ô này cũng không có cao lương mỹ vị gì cả.
Lão bản đem nước trà để lên bàn, Mạnh Nghị nhanh chóng cầm lấy bình trà nhiệt tình giúp Trần Thành cùng Ôn Tình châm trà, còn ân cần để chung trà trước mặt Ôn Tình, vẻ mặt lấy lòng: "Ôn cô nương, thỉnh dùng trà". Nhìn Mạnh Nghị lấy lòng Ôn Tình, Trần Thành đều thu cả vào tầm mắt, trong lòng một trận khó chịu.
Dụng ý của Mạnh Nghị, Ôn tình há lại không nhận ra? Vì thế nàng lạnh lùng bưng lên chén trà của Trần Thành, không nói một lời trực tiếp uống. Thấy hành động của Ôn Tình, trong lòng Trần Thành mừng rỡ không thôi, còn Mạnh Nghị lại xấu hổ vạn phần, nhưng Mạnh Nghị có da mặt dày, gặp trắc trở cũng dũng cảm tiến tới, chờ đợi lão bản bưng lên một mâm bánh mỳ, Mạnh Nghị lại trò cũ tái diễn, đem chén đĩa để trước mặt Ôn Tình, một bộ mặt lấy lòng: "Ôn cô nương, bánh mỳ đây".
Nhìn bộ dạng Mạnh Nghị, coi như có là người hiền lành bao nhiêu, chứng kiến người khác có bộ mặt lấy lòng với người mình yêu thích thì tâm cũng khó chịu, huống chi là người có tính tình không được tốt như Trần Thành. Trần Thành nhìn Mạnh Nghị, cố ý cười: "Để Mạnh thiếu hiệp thay tại hạ làm việc này, thật sự có chút không yên tâm lắm, cứ để ta làm đi! Không cần phiền đến Mạnh thiếu hiệp". Nói xong, đưa tay cầm lấy bánh mỳ, xé toạt ngang đưa đến trước mặt Ôn Tình.
Ôn Tình là người thông minh, làm sao không nhận ra tâm tư nhỏ của Trần Thành, trong lòng bỗng có chút buồn cười, cũng có chút bất đắc dĩ, nhưng nàng không muốn Mạnh Nghị đối với nàng ôm hi vọng, vì thế đưa tay nhận lấy bánh mỳ của Trần Thành, chậm rãi ăn. Thấy một màn vừa rồi, trong lòng Mạnh Nghị vắng vẻ không thôi, còn lo lắng cầm lấy bánh mỳ, rầu rĩ ăn, lại thấy một màn này, Trần Thành thì vô cùng vui vẻ.
------------------------------------
Mà lúc này, Tuyết Tình cùng đệ tử Bích Hải cung đang ở thành Hành Sơn. Hành Sơn thành tuy rằng kém phồn hoa hơn Phán Thành, nhưng lại là một tiểu thành trấn buôn bán phát triển. Theo lời Trần Thành, Tuyết Tình đã tìm ra nơi nghỉ trọ tên là Khách Nguyên điếm, khách điếm này thuộc sở hữu của Tiết gia trang, Trần Thành sáng sớm liền phái người thông tri đến đại lão bản ở đây phải chiêu đãi thật tốt các nàng, thấy người của Tuyết Tình đến, liền đối đãi như khách quý, dẫn đến các phòng hảo hạng.
Cất xong hành lý, Tuyết Tình chuẩn bị ra đại sảnh dùng cơm, thuận tiện nghe một chút tin tức, nhưng không ngờ ra đại sảnh lại gặp phải Tiết Tử Diên, trong lòng cảm thấy quái lạ, nàng